Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 113

Cập nhật lúc: 2025-05-17 06:04:30
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KroxNriOP

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cứ cho là tôi không thể sinh con thì tôi cũng chưa từng nói với cô là tôi muốn nhận con nuôi. Tại sao cô còn hy vọng hão huyền như vậy?”

Vì sao à? Lưu Thải Nga cũng không biết lý do, từ khi nảy ra ý tưởng đấy, trong đầu cô ta lúc nào cũng là suy nghĩ đó, không thể gạt nó ra khỏi đầu.

Tuy rằng mọi chuyện đã trôi qua nhưng hễ nhớ lại bát canh kia là Giang Nguyệt Vi lại sợ hãi, suýt chút nữa đứa con trong bụng cô đã xảy ra chuyện: “Tôi cũng không định bỏ qua cho cô, Chính Hoa nói như nào thì tôi sẽ nghe theo như vậy.”

Tưởng Chính Hoa nhìn mọi người, cuối cùng tầm mắt dừng ở bóng dáng Tưởng Chính Quang: “Chú Ba, ban nãy anh đã kể hết mọi chuyện cho cha mẹ. Cha mẹ quyết định để cho vợ chồng anh toàn quyền xử lý, vậy nên chúng ta phải công tư phân minh.”

Tưởng Chính Quang biết anh Hai tham gia quân đội từ thời trai trẻ. Suốt mấy năm phục vụ trong quân đội, anh đều gửi tiền về nhà, giúp đỡ gia đình. Ngay cả chi phí kết hôn của anh ta và anh Cả cũng do anh Hai hỗ trợ một phần, quan hệ giữa ba anh em họ luôn hòa thuận, chưa từng xảy ra mâu thuẫn.

Bây giờ Tưởng Chính Hoa nói như vậy, Tưởng Chính Quang cũng hiểu ý tứ của anh là gì. Lưu Thải Nga gây ra tội tày đình như thế, ngay cả người làm chồng như anh ta cũng vô cùng giận dữ, anh Hai là người bị hại sao có thể không tức giận được?

Tuy hiện tại chưa gây ra hậu quả gì, nhưng Lưu Thải Nga sai vẫn là sai, hơn nữa còn phạm lỗi hết sức nghiêm trọng!

Một bên là vợ, là mẹ của các con, một bên là anh ruột, là m.á.u mủ ruột rà, bất kể là nghiêng về bên nào, Tưởng Chính Quang đều cực kỳ khó chịu, có điều anh ta không thể dung túng cho vợ mình.

Nghĩ vậy, anh ta hít một hơi, nhìn Tưởng Chính Hoa, gật đầu: “Được, anh báo công an đi.”

Tưởng Chính Quang vừa dứt lời, chân Lưu Thải Nga mềm oặt, lập tức ngã ngồi xuống sàn nhà, trong đầu toàn là những lời mà Tưởng Chính Quang vừa thốt ra. Cô ta không ngờ Tưởng Chính Quang lại đứng về phía Tưởng Chính Hoa, đồng ý cho người ta báo công an, để cô ta bị bắt về đồn. Bọn họ là vợ chồng, cô ta còn sinh cho anh ta ba đứa con, ấy thế mà anh ta nhẫn tâm như vậy?

Tưởng Chính Hoa nhận được câu trả lời, đưa mắt nhìn Mã Ái Vân và cha mình, kéo Giang Nguyệt Vi đi ra ngoài. Đám người Mã Ái Vân cũng đuổi theo.

Bọn họ vừa rời đi, trong phòng chỉ còn Lưu Thải Nga và Tưởng Chính Quang. Trong đầu Lưu Thải Nga trống rỗng một lúc lâu, cô ta chầm chậm ngước mắt nhìn Tưởng Chính Quang, nói bằng giọng ngỡ ngàng: “Anh đồng ý cho anh trai anh bắt tôi? Anh điên rồi hay tôi điên rồi?”

Tưởng Chính Quang không muốn trả lời cô ta, nhìn người phụ nữ ngồi dưới sàn nhà với thái độ hết sức thờ ơ.

Bụng Lưu Thải Nga lại đau âm ỉ, cô ta không cam tâm, nhìn chằm chằm Tưởng Chính Quang, hỏi: “Tôi bị bắt thì ba đứa con gái phải làm sao? Nha Nha phải làm sao? Con bé còn chưa được một tuổi!”

Tưởng Chính Quang nghiến răng, tức giận nhìn chằm chằm cô ta: “Cô còn có mặt mũi nói vậy nữa à? Trước khi cô bỏ thuốc xổ thì không có con gái à? Không thương Nha Nha à? Cô không nghĩ đứa bé trong bụng Nguyệt Vi cũng là con cháu của nhà họ Tưởng chúng ta à? Lưu Thải Nga, cô quá độc ác!”

Bị chính chồng mình mắng độc ác, Lưu Thải Nga ngây dại. Cô ta chỉ muốn con gái mình có một tương lai tươi sáng hơn thôi, ai ngờ dưới cái nhìn của Tưởng Chính Quang, cô chỉ là một mụ đàn bà độc ác!

Tưởng Chính Quang cảm thấy mình bị Lưu Thải Nga chọc giận gần chết. Anh ta ngồi một bên, không tài nào chấp nhận được những chuyện vừa xảy ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-113.html.]

Anh ta không biết người vợ đầu ấp tay gối với mình sao lại ra nông nỗi này.

Anh ta chỉ biết Lưu Thải Nga đã làm ra chuyện như vậy, chắc chắn sau này bọn họ không thể chung sống tiếp với nhau được nữa, nếu không anh ta không thể đối diện với anh Hai và chị dâu, cũng không thể giao con gái cho cô ta nuôi dạy.

Nghĩ vậy, đầu óc Tưởng Chính Quang như thể tỉnh táo hơn bao giờ hết. Một lát sau, anh ta nhìn người phụ nữ ngồi dưới đất, chầm chậm lên tiếng: “Lưu Thải Nga, chúng ta ly hôn đi.”

Lưu Thải Nga nghe xong thì hoàn hồn, nhìn người đàn ông ngồi ở mép giường, giận dữ đến nỗi òa khóc: “Tưởng Chính Quang, anh là đồ vô lương tâm, anh đồng ý cho anh trai anh bắt tôi, bây giờ còn muốn ly hôn với tôi?”

Tưởng Chính Quang nổi trận lôi đình, quơ lấy đồ vật trên giường ném về phía cô ta: “Cô gây ra loại chuyện này còn có tư cách mắng tôi vô lương tâm à?”

Bỗng nhiên anh ta hít một hơi, nghiến răng: “Lưu Thải Nga, nếu cô còn có lương tâm, còn quan tâm đến cái nhà này, không muốn bị hàng xóm nhìn thấy công an đến bắt cô, không muốn ba con gái của cô bị thiên hạ chỉ trỏ, giễu cợt chúng có một người mẹ đầu độc, g.i.ế.c người suốt đời thì cô xin lỗi chị dâu đi, sau đó lập tức đến đồn công an tự thú, hưởng sự khoan hồng của pháp luật, đừng ở đây cãi chày cãi cối không chịu nhận lỗi!”

Tưởng Chính Quang biết vừa rồi Tưởng Chính Hoa đến đây hỏi anh ta là vì để ý đến thể diện của người nhà họ Tưởng, nếu không với cơn giận ngút trời ấy, anh đã dứt khoát gọi điện cho đồn công an: “Ban nãy anh Hai đã nói thẳng với tôi. Chẳng qua anh Hai nghĩ mọi người là người một nhà, không thì việc gì anh ấy phải chạy đến đây hỏi ý kiến tôi?”

Bị Tưởng Chính Quang quát mắng, Lưu Thải Nga cũng biết sợ. Cô ta ngơ ngác ngồi bệt dưới đất, sau đó tỉnh táo như thể được đả thông tư tưởng. Ban nãy Tưởng Chính Hoa nói muốn báo công an, nếu lát nữa công an đến nhà bắt cô ta đi, vậy chẳng phải ai cũng biết sao?

Cô ta không muốn ly hôn, cũng không muốn ngồi tù, nhưng cô ta càng không muốn người đời đàm tiếu cô ta và ba đứa con của cô ta. Nghĩ vậy, cô ta nén cơn đau, bỗng nhiên đứng dậy.

Tưởng Chính Quang thấy cô ta đứng dậy, cũng đứng dậy theo: “Cô định đi đâu?”

Lưu Thải Nga biết Tưởng Chính Quang không tin cô ta, nhưng giờ đây cô ta chỉ có thể cắn răng, nhẫn nhịn chịu đựng những ấm ức: “Anh vội cái gì, tôi có trốn mất đâu. Tôi đi xin lỗi Giang Nguyệt Vi cũng không được à?”

Cô ta nói rồi đi luôn ra khỏi phòng. Tưởng Chính Quang thốt nhiên không thể tin được, vội vàng rời khỏi phòng, đi theo cô ta đến nhà chính.

Ở nhà chính, Tưởng Chính Hoa vừa mới bàn bạc với Mã Ái Vân và mọi người xong, chuẩn bị đến đồn công an báo án. Ai ngờ nhác trông thấy Lưu Thải Nga bước vào, anh vô thức che chở Giang Nguyệt Vi ở sau lưng, nhíu mày nhìn Tưởng Chính Quang: “Sao vậy?”

Lưu Thải Nga thấy ánh mắt Tưởng Chính Hoa nhìn mình như thể nhìn phải thứ gì dơ dáy, hơi cắn môi rồi đi về phía bên kia. Cô ta nhìn thoáng qua Giang Nguyệt Vi ở sau lưng Tưởng Chính Hoa, ngẫm lại những lời Tưởng Chính Quang vừa nói, hít một hơi: “Nguyệt Vi, những việc hôm nay tôi làm là sai trái, tôi không nên ôm lòng dạ xấu xa như vậy, tôi không nên đổ thuốc xổ vào bát của cô. Tôi xin lỗi cô.”

Cô ta ngập ngừng chốc lát rồi lại cắn răng nói tiếp: “Lát nữa tôi sẽ đi tự thú, khai nhận với công an về những việc tôi đã làm, hình phạt như nào tôi cũng chịu. Nhưng tôi xin hai người đừng làm ầm ĩ mọi chuyện, đừng kể những chuyện xảy ra trong hôm nay cho tụi nhỏ. Tôi sai, tôi tự mình gánh chịu.”

Cô ta nói xong, cả nhà chính lặng ngắt như tờ.

Giang Nguyệt Vi sợ ngây người, vừa rồi cô ta còn mắng chửi Tưởng Chính Hoa vì anh muốn báo công an, ấy thế mà bây giờ cô ta không chỉ đến xin lỗi, thừa nhận sai lầm mà còn nói rằng sẽ tự thú?

Loading...