Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 121
Cập nhật lúc: 2025-05-17 06:04:49
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bọn họ ăn cơm của nhà họ Hà, dùng đồ của nhà họ Hà, lúc về nhà chồng còn xách đi không ít đồ vật. Còn Hà Hiểu Phương thì khỏi phải nói, hồi đó phải cung cúc phục vụ cô ta học cấp ba. Kết quả khi nhà họ Hà gặp khó khăn, hai người này chạy nhanh hơn ai hết.
Bây giờ Giang Nguyệt Vi không muốn lãng phí thời gian với nhà họ Hà, chỉ gật đầu, cười đáp: “Đó là lẽ đương nhiên, đã sống trên đời thì nên ăn ở hiền lành.”
Chẳng mấy chốc xe đã lăn bánh. Tuy rằng họ ngồi ở cuối xe nhưng đoạn đường từ công xã lên huyện khá bằng phẳng, suốt chặng đường xe chưa từng xóc nảy lần nào. Chiếc xe chạy mất ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến nhà ga ở huyện.
Chiếc xe dừng lại, Triệu Phượng Tiên và Hà Hiểu Oánh lập tức xuống xe. Vì nhóm người Giang Nguyệt Vi ngồi ở cuối xe nên đành chờ những người ngồi phía trước xuống xe hết thì mới đến lượt họ đi xuống, thế nên chẳng kịp thấy bóng dáng hai người kia đâu.
Giang Nguyệt Hà đứng đợi họ ở cổng nhà ga từ lâu, vừa thấy bọn họ xuống xe đã lên tiếng vẫy gọi.
Giang Nguyệt Vi nhìn cô bé đi tới, bèn hỏi: “Em thu xếp công việc xong chưa?”
Công việc hiện tại của Giang Nguyệt Hà là do người thân của bạn cô bé giới thiệu. Bây giờ không làm nữa nên mùng sáu Tết cô bé đã tìm bạn học, trả lại công việc này. Vì hôm nay nhà xưởng mới quay lại làm việc nên buổi sáng nay cô bé mới hoàn thành xong thủ tục bàn giao lại công việc. Nói chung là mọi chuyện đều diễn ra thuận lợi.
Cô bé gật đầu: “Em sắp xếp ổn thỏa hết rồi, nhà xưởng cũng viết thư giới thiệu giúp em nữa.”
Mã Ái Vân cảm thấy cuộc sống của hai chị em Giang Nguyệt Vi quá vất vả, không biết Lý Mỹ Ngọc nghĩ gì mà dồn hai người con gái ngoan ngoãn như vậy đến bước đường đoạn tuyệt quan hệ với gia đình ruột thịt: “Mẹ cháu không nghi ngờ chứ?”
Giang Nguyệt Hà lắc đầu, cô bé nói rằng mình được tăng lương nên Lý Mỹ Ngọc chẳng mảy may nghi ngờ, tin sái cổ. Có lẽ do quá sung sướng nên bà ta hơi đắc ý, chủ quan, thậm chí Giang Nguyệt Hà nói là mùng sáu đầu năm sẽ đi làm mà bà ta cũng chẳng hoài nghi. Hôm mùng sáu, bà ta còn bỏ một ít trứng gà vào túi cô bé: “Không đâu ạ, sáng nay cháu gọi điện về nhà, bọn họ không hề nghĩ cháu đi cùng mọi người. Cho dù họ biết thì đến lúc đó cũng không thể làm gì.”
Giang Nguyệt Vi nở nụ cười: “Vậy là được rồi, đi ăn cái gì trước đi.”
Bốn giờ chiều tàu hỏa mới xuất phát, bây giờ hẵng là đầu buổi chiều, nhà ga cách chỗ này một đoạn, nhóm Giang Nguyệt Vi bèn ăn cơm ở một quán gần nhà ga. Tưởng Chính Hoa mượn điện thoại của phòng văn thư, quay số gọi cho người quen làm việc trong trại giam, xong xuôi mới xách đồ đạc lên xe buýt, đi đến nhà ga. Lúc bọn họ đến nhà ga cũng là lúc Triệu Phượng Tiên và Hà Hiểu Oánh tới nhà tù của huyện.
Thủ tục thăm tù nhân cần phải xin phép từ trước. Hôm nay không có ai đến thăm tù nhân nên Triệu Phượng Tiên và Hà Hiểu Oánh chỉ cần đưa giấy chứng nhận, cảnh ngục lập tức dẫn họ đến phòng gặp gỡ. Sau đó cảnh ngục đến phòng giam, áp giải Hà Hiểu Phong đến.
Lúc sắp đến phòng gặp gỡ, vị cảnh ngục kia nhìn Hà Hiểu Phong và nói: “Người bạn tên Tưởng Chính Hoa của anh nhờ tôi chuyển lời đến anh, Giang Nguyệt Vi mang thai rồi.”
Đầu óc Hà Hiểu Phong vốn đang mơ hồ, thế nhưng lúc nghe thấy câu nói của cảnh ngục thì hắn ta lập tức tỉnh táo. Hắn ta bỗng nhiên dừng lại, nhìn cảnh ngục: “Anh nói ai mang thai?”
Cảnh ngục nhìn hắn ta, lặp lại những lời mình vừa nói thêm lần nữa: “Nếu anh không tin thì hỏi lại mẹ anh.”
Dứt lời, cảnh ngục không cho Hà Hiểu Phong có cơ hội hỏi lại, nhanh chóng dẫn hắn ta vào phòng gặp gỡ.
Nhác trông thấy con trai mình, Triệu Phượng Tiên lập tức đứng bật dậy. Đến khi nhìn rõ gương mặt hốc hác và cơ thể gầy guộc của hắn ta, nước mắt bà ta tuôn rơi: “Sao con lại gầy như vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-121.html.]
Hà Hiểu Phong còn chưa hoàn hồn, hắn ta vẫn đang thất thần bởi câu nói của cảnh ngục, dù Triệu Phượng Tiên hỏi thăm cũng không trả lời. Qua một lúc lâu, hắn ta mới hỏi lại Triệu Phượng Tiên: “Có đúng là Giang Nguyệt Vi mang thai không?”
Triệu Phượng Tiên bỗng nhiên nghe thấy Hà Hiểu Phong hỏi vậy thì ngây người ra. Tuy bà ta biết Giang Nguyệt Vi mang thai từ lâu nhưng không hề hé răng nói nửa lời với Hà Hiểu Phong, hơn nữa nhà giam được quản lý một cách nghiêm ngặt, cách ly với thế giới bên ngoài nên Hà Hiểu Phong càng không hay biết. Bây giờ Hà Hiểu Phong đột nhiên hỏi như vậy, chứng tỏ hắn ta đã biết tin, nhưng rốt cuộc là ai nói?
Triệu Phượng Tiên hơi lúng túng, bèn nói ngay: “Không có! Con bé đó đâu biết đẻ, sao con lại nghĩ rằng nó mang thai? Ai nói với con?”
Mặt Hà Hiểu Phong sa sầm lại: “Tưởng Chính Hoa!”
Triệu Phượng Tiên nghe xong thì cứng họng ngay tắp lự. Bà ta rào trước đón sau đủ đường nhưng không tài nào ngờ rằng Tưởng Chính Hoa có thể tuồn tin vào đến tận phòng giam. Có điều bà ta tuyệt đối không thể để Hà Hiểu Phong biết chuyện này, bèn phủ nhận: “Nó nói tào lao đấy, làm gì có chuyện đó, sao con lại tin lời bịa đặt của nó? Nó đương nhiên sẽ nói vậy rồi.”
Hà Hiểu Phong vẫn còn nửa tin nửa ngờ. Tưởng Chính Hoa là người chồng hiện tại của Giang Nguyệt Vi, nếu chỉ muốn đả kích hắn ta thì không cần đợi đến bây giờ: “Mẹ không lừa con chứ?”
Triệu Phượng Tiên thấy hắn ta nói thế, nhíu mày: “Mẹ lừa con làm gì, chẳng lẽ lời mẹ nói mà con cũng không tin?”
Hà Hiểu Phong đờ đẫn rời tầm mắt, nhìn Hà Hiểu Oánh ngồi bên cạnh Triệu Phượng Tiên: “Em nói đi, chuyện Giang Nguyệt Vi mang thai có phải là sự thật không?”
Triệu Phượng Tiên lập tức lên tiếng: “Nó không có thai, con lo giữ sức khỏe trong đây đi, nghĩ nhiều như vậy làm gì?”
Hà Hiểu Oánh không biết Tưởng Chính Hoa làm cách nào mà có thể truyền tin đến chỗ anh trai mình. Nhưng nếu Hà Hiểu Phong đã nói vậy thì cô ta và mẹ giấu giếm cũng chỉ vô dụng, huống hồ việc này có thể giấu cả đời ư? Nhà tù không cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, cơ mà mẹ cô ta không cho cô ta nói thì thôi vậy, cứ tạm thời giấu đã, thế là cô ta không dám mở miệng.
Nhìn thái độ của hai người, Hà Hiểu Phong không cần họ trả lời cũng biết được đáp án của câu hỏi. Giang Nguyệt Vi thật sự mang thai!
Hắn ta ngồi im như pho tượng, lặng thinh nhìn Triệu Phượng Tiên, ngây người một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Giờ Giang Nguyệt Vi đã có con, vậy phải chăng người có vấn đề thật sự là hắn ta?
Nghĩ vậy, sắc mặt hắn ta hơi tái nhợt. Nếu thật sự là như thế thì chắc chắn những người bên ngoài đã biết. Nếu bọn họ đã biết thì chắc chắn họ sẽ không bỏ qua cơ hội đàm tiếu về hắn ta. Ngay giờ phút này, hắn ta đã có thể tưởng tượng ra những người ngoài kia nhìn nhận hắn ta bằng con mắt như nào, mắng chửi hắn ta ra sao, cười nhạo hắn ta cỡ nào.
Hà Hiểu Phong cảm giác như thể một tảng đá khổng lồ đang đè nặng lên n.g.ự.c làm hắn ta nghẹt thở, nghẹt đến mức hắn ta sắp không hít thở nổi, trong đầu toàn là sao có thể như vậy? Sao hắn ta lại ra nông nỗi này?
“Tại sao lại như vậy?” Hắn ta lúng túng mấp máy môi.
Triệu Phượng Tiên nhìn vẻ mặt dại ra của con trai, sốt ruột: “Như vậy là như nào, mẹ nói mà con còn không tin à? Cứ cho là sau này nó sinh được con thì sao, chờ đến khi con ra ngoài thì vẫn sinh được mà.”
Dứt lời, bà ta huých tay Hà Hiểu Oánh ra hiệu cô ta cũng lên tiếng đi.
Hà Hiểu Oánh không biết nên nói gì nhưng vẫn hùa theo: “Đúng vậy anh à, anh đừng nghĩ nhiều, cứ chăm chỉ cải tạo trong trại đi, cố gắng giảm nhẹ hình phạt. Nếu anh được ra tù sớm thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn thôi.”