Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 107

Cập nhật lúc: 2025-05-17 06:04:07
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Còn Giang Hướng Quân chỉ có thể cười trừ, muối mặt nói: “Nguyệt Vi à, chuyện ly hôn lúc trước, cha mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con thôi. Chỉ tại lúc đó cha mẹ thiếu hiểu biết, lại thêm chờ mãi mà con vẫn chưa mang thai nên cha mẹ nghĩ sau khi ly hôn, con sẽ phải chịu nhiều ấm ức. Dẫu cho lúc đó cha mẹ nói khó nghe cũng chỉ vì muốn con bỏ suy nghĩ ly hôn đấy đi, cha mẹ thật sự không muốn đoạn tuyệt quan hệ với con đâu.”

“Bây giờ cha và mẹ đến đây nhận lỗi với con, lúc trước cha mẹ không nên đối xử với con như thế, đáng lẽ nên tin tưởng con, cha mẹ biết lỗi thật rồi. Có gia đình nào thù hằn nhau cả đời đâu, con là sinh viên nên bao dung hơn, tha thứ cho cha mẹ con đi. Sau này dù xảy ra bất cứ việc gì thì chắc chắn cha mẹ cũng tin tưởng con, bảo vệ con, được không?”

Giang Nguyệt Vi sống lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe được những lời nhún nhường phát ra từ miệng Giang Hướng Quân và Lý Mỹ Ngọc. Với tính cách của Lý Mỹ Ngọc, làm gì có chuyện đó được chứ. Chẳng qua họ thấy bây giờ cuộc sống cô sung túc, lại thấy cô mang thai nên mới buộc lòng nói vậy thôi.

Nhưng nhún nhường có ích gì đâu, một hai câu ngon ngọt của họ không thể xoa dịu vết thương trước kia, dù bây giờ họ thật lòng nhận lỗi cũng vô dụng.

Giang Nguyệt Vi không muốn làm ầm ĩ ở chỗ này, khóe môi cong lên tạo thành nụ cười khó có thể nhận ra. Cô nói với vẻ dửng dưng: “Không cần, bây giờ có người nhà họ Tưởng tin tôi, bảo vệ tôi là đủ rồi. Lúc trước hai người từng nói, nếu tôi ly hôn với gã họ Hà đó thì sẽ coi như không có đứa con như tôi, bây giờ tôi không những ly hôn mà còn tái hôn nữa, không còn là con gái của hai người từ lâu rồi, hai người không cần nhận lỗi với tôi.”

Lý Mỹ Ngọc lập tức nói: “Đó chỉ là những lời trong cơn nóng giận, thật ra mẹ không hề muốn đoạn tuyệt quan hệ với con.”

Ánh mắt Giang Nguyệt Vi lạnh như băng: “Chính vì những lời nói trong cơn nóng giận của hai người, ngày ngày đều bảo tôi cút nên tôi đã coi những lời đó là thật lòng, bà hiểu chưa!”

Lý Mỹ Ngọc cứng họng.

Giang Nguyệt Vi nói tiếp: “Bây giờ tôi và hai người không còn quan hệ gì nữa, hộ khẩu cũng được chuyển đến nhà họ Tưởng từ lâu, không tiêu một đồng nào của nhà họ Giang bà. Sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng, gia đình bà sống cho tốt, đừng suốt ngày đến nhà họ Tưởng quấy rầy mẹ tôi, đòi cách liên lạc với tôi nữa.”

Giọng điệu cô dịu êm nhưng lại không hề nể mặt, tựa như quan hệ m.á.u mủ ruột rà muốn cắt đứt thì cắt đứt. Lý Mỹ Ngọc không nhịn được thốt lên: “Chuyện đã xảy ra hơn một năm mà sao con còn nhắc lại. Bây giờ con cũng sắp làm mẹ, sao không thông cảm cho nỗi khổ tâm trước đây của cha mẹ. Con đau mẹ như đứt từng khúc ruột, sao con có thể phủi sạch quan hệ m.á.u mủ chỉ bằng một câu ngắn ngủi như vậy được?”

“Quả thật trước kia mẹ và cha con đã mắc lỗi lầm, cha mẹ không ngờ người không thể sinh đẻ lại không phải là con. Bây giờ mẹ và cha con đều đã nhận lỗi trước mặt bàn dân thiên hạ, xin con tha thứ còn chưa đủ sao? Con còn muốn cha mẹ phải làm gì nữa, muốn cha mẹ quỳ xuống mới chịu à?”

Giang Hướng Quân cũng nói: “Đúng vậy, con muốn thế nào thì mới chịu tha thứ cha cha và mẹ con?”

Giang Nguyệt Vi nghe vậy thì không nhịn được hỏi vặn lại bọn họ: “Hai người cảm thấy ấm ức như vậy thì còn xin tôi tha thứ làm gì? Vì sao một mực muốn tôi tha thứ? Nếu tôi không nên duyên với người nhà họ Tưởng, không thi đỗ đại học, không mang thai thì liệu hai người có cầu xin tôi tha thứ không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-107.html.]

Cô nói xong, không chờ hai người kia trả lời đã nói tiếp: “Tất nhiên là không rồi, hai người cảm thấy tôi ly hôn khiến hai người bẽ mặt, muốn tống cổ tôi ra khỏi dòng họ Giang.

Chẳng qua hai người không ngờ cuộc sống sau này của tôi lại êm ấm như này, thế nên hai người mới cảm thấy tôi không khiến hai người bẽ mặt nữa, nghĩ bụng chắc tôi có thể giúp đỡ gia đình các người, bất đắc dĩ mới đến cầu xin tôi tha thứ thôi!”

Mọi người đều biết rõ mục đích cuối cùng của bọn họ khi đến đây ngày hôm nay là gì. Trước kia, hồi vụ việc ly hôn còn ầm ĩ, bọn họ cảm thấy cô vô dụng nên tỏ thái độ ghét bỏ cô ra mặt, tìm tất cả mọi cách để liên lạc với cô, thậm chí còn viện cớ tình thân để bắt cóc cô, ép cô quay về nhà họ Giang, sống những ngày vô tri.

Họ nào có thật lòng nhận lỗi, chẳng qua là mưu tính cho lợi ích cá nhận mà thôi. Cô không thể bị mắc bẫy thêm lần nữa: “Hai người tính đi tính lại cũng vô dụng. Những thứ bây giờ tôi có không phải do hai người ban cho, hai người đừng hòng tôi giúp đỡ hai người, mãi mãi cũng không có đâu.”

Mã Ái Vân cười khẩy: “Nếu Nguyệt Vi không được sống sung túc, không vinh hạnh làm sinh viên thì sao mấy người có thể đến đây nhận lại con? Nghèo hèn thì là bát nước đổ đi, giàu có thì là con gái, là tôi thì tôi cũng không nhận hai người làm cha mẹ!”

Bà vừa dứt lời thì những người hóng chuyện xung quanh lập tức châu đầu ghé tai, bàn tán xôn xao. Cũng đúng thôi, nếu bây giờ Giang Nguyệt Vi không được sống sung túc thì e là hai vợ chồng Lý Mỹ Ngọc này còn mắng chửi cô thậm tệ hơn, mắng cô trước kia không nên ly hôn. Nói chung là họ nào có ý nhận lỗi, đây chắc chắn là ham hư vinh thích trèo cao!

Giang Nguyệt Vi cứ như vậy mà vạch trần bộ mặt thật của họ trước đông đảo bà con, khiến hai vợ chồng nhà họ Giang không thể biện hộ. Lý Mỹ Ngọc như bị nhét cả cục bông vào miệng, nghẹn đến mức giận sôi máu, tại sao chỉ một năm không gặp mà đứa con gái này lại nói năng gay gắt như thế?

Tuy họ cũng có tâm tư đó nhưng chung quy vẫn còn quan hệ huyết thống mà? Chẳng lẽ người một nhà mà cả đời không qua lại với nhau à? Chẳng lẽ nó thật sự nhẫn tâm mặc kệ bọn họ sao?

Bị mọi người nhìn chằm chằm bằng ánh mắt sáng quắc, Lý Mỹ Ngọc không cười nổi, chỉ có thể mặt dày, cắn răng nói: “Không phải đâu Nguyệt Vi, cha mẹ hối lỗi thật rồi mà. Bây giờ con đang mang thai, cha mẹ muốn thăm con chút xíu thôi được không? Suy cho cùng thì chúng ta vẫn là cha mẹ đẻ của con, là ông bà ngoại của con của con. Con không tha thứ cho cha mẹ một lần này thôi được không?”

Giang Nguyệt Vi đứng lâu nên hơi mệt, không muốn phí lời với họ nữa. Cô nói đúng vào trọng tâm, không muốn dây dưa, dài dòng với họ: “Không thể, tôi không tha thứ cho hai người, cũng không muốn dây dưa với hai người nữa. Vẫn là câu nói đấy, trước kia hai người đuổi tôi ra khỏi nhà họ Giang nên tôi cút. Dù bây giờ hai người nói gì đi chăng nữa, tôi cũng không thay đổi quyết định. Hai người đừng nuôi hy vọng nữa!”

Cô nói xong, nhìn Tưởng Chính Hoa: “Nếu họ còn đến đây ăn vạ không chịu đi thì cứ báo công an.”

Dứt lời, mặc kệ thái độ của hai người kia như nào, cô dứt khoát quay lưng vào nhà. Mã Ái Vân thấy thế thì nhanh nhẹn kéo Tống Xuân Ninh đi theo.

Khó khăn lắm mới gặp được Giang Nguyệt Vi, thế nhưng Lý Mỹ Ngọc không ngờ lại bị cô đối xử như vậy. Bà ta đứng ngây người, nhìn bóng dáng tuyệt tình của Giang Nguyệt Vi, bà ta gào thét muốn đuổi theo: “Giang Nguyệt Vi, mày thật nhẫn tâm. Mày mặc kệ cha mẹ sống c.h.ế.t ra sao à! Sao mày bất hiếu thế!”

Tưởng Chính Hoa im lặng từ nãy đến giờ, thấy thế bèn tiến lên ngăn họ lại: “Chú thím, ban nãy vợ cháu đã nói rất rõ ràng, hai người đừng gây rối nữa. Năm hết Tết đến, cháu không muốn mời tổ an ninh trật tự của công an đến bắt hai người đi, chú thím thấy có đúng không?”

Loading...