Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 115
Cập nhật lúc: 2025-05-17 06:04:35
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Nguyệt Vi không ngờ Tưởng Chính Quang lại đề nghị ly hôn, cơ mà cô không cảm thấy chắc hẳn Lưu Thải Nga sẽ không đồng ý dễ dàng. Nhưng dù sao những chuyện này cũng không liên quan đến cô, đợi đến khi hết Tết, cô sẽ đưa Nguyệt Hà đến nội thành, có lẽ sau này, mấy năm mới quay về quê một lần.
Đang suy nghĩ miên man thì Tưởng Chính Hoa nhìn cô mà nói: “Trong vụ việc lần này, em là người trong cuộc, buổi sáng ngày mai em phải đến đồn công an lấy lời khai.”
Giang Nguyệt Vi gật đầu, đáp được.
Xảy ra chuyện như vậy, bữa cơm tối diễn ra trong bầu không khí lặng thinh. Người lớn một mực im lặng, mấy đứa nhỏ không hề hay biết có chuyện xảy ra nên vẫn nói cười rôm rả.
Hai người con lớn của Lưu Thải Nga, một đứa nhỏ ba tuổi, một đứa nhỏ sáu tuổi đều đã đến tuổi nhận biết người quen. Tụi nhỏ không thấy mẹ nên hỏi mẹ đi đâu, Mã Ái Vân đành phải viện cớ nói dối chúng, nghĩ bụng giấu được đến lúc nào thì hay lúc ấy.
Tóm lại bữa cơm này không vui vẻ gì cho cam. Thế nhưng dù sao đi nữa, thời gian vẫn trôi qua từng ngày.
Đồ đạc Tết của bọn họ đã được gửi đến nơi từ lâu, còn nhà họ Tưởng cũng đã quét dọn nhà cửa sạch sẽ, dán câu đối xong xuôi nên ngày hôm sau không có việc gì làm. Có điều phải đến đồn công an lấy lời khai nên Giang Nguyệt Vi không ngủ nướng, ăn sáng xong thì đi theo người đàn ông nhà mình đến cổng công xã.
Hai người vừa ra đến đường lớn, không ngờ lại đụng trúng mấy bà vợ và Triệu Phượng Tiên của đội sản xuất Nam Kiều. Tết nhất nên lượng người đi lại cũng tăng lên, xe buýt bị quá tải, rất nhiều người không chen lên xe được nên đa số mọi người đều dậy sớm đi bộ đến công xã. Chính vì vậy mà cô gặp phải Triệu Phượng Tiên.
Nếp nhăn trên gương mặt Triệu Phượng Tiên không khác gì bà già sáu bảy chục tuổi, đôi mắt đục ngầu, ngay cả mái tóc vốn là hoa râm giờ đây cũng bạc trắng. Cả người bà ta già nua đến độ Giang Nguyệt Vi suýt nữa không nhận ra.
Ngẫm lại cũng đúng, cô và Hà Hiểu Phong ly hôn đã hơn một năm. Trong vòng một năm ấy, Hà Hiểu Phong gặp nạn, nhà họ Hà không những không có nguồn thu nhập lại còn vướng vào vô số rắc rối, bà ta ăn vạ quấy phá như vậy, không già mới là lạ.
Cô không chào hỏi Triệu Phượng Tiên, ấy những những bà vợ kia nhìn thấy cô thì đều tíu tít bắt chuyện với cô.
Tuy rằng họ nghe nói Giang Nguyệt Vi mang thai nhưng chưa được nhìn thấy tận mắt. Hôm nay được gặp Giang Nguyệt Vi, ai ai cũng ngạc nhiên, hỏi thăm tình hình dạo này của cô.
Hồi còn là con dâu nhà họ Hà, quan hệ giữa cô và những người này cũng tạm được, vậy nên họ hỏi gì cô cũng đáp lại.
Nghe các cô cười nói vui vẻ, Triệu Phượng Tiên đứng bên cạnh giận run cả người.
Giang Nguyệt Vi không những mang thai mà còn ăn no mặc ấm, mặt mày đầy đặn, nhìn kiểu gì cũng nhận ra dạo này cô sống sung sướng như nào.
Giang Nguyệt Vi sống sung sướng, còn nhà họ Hà của bà ta thì sao?
Những ngày Hiểu Phong vướng vào vòng lao lý, không những bị bắt giam mà nhà bà ta còn phải nộp phạt một nghìn hai trăm đồng. Bọn họ phải luồn cúi như con cháu người ta để vay mượn tiền, ai dè chẳng vay được đồng nào. Không chỉ họ hàng thân thích, bất kỳ ai nhìn thấy họ cũng như nhìn thấy quỷ, tránh còn không kịp.
Không có tiền nộp phạt, những tài sản có giá trị trong nhà đều bị tịch thu. Cứ đến ngày mùa thu hoạch là công xã lại phái người đến thu nốt khoản tiền phạt mà họ chưa nộp xong, nộp không hết lại khất nợ tiếp.
Những ngày tháng đó cứ tiếp diễn dài dài, nhà bà ta ăn bữa nay lo bữa mai đến tận ngày giải phóng. Nếu hồi đó Giang Nguyệt Vi ly hôn không mang một nghìn đồng đi, có lẽ cuộc sống của bọn họ sẽ không khốn đốn như vậy!
Mấy hôm nay, bọn họ nhận nhịn chịu cực khổ, nhẫn nhịn những cơn giận, hết thảy đều giấu trong lòng. Bây giờ thấy Giang Nguyệt Vi cười vui vẻ như thế, Triệu Phượng Tiên chỉ hận không thể lao đến xô ngã cô, khiến cho cô bị sinh non, khiến cho cô mất mạng!
Có điều bây giờ bà ta không thể làm thế, tạm không nói đến những người khác, chỉ riêng Tưởng Chính Hoa đứng cạnh Giang Nguyệt Vi, vẻ mặt người đàn ông đó hung hãn tàn ác. Có lẽ bà ta chưa đẩy ngã được Giang Nguyệt Vi thì đã bị Tưởng Chính Hoa đá một phát bay mất xác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-115.html.]
Thế nên bà ta cố nhịn, nhìn đám người nói cười ríu rít mà hừ một tiếng, cất bước đi thẳng, không thèm ngoảnh đầu lại.
Mấy người phụ nữ thấy Triệu Phượng Tiên như vậy, bèn vội vàng nói với Nguyệt Vi rằng...
“Cô đừng để bụng, một năm nay nhà họ Hà sa sút lắm, trong nhà chẳng còn thứ gì. Bà ta tức giận bao lâu nay, lúc trước còn không tin cô mang thai, bây giờ thấy rồi, chắc càng tức hơn.”
“Bây giờ bà ta biết điều hơn nhiều rồi. Nếu bà ta còn gây rối nữa thì nhà họ Hà còn mỗi ông cụ lẻ loi thôi.”
“Chứ còn gì nữa, bây giờ chúng tôi không dám nói Hà Hiểu Phong vô sinh chỉ vì sợ bà ta nghe thấy, đột nhiên lên cơn điên, náo loạn khắp nơi.”
“May mà hồi đó cô ly hôn Hà Hiểu Phong, nếu không người chịu khổ bây giờ chính là cô đó, thật đáng mừng.”
Bây giờ nhà họ Hà cực kỳ nghèo đói, chẳng có cái gì cả. Nếu đội không trợ cấp cho họ thì chắc họ cũng không có tiền ăn Tết, thế nên những người này không muốn tát nước theo mưa, khi nói chuyện cố gắng không đả động nhà họ Hà.
Tất nhiên Giang Nguyệt Vi không để bụng bà ta. Cô và nhà họ Hà đã chấm dứt quan hệ từ lâu, nào còn hơi sức quan tâm đến họ, nghe mấy người phụ nữ nói vậy, cô chỉ vừa cười vừa gật đầu, coi như đáp lời họ.
Những người này đều muốn đến công xã mua sắm, sau khi hàn huyên với Giang Nguyệt Vi hồi lâu, họ không thể đi chậm cùng cô nên tán gẫu một lát rồi hối hả đi tiếp, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp Triệu Phượng Tiên.
Suốt cuộc trò chuyện, Tưởng Chính Hoa không hề lên tiếng, đợi những người kia rời đi, anh mới hừ lạnh: “Đáng đời.”
Giang Nguyệt Vi nhìn anh, cười hỏi: “Ai đáng đời?”
Tưởng Chính Hoa nhướng mày: “Kẻ vứt bỏ người vợ Tào Khang như em.”
Giang Nguyệt Vi cười cười, không phản đối, cô cảm thấy anh nói rất đúng, kẻ phản bội sẽ phải nhận kết cục thích đáng!
Hai người chầm chậm đi đến công xã. Hôm nay là ngày cuối cùng của năm cũ nên rất nhiều người đến công xã, bầu không khí hết sức đông vui. Đến cửa hàng nào cũng có một đoàn người đứng xếp hàng, khắp nơi đều rộn ràng đón năm mới. Thế nhưng Giang Nguyệt Vi không muốn đến những nơi đông đúc như thế, đi thẳng đến đồn công an với Tưởng Chính Hoa.
Đây là lần thứ hai Giang Nguyệt Vi đến đồn công an này. Có thể do Tưởng Chính Hoa, hoặc cũng có thể do chuyện lần trước nên những người ở đồn an vẫn nhận ra cô.
Lúc lấy lời khai, có một công an hỏi rằng: “Hai người nhất định phải báo án vụ việc này à?”
Giang Nguyệt Vi hiểu ý tứ của vị công an. Với họ, việc Lưu Thải Nga đầu độc cô là chuyện riêng của gia đình, theo tư tưởng của họ, nếu có thể không làm rùm beng thì sẽ không làm rùm beng, giải quyết trong êm đẹp là được, thế nên vị công an mới hỏi cô như vậy.
Nhưng đối với Giang Nguyệt Vi, đây không phải chuyện riêng của gia đình, cô lắc đầu đáp: “Đúng vậy, nhất định phải báo án.”
Công an kia không nói gì nữa, chỉ hỏi một ít vấn đề để hoàn thành lời khai rồi cho cô về.
Người đàn ông đứng bên ngoài đợi Giang Nguyệt Vi, thấy cô đi ra, trò chuyện với công an dăm đôi câu rồi chuẩn bị về nhà. Ai dè trên hành lang, họ gặp Lưu Thải Nga bị hai công an áp giải, đi tới từ hướng ngược lại.
Giang Nguyệt Vi và người đàn ông hơi nghiêng người nhường đường cho họ đi trước.