Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 120

Cập nhật lúc: 2025-05-17 06:04:46
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhìn bọn họ đi xa, bấy giờ Tưởng Chính Quang mới hoàn hồn. Anh ta cực kỳ phiền não, nhìn vẻ mặt sa sầm của Tưởng Chính Hoa, anh ta hít một hơi: “Anh, em xin lỗi, em không ngờ họ sẽ đến.”

Tưởng Chính Hoa nhìn ba người kia đi xa, lạnh lùng mắng thầm trong lòng, nhìn Tưởng Chính Quang: “Việc này không liên quan đến em, em đừng áy náy.”

Vốn dĩ Mã Ái Vân không hề ghét nhà họ Lưu, có điều sau sự việc vừa rồi, cảm giác căm ghét dấy lên trong lòng bà. Bà nhìn Tưởng Phúc Dân, tức giận đến mức mặt đỏ bừng: “Nếu sau khi chúng tôi đi, họ còn đến ăn vạ thì ông cứ làm như những gì hôm nay đã nói. Chúng ta không cần thứ thông gia như vậy.”

Bây giờ Lưu Thải Nga đang bị tạm giam trong nhà lao, thằng Ba không ly hôn được, đợi khi nào cô ta được thả ra, bất luận thế nào họ cũng phải hoàn thành thủ tục ly hôn ngay lập tức.

Tưởng Phúc Dân gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Nhà họ Lưu khá quan tâm đến Lưu Thải Nga, sau sự việc ngày hôm nay, Giang Nguyệt Vi đoán có lẽ sau này, nhà họ Lưu muốn đến ăn vạ cũng sẽ đắn đo cân nhắc. Cô không ngờ trong chuyến về quê lần này, chuyện của Nguyệt Hà tiến triển một cách thuận lợi, có điều lại vướng vào rắc rối của Lưu Thải Nga. Với chuyến thăm nhà này, cô chẳng còn chút hào hứng nào nữa, chỉ mong quay về thành phố.

Tưởng Chính Hoa hiểu cảm xúc của cô. Thế là trưa hôm đó, anh nhờ Mã Ái Vân sắp xếp đồ đạc, sau đó anh đến đồn công an, báo với công an trực hôm đó là sau này Tưởng Phúc Dân sẽ thay thế bọn họ, khởi tố vụ việc của Lưu Thải Nga.

Đối với ba chữ Lưu Thải Nga, Giang Nguyệt Vi giờ đã sinh lòng ác cảm, không muốn nghe thêm về tình huống của cô ta. Thậm chí lúc Tống Xuân Ninh đưa hai bộ quần áo mà Lưu Thải Nga may cho con cô, cô cũng không nhận, nói thẳng: “Chị cho người khác đi, không ai lấy thì vứt đi.”

Tống Xuân Ninh cũng không muốn Giang Nguyệt Vi bực bội thêm, chẳng qua nếu không đưa hai bộ quần áo cho Giang Nguyệt Vi thì nhà họ cũng không ai mặc. Nếu bây giờ Giang Nguyệt Vi đã nói không cần thì cô ta cũng không ép uổng: “Được, vậy tôi cho người khác.”

Giang Nguyệt Vi gật gật đầu, cất quần áo mà Tống Xuân Ninh may vào túi, sau đó tranh thủ thời gian để gọi điện cho Nguyệt Hà.

Nguyệt Hà muốn đến nhà xưởng xin nghỉ việc, thu xếp công việc cho xong xuôi nên đã lên huyện trước bọn họ, đến mùng sáu mới về nhà.

Ba ngày trôi qua nhanh như gió, đến mùng tám, Giang Nguyệt Vi dậy từ sớm tinh mơ.

Đồ đạc trong nhà đã được sắp xếp ổn thỏa. Sau khi ăn sáng, đợi Mã Ái Vân dặn dò Tống Xuân Ninh xong, bọn họ lập tức đi bắt xe. Vừa khéo hôm nay là ngày họp chợ nên có rất nhiều người đi lại trên đường, không ít người lên huyện. Lúc bọn họ đến nơi, xuyên qua lớp cửa kính, Giang Nguyệt Vi nhìn thấy trên xe đã chật ních người, sắp sửa hết chỗ.

Tưởng Chính Hoa vội vàng đỡ Giang Nguyệt Vi lên xe. Sau khi lên xe, Giang Nguyệt Vi vừa nhìn lướt qua đã thấy hai bóng dáng quen thuộc, một người là Triệu Phượng Tiên, một người là Hà Hiểu Oánh.

Nhìn thấy hai người họ, Giang Nguyệt Vi hơi bất ngờ, có điều chẳng mấy chốc cô đã nghĩ ra điều gì đó. Bây giờ chưa hết thời gian nghỉ Tết, có rất nhiều người lên huyện vui chơi, có điều nhìn mặt mũi họ sa sầm, trông không giống đi dạo phố lắm. Mà Hà Hiểu Phong đang bị nhốt trong nhà lao, vẻ mặt họ như này chắc là đến thăm Hà Hiểu Phong ha?

Chẳng qua cô không ngờ lại trùng hợp như vậy, ấy thế mà họ lại ngồi cùng một chuyến xe.

Hà Hiểu Oánh nhìn thoáng qua cũng nhận ra Tưởng Chính Hoa và Giang Nguyệt Vi. Cô ta hơi sửng sốt rồi sực nhớ ra bây giờ Giang Nguyệt Vi không còn quan hệ với nhà họ Hà của cô ta nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-120.html.]

Tầm mắt của cô ta nhẹ nhàng lướt qua bụng bầu lộ rõ của Giang Nguyệt Vi, bỗng nhiên cảm thấy có thứ gì đó chặn ở cổ họng, nghẹn đến mức suýt nữa cô ta không hít thở nổi.

Tầm mắt của cô ta nhẹ nhàng lướt qua bụng bầu lộ rõ của Giang Nguyệt Vi, bỗng nhiên cảm thấy có thứ gì đó chặn ở cổ họng, nghẹn đến mức suýt nữa cô ta không hít thở nổi.

Bây giờ tất cả mọi người đều biết Giang Nguyệt Vi mang thai. Tết năm nay, cô ta gặp phải rất nhiều người giả vờ vô tình hỏi nhà cô ta đã biết chuyện này chưa.

Trước kia nhà họ Hà của cô ta mắng Giang Nguyệt Vi không biết đẻ thậm tệ cỡ nào thì bây giờ nhà họ phải hứng chịu hậu quả gấp đôi. Hơn nữa những lời chửi rủa mà họ đã từng thốt ra đó sẽ bám theo họ cả đời, kể cả con gái nhà họ Hà đã được gả đi cũng sẽ bị thiên hạ chế giễu sau lưng.

Triệu Phượng Tiên cũng nhìn thấy họ, thoạt đầu bà ta sửng sốt, sau đó cáu kỉnh hừ một tiếng, đưa mắt nhìn sang chỗ khác.

Giang Nguyệt Vi giả bộ như không nhìn thấy bà ta và con gái, đi thẳng về phía chỗ ngồi còn trống, Tưởng Chính Hoa đi theo đằng sau cô. Còn Mã Ái Vân đi cuối cùng, nhác trông thấy Triệu Phượng Tiên thì “ồ” lên một tiếng rồi cười hỏi bà ta: “Nhà bà cũng lên huyện hả? Lên huyện làm gì?”

Chỉ một câu hỏi đơn giản lại có thể khiến Hà Hiểu Oánh không biết giấu mặt đi đâu. Bởi vì bọn họ đi thăm Hà Hiểu Phong, hắn ta đang bị giam giữ trong nhà tù của huyện. Chuyện này khiến Hà Hiểu Oánh mất hết thể diện nên cô ta không dám ho he câu nào.

Triệu Phượng Tiên nghe thấy Mã Ái Vân hỏi như vậy thì cũng rất tức giận. Nhà bà ta và nhà họ Tưởng chẳng thân thiết gì, Mã Ái Vân hỏi như vậy là cố tình xát muối vào lòng bà ta, thế nên bà ta cũng đáp lại bằng giọng điệu cực kỳ không thân thiện: “Chúng tôi đi đâu liên quan gì đến bà?”

Mã Ái Vân bị bà ta đáp trả như vậy nhưng cũng không giận dữ, tiếp tục cười hỏi rằng: “Dù sao cũng là người quen mà, gặp mặt thì chào hỏi vài câu, bà cáu gắt như vậy làm gì?”

Nhìn Mã Ái Vân cười hí ha hí hửng, cơn thịnh nộ trong lòng Triệu Phượng Tiên bùng cháy ngùn ngụt, tựa như ngọn lửa được đổ thêm dầu. Nếu không phải đang ở trên xe, Tưởng Chính Hoa ngồi ở đằng sau thì nhất định hôm nay bà ta phải cãi nhau một trận với Mã Ái Vân. Thế nhưng giờ đây bà ta chỉ có thể nén cơn giận lại.

Bà ta biết Mã Ái Vân đắc ý vì Giang Nguyệt Vi mang thai. Nhưng mang thai có phải chuyện gì to tát đâu, nhìn bụng Giang Nguyệt Vi to như vậy, chắc chắn là mang thai hai đứa con gái. Hai đứa con gái thì nối dõi tông đường kiểu gì, sinh hai đứa con gái có khác nào tuyệt hậu đâu, tuổi gì đòi sánh ngang với nhà họ Hà của bà ta?

Nghĩ vậy, Triệu Phượng Tiên thoải mái hơn một chút, nói bằng giọng lạnh tanh: “Tôi với bà không thân nhau.”

Mã Ái Vân nghe bà ta nói thế thì cười ồ lên, không định đôi co với bà ta nữa nên nhanh nhẹn đi đến vị trí ở ngay phía sau Giang Nguyệt Vi, ngồi xuống rồi thì thầm với cô: “Chắc chắn họ đi thăm Hà Hiểu Phong.”

Giang Nguyệt Vi nghe vậy, khe khẽ gật đầu: “Con biết.”

Mã Ái Vân cười: “Đúng là con tạo xoay vần, ông trời không tha một ai. Bởi vậy ấy, đã là người thì đừng làm quá nhiều việc ác, nếu không sẽ bị ông trời để mắt đến. Họ ra nông nỗi này đúng là đáng đời.”

Lúc còn ở nhà, Giang Nguyệt Vi từng nghe Mã Ái Vân kể về gia cảnh hiện tại của nhà họ Hà. Bây giờ nhà họ Hà chẳng còn của cải gì đáng giá, đã vậy còn gánh thêm tiếng xấu muôn đời. Hà Hiểu Oánh và Hà Hiểu Phương ngại tiếng xấu của nhà họ Hà nên hầu như không về nhà ngoại.

Cô kìm lòng không được mà nhớ đến quãng thời gian mình và Hà Hiểu Phong vẫn chưa ly hôn. Nhà chồng Hà Hiểu Oánh ở gần nhà mẹ đẻ nên gần như tháng nào cô ta cũng dẫn con về nhà họ Hà hai ba lần, hễ ở là ở liền hai ba ngày.

Loading...