Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 108
Cập nhật lúc: 2025-05-17 06:04:13
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mã Ái Vân ở bên cạnh lập tức châm ngòi thổi gió, những người đang đứng đây đều quen biết với nhà họ Tưởng, tất nhiên họ biết bây giờ nên làm gì, nhao nhao chỉ trích...
“Đúng vậy, trước đây ông bà vứt bỏ con gái của mình, bây giờ thấy có thể lợi dụng người ta, còn mò đến tận cửa nói khó nghe như vậy, mất mặt quá...”
“Lúc trước ông bà mặc kệ cô ấy sống chết, sao bây giờ lại muốn cô ấy quan tâm xem hai người sống c.h.ế.t như nào? Da mặt hai ông bà dày ngang ngửa cái tường thành rồi đấy, thầy trừ tà thiếu hai người đúng là một tổn thất lớn...”
“Mọi người nói nhiều với hạng người này làm gì, hai ông bà ta rình rập ở đây mấy ngày hôm nay, ai biết có ăn trộm ăn cắp gì không, cứ bắt về đồn công an là được...”
Vừa nghe mọi người nhắc đến công an và đồn công an, Lý Mỹ Ngọc suýt nổi điên. Họ là cha mẹ ruột của Giang Nguyệt Vi, người đứng trước mặt đây là con rể họ, sao có thể nói những lời tàn độc như vậy! Đúng là uổng phí cái danh bộ đội!
Giang Hướng Quân sĩ diện hơn Lý Mỹ Ngọc, bị mọi người chỉ trỏ, mắng nhiếc ngay trước mặt như vậy, xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu. Ông ta nén cơn giận, nhìn “con rể” đứng chắn trước mặt với thái độ căm ghét họ. Ông ta không chịu nổi áp lực dư luận, kéo Lý Mỹ Ngọc đang định mở miệng phản bác ra ngoài.
Chung quy Lý Mỹ Ngọc cũng muốn giữ thể diện cho mình. Bà ta bị ông chồng già kéo đi, chỉ hùng hổ lầm bầm vài câu rồi đi theo chồng. Đến khi đã rời xa đám đông, bà ta lạnh lùng vùng tay ra, cả giận: “Ông kéo tôi làm gì, tôi còn chưa nói xong.”
Giang Hướng Quân sa sầm mặt: “Bị nhiều người mắng chửi như vậy còn chưa đủ bẽ mặt à?”
Lý Mỹ Ngọc nghiến răng: “Chỉ vì thế mà ông cam chịu à?”
Đúng vậy, Giang Hướng Quân không cam lòng, con gái ông ta cưới được người đàn ông tốt, thi đỗ đại học, đây là chuyện vẻ vang cỡ nào chứ. Đáng lẽ sự vẻ vang này thuộc về nhà họ Giang ông ta, nhưng hiện tại thì sao, để dòng họ Tưởng hưởng hết rồi, sao ông ta có thể cam lòng cho đặng!
Nhớ lại hồi trước Giang Nguyệt Vi thi đạt kết quả cao như vậy, mọi lời khen ngợi đều dành cho nhà họ Tưởng khiến ông ta hối hận muốn chết, chỉ nhìn Lý Mỹ Ngọc: “Không cam lòng thì làm gì được. Bà không nghe thấy vừa nãy nó nói gì à? Nó bảo chúng ta đừng nuôi hy vọng nữa, bảo chúng ta cút kìa.”
Lý Mỹ Ngọc không điếc, sao không nghe thấy chứ. Bà vốn tưởng Giang Nguyệt Vi đang mang thai, sắp làm mẹ thì chắc chắn tính tình sẽ hiền lành hơn. Ai ngờ con bé này không thay đổi một chút nào, thậm chí còn muốn gô cổ bọn họ đến đồn công an, rốt cuộc bọn họ đã tạo nghiệt gì hả!
“Vậy bây giờ phải làm sao?” Bà giận đến n.g.ự.c đau nhói, không cam lòng: “Thật sự coi như không có đứa con gái này sao?”
Giang Hướng Quân hít một hơi thật sâu, chính ông ta cũng không biết nên gì. Ông ta là đàn ông, rất sĩ diện, bây giờ bị con gái mình mắng như vậy, sao có thể lại mặt dày mày dạn đến tìm nó nói lời ngon ngọt được nữa?
Ông ta im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: “Tạm thời cứ như này đã, bây giờ chắc chắn nó còn giận chúng ta, chờ nó sinh con xong thì sẽ biết bậc làm cha mẹ vất vả như nào, đến lúc đó sẽ thông cảm cho chúng ta.”
Lý Mỹ Ngọc cũng không nghĩ ra cách nào hay hơn, chỉ đành nghe theo ông chồng. Bà ta không tin Giang Nguyệt Vi ghé thăm quỷ môn quan một chuyến mà vẫn không biết làm mẹ vất vả cỡ nào. Chờ Giang Nguyệt Vi nuôi hai đứa con, một bên là phân một bên là nước tiểu, trải nghiệm những thứ đó rồi, nó sẽ biết không nên đối xử với cha mẹ như vậy!
Tâm trạng Lý Mỹ Ngọc và Giang Hướng Quân tồi tệ bao nhiêu thì tâm trạng Mã Ái Vân và ông Tưởng vui bất nhiêu.
Tất nhiên là họ biết Giang Nguyệt Vi mang song thai từ lâu, nhưng bây giờ mới được tận mắt nhìn người thật nên bỗng chốc kìm lòng không được mà cứ dán mắt vào Giang Nguyệt Vi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-108.html.]
Mã Ái Vân nhìn bụng bầu phình to của cô, ngay cả khi cô ngồi xuống cũng cẩn thận đỡ cô ngồi, hỏi hết câu này đến câu khác, chỉ sợ cô đi tàu hỏa đường dài sẽ khó chịu trong người.
Giang Nguyệt Vi rất vui, bà hỏi câu nào cô cũng ngoan ngoãn trả lời.
Mã Ái Vân ngắm nghía bụng Giang Nguyệt Vi hết lần này đến lần trước, nhìn kiểu gì cũng cảm thấy không đủ chân thật. Bà bèn duỗi tay xoa một lúc lâu mới cười nói: “Không ngờ là song thai!”
Ông Tưởng thấy bà như vậy thì cũng bật cười: “Từ trước đến nay, nhà họ Tưởng chúng ta chưa có ai mang song thai đâu, giờ thì tốt rồi, sinh một lần được tận hai em bé.”
Mã Ái Vân cũng nói: “Nhà họ Tưởng các ông không có nhưng nhà họ Mã chúng tôi thì có. Cô tôi đã từng mang song thai, có điều trước nay tôi không liên lạc với bà ấy, nếu không phải Nguyệt Vi mang song thai thì tôi cũng không nhớ đến chuyện sinh nở của bà ấy đâu.”
Mặc kệ chuyện của bà cô nọ, bây giờ Giang Nguyệt Vi mang thai, nhà có người sinh nở là tin vui, hơn nữa ngày Tết đang cận kề, Mã Ái Vân cười nói: “Tôi định lát nữa đến công xã mua thêm kẹo về phát cho mọi người, chia sẻ niềm vui đến mọi người.”
Tống Xuân Ninh cười đáp: “Con thấy bụng Nguyệt Vi nhọn, chúc xuống dưới, giống hệt con lúc mang thai con cả, không chừng Nguyệt Vi mang thai hai bé trai.”
Giang Nguyệt Vi cười cười, cô cũng không muốn đoán trước giới tính của con: “Trai hay gái đều được, chỉ cần ngoan ngoãn không làm hai vợ chồng đau đầu là được.”
Tống Xuân Ninh cười nói: “Làm gì có đứa nhỏ nào không khiến người lớn đau đầu chứ. Lúc mới sinh, đêm nào cũng quấy khóc, khóc nhiều đến mức cô sẽ bực mình, đợi một khoảng thời gian sau sẽ tốt hơn.”
Dứt lời, cô ta nhìn Giang Nguyệt Vi mà nói: “Đúng rồi, bao giờ cô sinh?”
Giang Nguyệt Vi nghĩ ngợi chốc lát rồi trả lời: “Đầu tháng sáu.”
Tống Xuân Ninh hơi nhướng mày: “Nhanh vậy à, tính ra chỉ còn bốn tháng nữa.”
Giang Nguyệt Vi cũng cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, rõ ràng lúc vừa bước vào đại học, cô mới biết tin mình mang thai, ấy vậy mà đã kết thúc một học kỳ: “Đúng là nhanh thật. Khi nào sinh con phải nhờ mẹ đến giúp đỡ, nếu không hai người chúng con không làm xuể ngần ấy việc.”
Tưởng Chính Hoa từng đề cập chuyện này với Mã Ái Vân, bà cười đáp: “Đấy là chuyện đương nhiên, Nha Nha sắp một tuổi rồi nên mẹ cũng yên tâm phần nào. Bây giờ Nguyệt Vi mang song thai, hết Tết là mẹ qua chỗ con.”
Tưởng Chính Quang không phản đối, Nha Nha khá dễ nuôi, chỉ cần không ốm đau là buổi tối con bé sẽ không quấy khóc nữa. Khó khăn lắm anh Hai mới có con, lại còn những hai đứa, không có người trong nhà hỗ trợ thì không được.
Lưu Thải Nga nghe bọn họ vui vẻ thảo luận về con của Giang Nguyệt Vi, cảm thấy cả người đau nhói như bị ai đánh đập. Trước khi Giang Nguyệt Vi trở về, cô ta còn mơ mộng hão huyền rằng đây chỉ là chuyện đùa, nhưng bây giờ cô ta đã biết việc Giang Nguyệt Vi có thai không phải là giả!
Giang Nguyệt Vi thật sự mang thai, đã vậy còn mang song thai.
Nhưng Giang Nguyệt Vi mới mang thai chứ đã sinh con đâu? Họ vui vẻ như vậy làm gì? Sinh con thì có gì ghê gớm? Mang song thai thì ghê gớm lắm à? Tuy cô ta không sinh con trai nhưng cũng có ba đứa con gái, vì sao trước kia Mã Ái Vân không cười sung sướng như vậy?
Bọn họ cười càng vui vẻ thì trong lòng Lưu Thải Nga càng khó chịu. Cùng là con người, cùng là phận làm dâu nhưng sao số mệnh khác nhau một trời một vực. Mã Ái Vân đối xử bất công như vậy, chẳng qua là ghét cô ta sinh ba đứa con gái đúng không? Ngoài miệng thì nói không chê nhưng ai biết thâm tâm bà nghĩ như nào?