Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 123

Cập nhật lúc: 2025-05-17 06:04:57
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai chị em ngồi trên ghế sô pha, Giang Nguyệt Hà nghĩ ngợi gì đó, bèn hỏi Giang Nguyệt Vi: “Chị, chị muốn buôn bán cái gì?”

Chuyện buôn bán đơn giản chỉ quanh quẩn trong bốn chữ “ăn, mặc, ở, đi lại”. Mà trong bốn chữ này, lĩnh vực Giang Nguyệt Vi giỏi nhất tất nhiên chỉ có “ăn”. Thế nên cô không cần nghĩ ngợi nhiều, trả lời ngay lập tức: “Mở cửa hàng ăn uống gì đó. Trước tiên nghỉ ngơi hai ngày đã, đợi đến khi nghỉ ngơi lại sức thì chúng ta ra ngoài xem xét.”

Giang Nguyệt Hà nhìn bụng bầu của cô, hơi lo lắng: “Anh rể biết chuyện này chưa?”

Giang Nguyệt Vi cười, gật đầu: “Tất nhiên là biết rồi. Anh ấy ủng hộ chị, việc này không cần gấp gáp, phải xem xét tình hình mới biết được bước tiếp theo cần làm gì.”

Cuối năm ngoái, phiên họp toàn thể lần thứ ba của nhà nước đã thông qua chính sách cải cách, hạn chế cấm vận. Mùa xuân năm nay, thực hiện đúng theo khẩu hiệu thời đại mới, khắp nơi trên các con đường lớn đều rực rỡ sắc màu, những chiếc áo sơ mi sặc sỡ, những chiếc quần ống loe cũng xuất hiện nhiều hơn. Phái nữ bắt đầu uốn tóc xoăn, trang điểm ăn diện xinh đẹp giống như những ngôi sao trên màn ảnh. Thậm chí, mới tháng một đã có người bày bán hàng hóa trên vỉa hè.

Dù sao chính sách mới chỉ bắt đầu nên số người bán hàng vỉa hè không nhiều. Có điều hiện tại đã sắp hết tháng hai, vả lại vừa hết kỳ nghỉ Tết nên chắc hẳn thị trường sẽ có nhiều thay đổi, đến lúc đó đợi xem tình hình rồi tính tiếp.

Giang Nguyệt Hà không hỏi nữa, yên tâm may quần áo cho cháu ngoại sắp chào đời. Giang Nguyệt Vi về phòng ngủ một giấc, lúc cô tỉnh lại, Mã Ái Vân đã về nhà, trong tay còn cầm một túi nhỏ đựng hoa quả.

Giang Nguyệt Vi ngạc nhiên, nhìn bà mà hỏi: “Mẹ mua ở đâu vậy? Có xa đại viện của chúng ta không?”

Mã Ái Vân bèn trả lời: “Không phải là mẹ mua, mẹ tán dóc với người ta rồi được người đó cho, mẹ đã bảo là không cần nhưng người ta nhất quyết dúi vào tay mẹ. Mẹ và người ta đã hẹn mai gặp nhau tán gẫu ở chỗ cũ, đến lúc đó mẹ gửi lại bà ấy ít đồ.”

Giang Nguyệt Vi nghĩ thầm, khả năng xã giao của Mã Ái Vân thật là đáng nể, vừa mới chân ướt chân ráo lên thành phố nhưng không hề sợ sệt, mới một buổi trưa mà đã làm quen được bạn mới?

Có điều không thể lơ là, thiếu cảnh giác, cô bèn nói: “Chúng ta mới chuyển đến đây, mẹ hàn huyên với người ta ở trong đại viện là được rồi, đừng đi lung tung với ai ra ngoài.”

Mã Ái Vân cũng cười: “Con yên tâm, mẹ có phải trẻ con đâu, chẳng lẽ còn bị ngời khác lừa bán à?”

Có điều Mã Ái Vân ngẫm nghĩ lại. Ban nãy có rất nhiều người nói chuyện tán phét ở đó, ai cũng chê bà là bác gái nông thôn, nói chuyện mang giọng địa phương. Nhưng chỉ có duy nhất người phụ nữ kia là nhiệt tình bắt chuyện với bà, lại còn cho hoa quả, nghĩ lại cảm thấy hơi kỳ quặc.

Tuy rằng không nên nghĩ xấu cho người khác nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn.

Nghĩ vậy, Mã Ái Vân lại nhớ đến hành động trước kia của Lưu Thải Nga, nhìn Giang Nguyệt Vi và nói: “Con đừng ăn túi hoa quả này, đợi ngày mai mẹ mua trái cây mới rồi con hẵng ăn.”

Biết Mã Ái Vân đề cao cảnh giác, Giang Nguyệt Vi cũng yên tâm hơn.

Sau khi ăn xong cơm tối, Mã Ái Vân quét dọn sạch sẽ phòng ốc. Thừa dịp Tưởng Chính Hoa tắm rửa, bà thủ thỉ dặn dò Giang Nguyệt Vi rằng trong thời gian mang thai, tuyệt đối phải chú ý, không thể làm càn với Tưởng Chính Hoa.

Thoạt đầu Giang Nguyệt Vi không hiểu Mã Ái Vân nói “làm càn” nghĩa là gì, chờ đến khi bà ghé tai thì thầm, mặt cô đỏ bừng lên, vội vàng đáp: “Mẹ, không có chuyện đó đâu, chúng con đều chú ý và biết nên làm gì.”

Hai người đều là người trẻ tuổi, thể lực sung mãn. Hôm trước ở nhà nên Mã Ái Vân khó tìm được cơ hội để nhắc nhở .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-123.html.]

Bây giờ thấy bụng bầu của Giang Nguyệt Vi, bà cảm thấy chỉ “chú ý và biết nên làm gì” vẫn chưa ổn: “Chi bằng các con tách nhau ra ngủ đi?”

Giang Nguyệt Vi nhận ra khả năng tự chủ của Tưởng Chính Hoa rất cao. Lúc họ ân ái trên giường, ham muốn của anh dư thừa như một con sư tử đực, chỉ cần cô không kêu dừng lại thì mãi mãi anh sẽ không dừng, đúng ăn quen bén mùi. Nhưng hễ cô mệt mỏi, kêu dừng thì anh sẽ kết thúc cuộc yêu một cách nhanh chóng, huống chi bây giờ cô đang mang. Nói chung là họ chưa quay lại cuộc sống ân ái của vợ chồng.

Cứ nghĩ một người đàn ông sung mãn như anh phải nhịn lâu như vậy, thú thật cô cũng rất đau lòng, có điều cô ngại không dám nói thẳng với Mã Ái Vân, chỉ đáp: “Lát nữa con sẽ nói chuyện với Chính Hoa.”

Tưởng Chính Hoa tắm rửa xong, ra ngoài thì thấy Giang Nguyệt Vi ngồi trên ghế sô pha, không biết đang thì thầm gì đó với mẹ anh, vẻ mặt của hai người là lạ, vành tai cô đỏ chót, ngượng ngùng cúi đầu. Quan trọng nhất là lúc hai người đó nhìn thấy anh đi ra, họ lập tức im bặt.

Đợi đến khi về phòng, anh lập tức hỏi Giang Nguyệt Vi. Cô nở nụ cười, kể lại cuộc đối thoại vừa rồi: “Hình như mẹ không tin tưởng anh lắm, còn bảo chúng ta tách nhau ra ngủ.”

Tưởng Chính Hoa nghe mà tai cũng hơi ửng đỏ. Tuy rằng trước kia bọn họ sinh hoạt vợ chồng hơi phóng túng, trong thời gian Giang Nguyệt Vi được nghỉ hè, ngày nào họ cũng làm, nhưng từ lúc cô mang thai, cuộc sống của anh giống như một vị hòa thượng. Đừng nói đến chuyện kia, giờ bụng bầu của cô to như vậy, anh ôm cô thôi cũng phải rất cẩn thận.

Anh khẽ ho một tiếng: “Sao lại phải tách ra ngủ riêng? Anh là người không biết kiểm soát bản thân như vậy sao?”

Giang Nguyệt Vi cười tủm tỉm, nhìn anh: “Còn anh tự cảm thấy mình thế nào?”

Tưởng Chính Hoa khẽ xoa chóp mũi: “Tất nhiên là biết kiểm soát rồi, là một người bộ đội, nếu ngay cả khả năng tự kiểm soát bản thân cỏn con này mà anh cũng không có thì lúc ra chiến trường, có gián điệp trà trộn...”

Anh còn chưa dứt lời, người phụ nữ lập tức ngồi lên đùi anh, vòng tay quàng cổ anh, sau đó đặt một nụ hôn lên đôi môi anh.

Đôi môi mềm mại dán lên môi anh mang theo hương thơm ngọt ngào, cơ thể cô cũng yêu kiều, tỏa ra hương thơm thoang thoảng của mùi cơ thể. Hương thơm ấy quanh quẩn ở chóp mũi khiến anh ngây dại.

Cô làm vậy có ý gì? Sao lại tấn công vật lý trực tiếp như vậy?

Chẳng mấy chốc Giang Nguyệt Vi buông anh ra, mỉm cười, đôi mắt cong cong: “Anh ra chiến trường mà cũng gặp tình huống này nào?”

Ngọn lửa trong lòng Tưởng Chính Hoa bốc cháy dữ dội như muốn lấy mạng anh, chú em Tưởng cũng rục rịch, coi bộ rất kích động. Ấy nhưng anh không muốn đẩy cô ra, chỉ xụ mặt nhìn cô: “Không gặp tình huống này, nhưng khi lên chiến trường không loại trừ khả năng gián điệp cải trang thành dân thường, sau đó trà trộn vào đám đông đòi báo ơn các thứ...”

Giang Nguyệt Vi nhìn gương mặt đỏ chót và vành tai ửng hồng của người đàn ông, sao lại không hiểu tình huống gì cơ chứ. Cô mỉm cười, bưng mặt anh rồi hỏi: “Vậy anh từng gặp tình huống kia chưa?”

Lúc đầu cô ngồi im trên đùi mà đã khơi dậy ngọn lửa trong lòng anh, bây giờ cô còn cố ý nhích tới nhích lui, ngọn lửa kia càng bùng cháy dữ dội, thiêu đốt khiến anh cảm thấy khó thở. Anh bạnh cằm, cắn chặt răng, nói: “Không gặp, nếu có anh cũng có thể vượt qua.”

Giang Nguyệt Vi thấy anh hít thở nặng nề, gân xanh trên cổ nổi gồ lên, đúng là anh chịu đựng rất giỏi: “Vậy bây giờ anh có muốn không?”

Tưởng Chính Hoa nghe cô hỏi thế thì khấp khởi mừng thầm, đôi mắt đen láy nheo lại: “Còn em có cho không?”

Giang Nguyệt Vi nhướng mày, lập tức đứng dậy khỏi đùi anh, cười nói: “Cho gì cơ?”

Tưởng Chính Hoa rướn người qua, ôm vai cô, ghé sát vào mặt cô, lúng búng nói: “Bây giờ không phải ở trên chiến trường, em xem đã bao lâu rồi chúng ta chưa làm chuyện đó?”

Loading...