Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 118
Cập nhật lúc: 2025-05-17 06:04:41
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiền lương của cậu ta không quá cao, lại còn có hai người em trai. Ai biết sau khi Nguyệt Hà kết hôn với cậu ta, là bọn họ giúp đỡ chúng ta hay chúng ta phải giúp đỡ họ?”
Trần Hồng Yến không biết nói gì nữa, không tìm được lý do phản bác Lý Mỹ Ngọc nên đành thôi.
*
Giang Nguyệt Vi ăn gần xong bữa tối thì nhận được điện thoại của Giang Nguyệt Hà. Cô nghe điện thoại xong, bèn bảo Tưởng Chính Hoa đặt thêm một vé tàu hỏa nữa cho Giang Nguyệt Hà. Tạm thời mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch, chờ đến mùng tám đầu năm, bọn họ sẽ quay về.
Hôm nay là ngày cuối cùng của năm cũ, bữa tối vẫn là cả gia đình quây quần ăn với nhau, thế nhưng mọi người đều không nói chuyện. Cơm nước xong xuôi, mọi người muốn đón Giao thừa, Giang Nguyệt Vi bèn về phòng trước.
Lúc quay về phòng, cô sực nhớ ra một chuyện, bèn hỏi Tưởng Chính Hoa: “Bây giờ Nha Nha còn nhỏ, Lưu Thải Nga không ở đây thì liệu mẹ còn qua nhà chúng ta được không?”
Tưởng Chính Hoa gật đầu: “Buổi chiều lúc em ngủ, anh đã hỏi mẹ rồi, mẹ muốn đi nhưng có vẻ chị dâu Cả không vui lắm.”
Tống Xuân Ninh cực kỳ bực mình bởi chuyện của Lưu Thải Nga. Giang Nguyệt Vi sắp sinh con, lại còn sinh hai em bé nữa, Mã Ái Vân không đi chăm cô không được. Nếu bà đi thì Tưởng Chính Quang phải một mình chăm sóc ba đứa nhỏ, chắc chắn Tưởng Phúc Dân cũng sẽ giúp đỡ em trai Út. Có điều hai người đó đều là đàn ông đàn ang, nào biết cách chăm sóc trẻ con như Mã Ái Vân, vậy nên chắc chắn ít nhiều gì thì cô ta cũng phải phụ trách gánh nặng này, trong khi cô ta vẫn còn ba đứa con nữa.
Bây giờ chỉ cần nghĩ thôi, Tống Xuân Ninh cũng có thể mở miệng mắng Lưu Thải Nga được, bất cẩn bị Tưởng Chính Hoa nghe thấy.
Giang Nguyệt Vi cũng nghĩ ra nguyên do khiến Tống Xuân Ninh không vui, nhưng bây giờ là giai đoạn quan trọng, cô cũng không còn cách nào khác, mời bảo mẫu thì chắc chắn người ta không tận tâm như Mã Ái Vân: “Đợi em sinh con xong rồi tính tiếp.”
Tưởng Chính Hoa biết cô nghĩ gì, vươn tay nhéo má cô: “Em đừng suy nghĩ nhiều làm gì. Dù xảy ra chuyện gì hay không, chắc chắn mẹ sẽ đến chăm sóc em. Chị dâu Cả chỉ bực bội càm ràm chút thôi, đợi đến khi Tưởng Chính Quang chăm con quen tay thì mọi chuyện sẽ ổn.”
Giang Nguyệt Vi gật đầu, bây giờ chỉ đành như vậy.
Vốn dĩ cô muốn đón Giao thừa cùng Tưởng Chính Hoa, nhưng đến khuya thì thật sự không thức được nữa, sau đó ngủ thiếp đi, đến lúc tỉnh lại đã là ngày hôm sau.
Hầu như Tết năm nào cũng giống nhau, mùng một chúc Tết, mùng hai mùng ba thì ghé thăm nhà họ hàng, hẹn gặp bạn bè, nhân dịp Tết nhất mà vui chơi cho thỏa thích. Có vài người thân thiết với Lưu Thải Nga đến tìm cô ta đi chơi, Mã Ái Vân bèn lấy lý do Lưu Thải Nga về nhà mẹ đẻ để từ chối. Ăn Tết về nhà mẹ đẻ là chuyện hết sức bình thường, thế nên dù không gặp được Lưu Thải Nga nhưng không ai cảm thấy có gì bất thường.
Giang Nguyệt Vi mang thai, đi lại không tiện nên không muốn đi đâu. Đa số thời gian đều đi dạo trong nhà, ngoại trừ một số người phụ nữ làm trong đội sản xuất Trường Hồng ra thì cô không gặp người nào khác. Ba ngày đầu năm trôi qua, đến mùng bốn, cô không ngờ người nhà họ Lưu đến.
Nhà họ Lưu có ba người đến, gồm mẹ ruột Lưu Thải Nga và hai anh trai của cô ta. Bọn họ vừa bước vào sân thì vội vàng phi vào nhà chính của họ Tưởng.
Hôm nay là mùng bốn, các thành viên của nhà họ Tưởng không có việc gì làm nên đều ngồi sưởi ấm trong nhà. Bây giờ đám người nhà họ Lưu mò đến cửa nên đôi bên vừa khéo gặp nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-118.html.]
Thấy cả nhà họ Tưởng sưởi ấm trong nhà chính, mẹ Lưu giận dữ muốn nổ phổi. Năm hết Tết đến, con gái bà ta phải chịu đói chịu rét ở đồn công an, đến cả người đến thăm cũng không có, ấy thế mà những kẻ này lại ăn uống no say, thảnh thơi nhàn nhã ở nhà.
Ai nhìn mà không tức giận cho được?
Tuy rằng bà ta rất giận dữ nhưng Lưu Thải Nga đã gọi điện thoại cho bà ta, dặn là hôm nay bà ta đến xin xỏ chứ không phải đến gây sự, dù bà ta bực mình cũng phải nhẫn nhịn.
Mẹ Lưu vừa nhìn thấy Mã Ái Vân đã ứa nước mắt: “Bà thông gia à, tôi biết chuyện của Thải Nga rồi. Con bé làm vậy là sai, nó cũng đã xin lỗi. Hôm nay tôi đến đây là muốn xin lỗi bà, là do tôi dạy dỗ con không đến nơi đến chốn. Nể tình con bé sinh ba đứa nhỏ cho nhà họ Tưởng, bà tha cho con bé lần này được không, nói với công an là không truy cứu chuyện này nữa, được không?”
Mã Ái Vân không ngờ mẹ Lưu vừa bước vào nhà đã khóc lóc, bà bèn bảo Tống Xuân Ninh dẫn mấy đứa nhỏ ra ngoài.
Tuy Mã Ái Vân cũng thương xót thằng Ba và ba đứa nhỏ, nhưng nếu không làm cho ra lẽ thì lại bất công với nhà thằng Hai. Người làm mẹ như bà cũng không biết nên làm sao, đành nói: “Thú thật là hiện tại chúng tôi cũng không có quyền giải quyết vụ việc của Thải Nga.”
“Có quyền mà, tôi hỏi bên công an rồi.” Mẹ Lưu lập tức nói: “Công an nói rằng chỉ cần nhà bà không truy cứu trách nhiệm thì có thể cho qua việc này.”
Dứt lời, bà ta nhìn mọi người, nhìn lướt qua một lượt đã thấy bụng của Giang Nguyệt Vi, bèn đi qua nhìn cô: “Nguyệt Vi à, dẫu sao cháu cũng vẫn bình an vô sự, cháu giúp đỡ Thải Nga đi. Cháu nói đỡ mấy câu trước mặt công an với, được không?”
Hai người anh trai của Lưu Thải Nga cũng lập tức hùa theo: “Mọi người đều là người một nhà. Bây giờ Nguyệt Vi không bị làm sao, Thải Nga làm sai, con bé cũng xin lỗi rồi. Mọi người nể tình mấy đứa nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có gì đi.”
Giang Nguyệt Vi không cần nghĩ nhiều cũng biết chắc chắn là Lưu Thải Nga mượn điện thoại của đồn công an gọi điện về nhà, thế nên nhà họ Lưu mới biết việc này. Không ngờ vụ án hãm hại liên quan đến tính mạng con người trong mắt bọn họ chỉ là chuyện nhỏ ư? Vả lại Lưu Thải Nga đã thật sự ăn năn hối lỗi chưa?
Giang Nguyệt Vi cho rằng Lưu Thải Nga vẫn chưa hối cải, chẳng qua cô ta không muốn vụ việc làm ảnh hưởng đến thể diện của cô ta và các con của cô ta thôi. Nếu cô ta thật sự ăn năn thì đáng lẽ lúc đầu cô ta đã xin lỗi, chứ không phải đợi đến khi Tưởng Chính Quang khuyên nhủ rồi mới đi đầu thú.
Giang Nguyệt Vi chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Tưởng Chính Hoa: “Xin lỗi, vụ việc đầu độc, hãm hại tính mạng người khác không thể là chuyện nhỏ được. Nếu cô ta thật sự coi chúng tôi là người một nhà thì lúc ấy đã không ra tay đầu độc.”
Mẹ Lưu thấy người lên tiếng là Tưởng Chính Hoa, lập tức nói: “Nhưng Thải Nga chỉ bỏ thuốc xổ vào bát, nào có bỏ thuốc độc. Bây giờ Nguyệt Vi cũng không bị làm sao, nhà họ Tưởng nhất định phải tuyệt tình như vậy sao?”
Giang Nguyệt Vi nghe vậy thì cắn răng, nhìn bà ta bằng ánh mắt lạnh lùng: “Vậy sao bà không hỏi xem hôm đó cô ta uống thuốc xổ xong đau bụng cỡ nào, đi vệ sinh những mấy lần?”
Mẹ Lưu nghe xong thì cứng họng, thật ra bà ta chưa hỏi vấn đề này, Thải Nga cũng không chủ động nói với bà ta.
Giang Nguyệt Vi lại hỏi tiếp: “Chỉ tính riêng buổi sáng hôm đó, cô ta đi vệ sinh những năm lần, đau bụng đến nỗi chân tay rã rời, mặt mũi trắng bệch. Tôi là phụ nữ có thai sáu tháng, nếu đau bụng không chỉ mặt tái chân run thôi đâu, dạ con sẽ co bóp dẫn đến sinh non, lúc ấy sẽ là một xác nhưng ba mạng người. Bà có thể nói đó chỉ là chuyện nhỏ ư?”
Mẹ Lưu sợ quýnh lên: “Nhưng chẳng phải bây giờ cô bình an vô sự đó sao? Thải Nga cũng xin lỗi rồi, chúng tôi cũng xin lỗi rồi, mọi người đều là người một nhà, chẳng lẽ chúng ta không thể giải quyết trong êm đềm ư? Nhất định phải lôi nhau lên đồn công an sao?”