Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 111

Cập nhật lúc: 2025-05-17 06:04:23
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mọi người nhìn cô ta, không cảm thấy có điều gì bất thường, tiếp tục ăn cơm.

Bấy giờ Lưu Thải Nga chẳng thèm nhìn Tưởng Chính Hoa và Giang Nguyệt Vi nữa, nhanh chóng rời khỏi nhà chính, đi ra sân, đoán chừng mọi người không nhìn thấy mình nữa mới phi như bay đến nhà vệ sinh.

Cô ta ngồi xổm trong nhà vệ sinh, không biết là do cô ta đổ nhiều thuốc hay do tác dụng của thuốc quá tốt mà chỉ trong vòng mười phút, cô ta đau đến nỗi trán mướt mồ hôi!

Ngồi xổm một lúc lâu, sau khi đã thải ra hết, cuối cùng bụng Lưu Thải Nga cũng dễ chịu hơn. Cô ta lau mồ hôi trên trán, thò tay vào trong cổ họng. Nhưng hình như ông trời muốn chống lại cô ta, cô ta móc kiểu gì cũng không nôn được!

Nếu không nôn được thì thôi, đỡ mất công đám người kia hỏi cô ta sao đi lâu thế. Cô ta chui ra khỏi nhà vệ sinh, rửa tay quay lại nhà chính, nhưng vừa ngồi xuống chưa được hai phút thì bụng lại quặn đau.

Lần này cơn đau dữ dội hơn lần trước rất nhiều. Cơn đau hành hạ cô ta, quấn lấy cô ta, nó giống như một con d.a.o xẻo từng miếng thịt trong bụng cô ta một cách liên tục, không ngừng nghỉ. Lưu Thải Nga lại đứng bật dậy.

Mọi người thấy cô tại lại đứng bật dậy thì cực kỳ thắc mắc. Mã Ái Vân nhíu mày, lại hỏi: “Con lại làm sao vậy?”

Lưu Thải Nga đau đến mức cắn răng, tốc độ nói chuyện cũng không nhanh như trước: “Không... không sao. Con xuống bếp múc thêm canh.”

Cô ta vừa dứt lời, Tống Xuân Ninh lập tức nói: “Không cần đâu, tôi còn một bát này, tôi chưa ăn chút nào đâu.”

Nói xong, Tống Xuân Ninh nhanh nhẹn đưa bát cho cô ta.

Lưu Thải Nga đau đến nỗi cả người run lẩy bẩy, cô ta cắn răng cố nhịn, cười đáp: “Không cần đâu, tôi tự đi lấy.”

Nói rồi cô ta chạy đi nhanh như một cơn gió, hận không thể chắp cánh bay ra ngoài.

Mọi người thấy cô ta vội vã chạy đi như vậy thì quay sang nhìn nhau với vẻ thắc mắc. Mã Ái Vân không nhịn được mà hỏi Tưởng Chính Quang: “Vợ con bị sao vậy? Ở đây còn canh gà mà lại muốn múc bát khác?”

Sắc mặt Tưởng Chính Quang căng thẳng, chính anh ta cũng cảm thấy có điều bất thường nhưng không biết rõ, chỉ đành đáp rằng: “Đợi lát nữa cô ấy về, con sẽ hỏi xem sao.”

Trước cuộc đối thoại trong bữa cơm, Tưởng Chính Hoa làm bộ như không nghe thấy, bình tĩnh ăn cơm.

Vài phút sau, sắc mặt Lưu Thải Nga trắng bệnh, bưng một bát canh vào nhà chính. Cô ta ngồi xuống, vừa mới ăn xong bát canh đó, không đợi mọi người hỏi thăm đã đứng dậy, nói thẳng: “Tôi no rồi, mọi người cứ từ từ ăn cơm.”

Dứt lời, cô ta đi ra ngoài sân. Rốt cuộc mọi người cũng cảm thấy bất thường, Mã Ái Vân hỏi Tưởng Chính Quang: “Vợ con làm sao vậy? Con mau đi theo hỏi xem con bé bị làm sao?”

Tưởng Chính Hoa thản nhiên lên tiếng: “Chắc vừa uống thuốc bổ nên bụng dạ khó chịu, không muốn ăn cơm.”

Tưởng Chính Quang nghe anh nói vậy thì căng thẳng, thốt nhiên không biết đáp lại như nào. Sau đó anh ta đứng dậy: “Con ra ngoài xem cô ấy bị làm sao.”

Nói xong anh ta rời khỏi nhà chính. Giang Nguyệt Vi dù có chậm hiểu cũng nhận ra ban nãy không Lưu Thải Nga không bỏ thuốc độc vào bát canh, nhưng chắc hẳn cô ta bỏ thuốc xổ vào!

Cô đang mang thai, bác sĩ cũng dặn cô phải chú ý chế độ dinh dưỡng hàng ngày. Cô bị cảm cũng không dám uống thuốc linh tinh, toàn phải cố chịu đựng đến khi tự khỏi bệnh, cứ nghĩ nếu cô bất cẩn ăn bát canh có thuốc xổ kia thì người liên tục bị đau bụng, tiêu chảy sẽ là cô!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-111.html.]

Nghĩ vậy, cô cảm thấy khó chịu, sắc mặt hơi tái, nhìn người đàn ông của mình, tức giận đến nỗi muốn trở mặt ngay lập tức.

Tưởng Chính Hoa nhìn Giang Nguyệt Vi, duỗi tay gắp thịt gà cho cô, trấn an: “Em cứ ăn no đã, chờ cơm nước xong xuôi rồi tính sau.”

Hiện tại anh là người hiểu rõ hơn ai hết Lưu Thải Nga đã làm gì.

Nếu ban nãy họ không bắt gặp, không ngăn cản cô ta thì bây giờ người chịu giày vò chính là Giang Nguyệt Vi!

Một thai phụ uống thuốc xổ, bị tiêu chảy, hậu quả thật không dám tưởng tượng! Huống chi Giang Nguyệt Vi đang mang song thai, sức khỏe vốn yếu hơn những người khác!

Kẻ muốn hại cô và con của cô, bất kể là ai đi chăng nữa, anh đều không buông tha.

Tất nhiên Giang Nguyệt Vi biết người đàn ông đang an ủi mình, thế nhưng cô thật sự tức giận, bởi vì cô chưa bao giờ nghĩ Lưu Thải Nga sẽ ra tay với đứa con trong bụng mình! Cô ta quá độc ác, độc ác đến mức khiến người ta giận sôi máu!

Có điều bây giờ cô không muốn để cơn giận bùng nổ. Thứ nhất là cảm xúc giận dữ không tốt cho em bé, thứ hai là mọi người đều đang ăn cơm, chung quy cô không thể đập đũa xuống bàn. Vậy nên cô hít sâu một hơi để bản thân bình tĩnh hơn, ban nãy chồng cô đã giữ lại một ít canh, chứng tỏ anh có sự chuẩn bị, anh sẽ không để cô phải chịu ức hiếp.

Thế nên Giang Nguyệt Vi nhanh chóng đáp lại: “Em biết rồi.”

Nhìn cử chỉ của hai người, Mã Ái Vân cảm nhận rõ sự bất thường, bèn hỏi hai người: “Hai con làm sao vậy? Có phải liên quan đến vợ thằng Ba không?”

Bà vừa dứt lời, mọi người đồng loạt dừng ăn cơm, ngẩng đầu lên nhìn.

Tưởng Chính Hoa nghe vậy, nhìn thoáng qua mọi người ngồi xung quanh bàn, ngoại trừ người lớn còn có trẻ em. Trẻ con không biết gì, anh cũng không muốn bắt chúng biết mâu thuẫn của người lớn, bèn nói: “Ăn cơm trước đi, ở đây còn có trẻ con, lát nữa ăn xong rồi nói.”

Mã Ái Vân không biết Tưởng Chính Hoa sẽ nói gì nhưng xem tình hình, áng chừng liên quan đến Lưu Thải Nga. Bà nhìn Tống Xuân Ninh rồi nói: “Lát nữa ăn cơm xong, con dẫn mấy đứa nhỏ đến công xã mua kẹo đi.”

Tống Xuân Ninh thấy mọi người đều khác thường nên chỉ gật đầu, đáp vâng.

Còn Lưu Thải Nga vốn dĩ muốn về phòng xử lý gói thuốc kia nhưng dạ dày lại quặn thắt, đau đến nỗi cô ta không chịu nổi, có dấu hiệu muốn đi ngoài. Cô ta không thể không chạy đến nhà vệ sinh.

Hôm nay cô ta bận bịu cả buổi sáng, chưa ăn uống gì mà đã bị tiêu chảy ba lần. Bây giờ bụng trống rỗng, ngồi xổm một lúc lâu, lòng dạ vốn đã hoảng hốt mà Tưởng Chính Quang còn đứng bên ngoài nhà vệ sinh, liên tục hỏi này nọ.

Lưu Thải Nga đau đến nỗi tay chân rụng rời, người đàn ông hỏi nhiều quá khiến cô ta bực bội, mất kiên nhẫn: “Anh đừng làm phiền em nữa, em không sao, chẳng qua đau bụng đi ngoài thôi.”

Ban nãy Tưởng Chính Hoa bình tĩnh thuật lại sự việc Lưu Thải Nga bỏ thuốc vào bát canh, còn nói do lo lắng cho Nguyệt Vi nên bắt Lưu Thải Nga tự chứng minh gói thuốc kia không có vấn đề. Có điều Lưu Thải Nga ăn bát canh đấy xong thì có vấn đề, dù Tưởng Chính Quang có ngốc cũng đoán được bảy tám phần sự thật.

Anh ta đứng ở bên ngoài, tay hơi siết lại thành nắm đấm, nói: “Bây giờ ở ngoài đây chỉ có một mình anh, em trả lời trung thực cho anh, rốt cuộc ban nãy ở phòng bếp đã xảy ra chuyện gì?”

Lưu Thải Nga đau đến mức không muốn trả lời, nhưng câu hỏi của Tưởng Chính Quang đã nhắc nhở cô ta. Cho dù Tưởng Chính Hoa và Giang Nguyệt Vi tin vào lời giải thích của cô ta, nhưng bây giờ cô ta đi vệ sinh những bốn lần, chắc chắn họ sẽ không tin nữa, nếu lát nữa họ truy cứu thì cô ta biết làm sao đây?

Cô ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Ban nãy cô ta bị đám người kia để mắt tới nên không thể quay về phòng vứt gói thuốc kia đi, lát nữa khi ra ngoài, cô ta phải về vứt nó đi. Nếu trót lọt thì kiếp nạn này sẽ trôi qua nhanh thôi.

Tưởng Chính Quang đứng bên ngoài không nhận được câu trả lời. Anh ta hơi bực bội, hỏi lại lần nữa, bấy giờ Lưu Thải Nga mới cắn răng gằn giọng: “Anh lên cơn điên à?

Loading...