Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 117

Cập nhật lúc: 2025-05-17 06:04:39
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau này nhà mình còn phải nhờ cậy người ta, cô ta không muốn xích mích với Giang Nguyệt Hà, bèn cười nói: “Vậy nhanh lên, nếu không sẽ bị lỡ xe đấy.”

Vì Tết đến nên số chuyến xe buýt đi lại tăng lên đáng kể, bọn họ đi sớm mua đồ là để bắt kịp chuyến xe buýt vào buổi trưa. Bấy giờ mua sắm đầy đủ rồi, Trần Hồng Yến kéo Giang Nguyệt Hà đi bắt xe, lúc xe buýt chạy qua đường lớn, cô ta chợt nhìn thấy bóng dáng Tưởng Chính Hoa dìu Giang Nguyệt Vi thong thả đi bộ.

Cô ta không hiểu tại sao bỗng nhiên Giang Nguyệt Vi lại may mắn như thế, được gả cho Tưởng Chính Hoa, thi đỗ đại học, bây giờ mang thai cũng nhiều hơn người khác một đứa. Đúng là ông trời dành tặng tất cả những gì tốt đẹp cho cô, tiếc là những điều tốt đẹp đó, nhà họ Giang chẳng được thơm lây chút nào.

Thật đáng giận.

Có xe đi lại, chẳng mấy chốc họ đã về đến nhà. Giang Nguyệt Hà nhìn bà mối và người nhà họ Trương đều có mặt đông đủ, trông có vẻ đã đợi một lúc lâu.

Lý Mỹ Ngọc nhìn hai người đến muộn mà thái độ vẫn dửng dưng, thoạt đầu trách mắng họ rồi mới kéo họ ngồi xuống trước mặt nhà họ Trương, cười nói: “Chậc, đây là Nguyệt Hà nhà chúng tôi, hiện tại đang làm việc ở xưởng hồ giấy của huyện.”

Giang Nguyệt Hà có dự định riêng của mình, giờ đây bị Lý Mỹ Ngọc kéo đến trước mặt người nhà họ Trương, cô nhìn người đàn ông được sắp xếp xem mắt với mình. Sau đó cô dứt khoát nói với mẹ Trương theo những gì Giang Nguyệt Vi đã bày cho mình: “Thím à, cháu nói thẳng với thím vậy, bây giờ cháu mới mười chín tuổi, còn rất trẻ, công việc cũng ổn định, cháu không muốn kết hôn. Mời nhà thím đến xem mắt cũng không phải mong muốn của cháu, đó là quyết định của mẹ cháu.”

Bà mối nghe xong thì sắc mặt thay đổi, lúc trước họ chỉ hỏi ý kiến của Lý Mỹ Ngọc, bà ta đồng ý nên nhà họ Trương mới mang quà cáp đến nhà để xem mắt. Nào ngờ bây giờ lại nhận được câu trả lời khác một trời một vực, bà mối lập tức nhìn Lý Mỹ Ngọc: “Chuyện này là sao? Bà nói con gái đồng ý rồi cơ mà?”

Mẹ Trương cũng chẳng vui vẻ gì cho cam, mấy hôm nay nhà họ mua rất nhiều quà cáp để chuẩn bị cho buổi xem mắt, kết quả là bị nhà họ Giang chơi một vố: “Đúng vậy, sao lại thế này?”

Lý Mỹ Ngọc không ngờ Giang Nguyệt Hà sẽ nói thẳng thừng trước mặt nhà trai. Bà ta giận sôi máu, lập tức giải thích với mẹ Trương: “Bà đừng nghe con bé nói linh tinh, trước kia con bé đồng ý rồi, nếu không tôi mời nhà bà đến làm gì?”

Nói rồi bà ta lại nhìn Giang Nguyệt Hà: “Đứa con mất nết này, người ta đến nhà rồi mà sao con lại ăn nói hỗn láo như vậy?”

Giang Nguyệt Hà nhàn nhạt nhìn mẹ Trương: “Từ đầu đến cuối cháu chưa hề đồng ý, chỉ có một mình mẹ cháu đồng ý. Dù sao mọi người đều sinh sống ở xung quanh đại đội, cháu không muốn lừa dối tình cảm của nhà thím, đỡ mất công nhà thím phung phí tiền mua quà.”

Mẹ Trương nghe vậy thì nghĩ bụng, chẳng trách hôm nay xem mắt mà Giang Nguyệt Hà còn đi ra ngoài, để họ đợi dài cổ cả buổi, hóa ra con bé nào có muốn kết hôn: “Cháu chưa bao giờ muốn kết hôn à?”

Giang Nguyệt Hà gật đầu: “Đúng vậy, từ trước đến nay cháu đều không muốn, chỉ có một mình mẹ cháu đồng ý.”

Lý Mỹ Ngọc giận gần chết, hận không thể tát Giang Nguyệt Hà một phát: “Con bé này, con muốn ăn roi à?”

Giang Nguyệt Hà nhìn bà bằng ánh mắt thờ ơ: “Con đã nói với mẹ là con không muốn kết hôn từ lâu rồi mà. Lần nào cũng chỉ có một mình mẹ đồng ý với người ta, làm người ta lãng phí thời gian, khiến người khác tốn tiền mua nhiều quà như vậy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-117.html.]

Mẹ Trương hơi tức giận nhưng vẫn cố nhịn, nhìn Lý Mỹ Ngọc: “Nếu nhà bà không thống nhất ý kiến thì khi nào nhà bà bàn bạc xong xuôi, chúng tôi sẽ đến.”

Nói rồi mẹ Trương gọi con trai mình, xách quà cáp, bỏ đi một cách dứt khoát. Lý Mỹ Ngọc gọi như nào cũng không dừng lại.

Khách khứa đã về, bà mối cũng chửi mắng Lý Mỹ Ngọc một hồi rồi mới rời đi. Lý Mỹ Ngọc giận sôi máu, lập tức mắng Giang Nguyệt Hà: “Đây đã là lần thứ ba xem mắt không thành rồi, con từ chối ba lần, giờ còn bày trò lật lọng trước mặt người khác. Mẹ thấy con sắp làm bà tướng trong nhà này rồi!”

Đây không phải lần đầu tiên Giang Nguyệt Hà bị mắng, chỉ hơi nhún vai, thản nhiên nói: “Con vẫn luôn nói với mẹ là con không muốn kết hôn, bây giờ con sắp được tăng lương nên càng không muốn kết hôn.”

Lý Mỹ Ngọc vốn đang giận tím mặt, ai ngờ vừa nghe thấy Giang Nguyệt Hà nói sắp được tăng lương thì không quát tháo nữa, lập tức hỏi: “Tiền lương được tăng thêm bao nhiêu?”

Giang Nguyệt Hà mím môi: “Mười đồng, ăn Tết xong đi làm mới được tăng lương. Thế nên con không thể kết hôn sớm như vậy được, con cũng muốn kiếm tiền dành dụm.”

Lý Mỹ Ngọc nghe vậy thì bỗng nhiên hít vào một hơi. Trước kia tiền lương một tháng của Giang Nguyệt Hà là mười lăm đồng, ấy thế mà bây giờ được tăng vụt lên hai mươi lăm đồng. Sao bà có cảm giác như nhà mình sắp phất lên thành nhà giàu rồi?

“Thật hay giả vậy?” Bà ta không thể tin nổi: “Sao lúc trước con không nói? Hay là con lừa mẹ?”

Thật hay giả ư? Tất nhiên là giả, làm gì có chuyện nhà xưởng bỗng dưng tăng tiền lương cho nhân viên thêm mười đồng như vậy, chuyện này chỉ là cô bé nói dối mà thôi.

Nhưng Giang Nguyệt Hà lập tức gật đầu: “Con lừa mẹ làm gì? Con làm quần quật ở nhà xưởng một năm nay, những người vào làm cùng con đều đã được tăng lương, bây giờ đến lượt con. Con vốn định đến Tết mới thông báo cho mẹ vui, chẳng qua chưa kịp nói thôi.”

Lý Mỹ Ngọc đăm chiêu, tiền lương một tháng của con trai nhà họ Trương chỉ được mười bảy đồng, thế nhưng bây giờ một tháng Nguyệt Hà kiếm được hai mươi lăm đồng, cao hơn nhà họ Trương rất nhiều. Nếu họ gả con gái cho nhà họ Trương thì họ hơi thiệt thòi, hơn nữa sau khi kết hôn, nếu nhà họ Trương không cho Nguyệt Hà chia một nửa tiền lương cho nhà họ Giang thì nhà bà ta càng thiệt hơn.

Nghĩ vậy, bà ta mới nguôi giận, nhìn Giang Nguyệt Hà: “Đáng lẽ con nên nói cho mẹ trước. Con bày trò lật lọng như vậy thì sau này ai dám đến nhà chúng ta cầu hôn nữa, con nên suy nghĩ thấu đáo hơn.”

Giang Nguyệt Hà chỉ mong kết quả như này, thấy bà ta không nghi ngờ nữa mới tìm cớ đi ra đại đội chi bộ, chuẩn bị gọi điện cho Giang Nguyệt Vi thông báo tình hình của mình.

Cô bé vừa ra khỏi cửa, Trần Hồng Yến thấy là lạ, nói chung là cô ta cảm thấy không đáng tin. Bọn họ chưa từng nghe Giang Nguyệt Hà kể về tiền lương của mình, bèn hỏi Lý Mỹ Ngọc: “Mẹ à, con thấy chuyện này hơi kỳ lạ, có khi nào con bé lừa chúng ta không?”

Ban nãy Lý Mỹ Ngọc cũng từng tra hỏi Giang Nguyệt Hà. Nhưng đúng là Nguyệt Hà đã làm quần quật ở nhà xưởng kia một năm, cô bé nói cũng đúng, những người khác đã được tăng lương thì bây giờ đến lượt cô bé thôi: “Con bé lừa mẹ thì có lợi lộc gì? Đến lúc nhận lương, nếu con bé không moi ra được hai mươi lăm đồng thì nó định tính sao?”

Trần Hồng Yến không biết phải trả lời như nào, nhưng cô ta vẫn cảm thấy có điều bất thường: “Con không biết, nói chung là con cảm thấy con bé lừa chúng ta. Với lại mẹ cũng gặp Trương Thành Tài rồi đấy, ngoại hình cũng được, tiền lương ổn định, nhà họ Trương lại ở gần nhà chúng ta, Nguyệt Hà không cưới người ta đúng là đáng tiếc.”

Lý Mỹ Ngọc cũng nghĩ vậy. Nếu Giang Nguyệt Hà thật sự lừa bà ta, chung quy cũng là do không muốn kết hôn, bây giờ không kết làm thông gia với nhà họ Trương được, sau này lại phải tìm mối khác, suy cho cùng cô bé lớn tuổi dần, không thể không kết hôn được: “Trương Thành Tài cũng không ổn lắm đâu.

Loading...