Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 122

Cập nhật lúc: 2025-05-17 06:04:54
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Triệu Phượng Tiên và Hà Hiểu Oánh càng an ủi thì càng lộ. Vốn dĩ Hà Hiểu Phong chỉ tin chín phần, giờ hắn ta đã tin hoàn toàn.

Ngày đó, vì Giang Nguyệt Vi không thể sinh con nên hắn ta mới chung chạ với Chung Bảo Ý. Nếu cô có thể sinh nở thì hắn ta ở với Chung Bảo Ý làm gì, phí công phí sức tìm cách ly hôn làm gì?

Sau khi về chung một nhà với Chung Bảo Ý, để dỗ dành cô ta mà Hà Hiểu Phong phải cố gắng kiếm tiền, do cô ta xúi giục nên hắn ta mới làm những việc trái pháp luật. Kết cục là hắn ta bị bắt vào tù, không có công việc, không có vợ con, mất hết thể diện, trở thành con chuột chui lủi ngoài đường bị mọi người đánh đuổi!

Nếu Giang Nguyệt Vi không vô sinh thì trước kia hắn ta đã chẳng dây dưa với Chung Bảo Ý, không chọc vào Tưởng Chính Hoa, càng không ly hôn với Giang Nguyệt Vi. Giang Nguyệt Vi có ngoại hình xinh đẹp, tính tình dịu dàng, lại còn nấu ăn ngon, từ trước đến nay đều một mực vâng lời hắn ta. Còn Chung Bảo Ý hầu như không có những ưu điểm đó, cô ta không những không cung phụng hắn ta mà còn chơi khăm hắn ta một vố. Cả cuộc đời hắn ta đều chôn vùi trong tay Chung Bảo Ý!

Đầu óc Hà Hiểu Phong bây giờ rối như tơ vò, càng nghĩ càng giận.

Đúng vậy, thoạt đầu hắn ta vẫn nghĩ cuộc đời của mình bị Giang Nguyệt Vi phá hỏng, nhưng bây giờ cẩn thận ngẫm nghĩ lại, thật ra cuộc đời của hắn ta bị Chung Bảo Ý phá hỏng. Mụ đàn bà phá hỏng cuộc đời hắn ta lại là người phụ nữ hắn ta lựa chọn sau khi vứt bỏ Giang Nguyệt Vi.

Chợt nghĩ ra điều này, Hà Hiểu Phong bỗng nhiên cảm thấy cơn giận trong lồng n.g.ự.c xông thẳng lên đỉnh đầu, khiến trước mắt hắn ta tối sầm, cả người hắn ta mềm nhũn, hôn mê ngay tại chỗ.

Triệu Phượng Tiên thấy con trai mình đang yên đang lành bỗng nhiên đổ gục xuống, hoảng hốt thét lên một tiếng. Bà ta vội vàng gọi cảnh ngục đến hỗ trợ, véo xong lại ấn. Bấy giờ trong phòng gặp gỡ loạn như cào cào.

Hà Hiểu Phong bị véo mà tỉnh dậy, đến khi tỉnh táo, trong đầu hắn ta chỉ còn sự hối hận, hối hận vì mình đã dây dưa vào Chung Bảo Ý, hối hận vì mình đã ly hôn với Giang Nguyệt Vi. Hắn ta hối hận muốn c.h.ế.t quách cho xong!

Trong phòng gặp gỡ loạn như cào cào, còn bên nhà ga tàu hỏa, vì số lượng hành khách quá nhiều nên cũng phải chen chúc lên tàu. Nhóm người Giang Nguyệt Vi vất vả lắm mới lên được tàu, sau khi tìm được khoang tàu của mình, họ mới thở phào nhẹ nhõm.

Bốn vé họ mua đều là ghế giường nằm và đều ở cùng một khoang tàu. Thời gian tàu hỏa dừng đón khách ở nhà ga khá ngắn, họ lên xe không lâu là tàu hỏa bắt đầu khởi hành. Lát sau Mã Ái Vân đi pha sữa mạch nha cho mọi người uống.

Đây là lần đầu tiên Giang Nguyệt Hà đi tàu hỏa, cô bé ngồi ở bên cạnh cửa sổ, tò mò nhìn quang cảnh chạy lùi phía sau qua khung cửa, hệt như Giang Nguyệt Vi hồi trước. Dù bên ngoài chỉ là một thân cây hay một bụi cỏ giống cây cối ở chân núi cạnh đại đội cũng khiến cô bé cảm thấy mới mẻ. Nhưng ngắm nghía được một hồi, niềm háo hức nho nhỏ trong lòng cô bé vơi đi vì cơn say xe, chỉ muốn chợp mắt nghỉ ngơi.

Đây là lần thứ ba Giang Nguyệt Vi đi tàu hỏa, sau khi lên xe, cô chỉ muốn ngủ. Chung quy chỉ có Mã Ái Vân là không chịu ngồi yên, chạy đến khoang tàu bên cạnh, nói chuyện phiếm với người khác.

Tuy rằng chuyến đi kéo dài những mười mấy giờ nhưng nhìn chung thì ngủ một giấc qua đêm, hôm sau sẽ đến thành phố. Hiện tại cả khoang tàu chỉ có bốn người bọn họ, thế nên lúc ngủ tối, Tưởng Chính Hoa có thể đóng cửa khoang tàu lại, yên tâm ngủ một giấc, không cần phải lo lắng nửa đêm nửa hôm có kẻ đến trộm đồ.

Hơn tám giờ ngày hôm sau, chiếc tàu hỏa dừng lại. Mấy người xách hành lý, đi theo đoàn hành khách lần lượt xuống xe rồi đi về hướng cửa nhà ga.

Sau khi bước ra khỏi cửa nhà ga là một không gian rộng mênh mông.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-122.html.]

Đây là lần đầu tiên Giang Nguyệt Hà và Mã Ái Vân lên thành phố. Nhìn những căn nhà lầu san sát nhau, xen kẽ với đường lớn rộng thênh thang, đôi mắt họ sáng bừng lên. Mã Ái Vân luôn miệng khen thành phố lớn thật tuyệt.

Năm nay Châu Lập Dương không về quê, lại lái xe địa hình đến đón họ. Cậu ta mặc quần áo bộ đội đứng ở cửa nhà ga, thoạt nhìn cực kỳ bắt mắt. Tưởng Chính Hoa nhìn lướt qua đã nhận ra cậu ta, vẫy tay với cậu ta ở đằng xa.

Châu Lập Dương lại gần chào hỏi và xách đồ đạc giúp bọn họ. Mã Ái Vân tấm tắc khen ngợi cậu ta lễ phép, đến lúc lên xe hơi, bà vẫn không quên hỏi cậu ta bao nhiêu tuổi, đã kết hôn chưa, hỏi nhiều đến mức mặt Châu Lập Dương đỏ như trái cà chua.

Tưởng Chính Hoa vội vàng hắng giọng: “Mẹ, mẹ đừng hỏi nữa, để cậu ta tập trung lái xe.”

Bấy giờ Mã Ái Vân mới dừng lại, rất có thiện cảm với cậu thanh niên dễ ngại ngùng này. Thậm chí bà còn tiếc nuối vì mình không có con gái, nếu không đã tuyển cậu thanh niên thoạt nhìn ngoan ngoãn, thẹn thùng này làm con rể. Mã Ái Vân nghĩ vậy, bất giác nhìn Giang Nguyệt Hà ngồi bên cạnh, sau đó nhoẻn miệng cười.

Bị Mã Ái Vân nhìn chòng chọc rồi cười tươi rói, Giang Nguyệt Hà cảm thấy hơi kỳ cục. Có điều xe hơi đã lăn bánh, phố xá sầm uất bên ngoài khiến cô bé không còn lòng dạ nào nghĩ ngợi nhiều. Chiếc xe chạy hơn nửa giờ thì rẽ vào một khu đại viện, trong đại viện, nơi nơi đều là những tòa nhà, bên cạnh đó là những ngôi nhà ba tầng nhỏ hơn. Cuối cùng chiếc xe dừng ở trước một ngôi nhà lầu.

Mấy người xuống xe, xách đồ đạc vào nhà, lên tầng hai, Tưởng Chính Hoa mở cửa phòng. Căn phòng đóng kín cửa sổ một tháng cũng không có mùi lạ. Trước kia, Châu Lập Dương đã chuyển đồ đạc từ nơi đóng quân về nhà anh, đang để ở phòng khách đợi sắp xếp.

Châu Lập Dương hoàn thành xong nhiệm vụ thì định quay về. Mã Ái Vân thấy cậu ta nhiệt tình giúp đỡ như vậy thì vội nói: “Cháu ăn cơm trưa đã rồi hẵng về?”

Châu Lập Dương lắc đầu nguầy nguậy: “Thím à, cháu còn nhiệm vụ cần làm nữa.”

Mã Ái Vân nhìn cậu ta: “Dù làm nhiệm vụ cũng phải ăn cơm chứ. Bây giờ sắp mười một giờ trưa rồi, nấu cơm nhanh lắm, cháu ăn xong rồi đi cũng được mà?”

Giang Nguyệt Vi nghe vậy thì cười, nhìn Tưởng Chính Hoa: “Chi bằng cấp trên lên tiếng đi?”

Tưởng Chính Hoa ho nhẹ một tiếng, trợn mắt với Châu Lập Dương: “Cậu ở lại ăn cơm với nhà tôi đi, ăn xong tôi và cậu cùng về doanh trại.”

Cấp trên đã lên tiếng, Châu Lập Dương nào dám từ chối. Mã Ái Vân lập tức chuẩn bị đồ đi nấu cơm, Giang Nguyệt Vi cũng không rảnh rỗi, cô thu dọn đồ đạc trong nhà một cách gọn gàng, mọi thứ đều được sắp xếp ngăn nắp. Ngôi nhà bao gồm một phòng khách ba phòng ngủ, vừa khéo đủ chỗ cho bốn người, Mã Ái Vân và Giang Nguyệt Hà đều có phòng riêng cho mình.

Vốn dĩ Giang Nguyệt Hà hơi tiếc nuối công việc cũ của mình, dẫu sao cô bé cũng làm ở nhà xưởng một năm, với lại nếu cô bé còn làm ở huyện thì thỉnh thoảng vẫn được gặp gỡ bạn học cũ. Nhưng bây giờ đặt chân lên thành phố lớn hoa lệ, nhìn thấy căn nhà nhiều phòng, mà phòng nào phòng nấy đều tiện nghi hơn phòng ký túc xá hồi trước, thế nên cô bé chẳng còn mảy may nuối tiếc. Suy cho cùng con người đều phấn đấu tiến về phía trước, sau khi cải cách, thành phố lớn có nhiều cơ hội hơn đất huyện chật hẹp kia.

Mọi người tất bật đến trưa rồi ăn cơm cùng nhau. Cơm nước xong xuôi, Tưởng Chính Hoa và Châu Lập Dương cùng trở về doanh trại. Mã Ái Vân thu dọn bát đũa xong, bèn đi chào hỏi hàng xóm, làm quen với hoàn cảnh xung quanh.

Giang Nguyệt Vi khệ nệ ôm bụng bầu, không tiện ra ngoài nên Giang Nguyệt Hà ở nhà chăm sóc cô.

Loading...