Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 106

Cập nhật lúc: 2025-05-17 06:04:01
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giang Nguyệt Vi hơi ngạc nhiên, hỏi Tưởng Chính Hoa: “Anh lại mượn xe của người ta à?”

Tưởng Chính Hoa hắng giọng: “Coi như là vậy đi, bây giờ em mang thai, không thể đổi xe nhiều lần trong một chuyến được, làm như vậy rất phiền phức.”

Nói rồi anh nắm tay cô đi về phía chiếc xe hơi, vừa đi vừa hỏi: “Nhà ga cách nhà tù không xa, em có muốn đi thăm hắn ta không?”

Tưởng Chính Hoa thình lình nói như vậy khiến Giang Nguyệt Vi không phản ứng kịp: “Thăm ai?”

Tưởng Chính Hoa hơi nhướng mày: “Gã ngồi tù kia kìa.”

Bước chân Giang Nguyệt Vi khựng lại một lúc, ngẩng đầu lườm người đàn ông: “Thăm hắn ta làm gì?”

Tưởng Chính Hoa ngẫm nghĩ rồi nói: “Nói xấu trước mặt, cho hắn ta biết ai mới là kẻ vô sinh.”

Giang Nguyệt Vi phì cười, không ngờ việc đầu tiên Tưởng Chính Hoa nghĩ đến sau khi xuống xe lại là cái này. Nếu là trước kia, Giang Nguyệt Vi cảm thấy chắc hẳn cô sẽ đồng ý ngay tắp lự, nhưng bây giờ thì không cần thiết nữa. Cô mang thai không phải để “nói xấu trước mặt”, vả lại đang mang thai mà lảng vảng đến nơi đó, cô cảm thấy không may mắn, không thích đến.

“Em không thèm đi.” Cô lườm nguýt người đàn ông: “Chỗ nào có hắn ta là chỗ đó xui xẻo. Bây giờ em đang mang thai, em không muốn rước xui xẻo vào người, đợi sau này rồi tính.”

Tưởng Chính Hoa đưa ra ý tưởng này vốn để tạo cơ hội cho cô mắng chửi Hà Hiểu Phong, nhưng không ngờ cô không đồng ý, anh chỉ cười nói: “Được, vậy sau này nếu gặp người họ Hà, chúng ta sẽ đi đường vòng, họ xui xẻo lắm.”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi đến bên cạnh chiếc xe hơi. Người đàn ông vừa vẫy tay với họ xuống xe, chào Giang Nguyệt Vi. Giang Nguyệt Vi vẫn nhớ người này, cậu ta tên là Trần Cương - một thành viên trong đội rước dâu ngày đó. Cô chào hỏi lại rồi lên xe luôn, đợi hai người kia lên xe xong, chiếc xe nhanh chóng lăn bánh.

Vốn dĩ chặng đường từ huyện đến công xã đi mất khoảng ba giờ, nhưng do họ tự lái xe nên tốc độ nhanh hơn chút. Khoảng chín giờ sáng, họ đã rời khỏi huyện, lúc đến công xã là hơn mười một giờ, tiếp đó đi thêm khoảng mười phút nữa là đến nhà họ Tưởng, từ xa đã nhìn thấy các thành viên nhà họ Tưởng đứng ở cổng.

Giang Nguyệt Vi không biết chuyện gì xảy ra, hơi cúi đầu nhìn khung cảnh bên ngoài qua lớp cửa kính. Ngoại trừ bóng dáng Mã Ái Vân, hình như cô còn nhìn thấy Lý Mỹ Ngọc.

Tưởng Chính Hoa cũng để ý trong đám đông có bóng dáng Lý Mỹ Ngọc và Giang Hướng Quân, bèn ngoảnh đầu lại nhìn bụng bầu của Giang Nguyệt Vi: “Chi bằng chúng ta tránh mặt trước đã. Đợi mẹ anh giải quyết xong mọi chuyện thì chúng ta về sau, đỡ ảnh hưởng đến tâm trạng của em.”

Chỗ Giang Nguyệt Vi cách hơi xa nên cô không nghe thấy rốt cuộc họ nói gì, nhưng cô có thể lờ mờ nhận ra âm lượng của họ rất lớn, nhìn điệu bộ có vẻ như đang tranh cãi rất gay gắt, hẳn là không thể giải quyết nhanh chóng được.

Từ sau khi kết hôn, Giang Nguyệt Vi không gặp Lý Mỹ Ngọc lần nào. Sau đó cô đến doanh trại nên càng không dây dưa với họ nữa. Tiếp đó, thông qua Mã Ái Vân mà cô biết được Lý Mỹ Ngọc từng đến nhà họ Tưởng hòng đòi phương thức liên lạc với mình, có điều họ không đạt được mục đích, chuyện này cứ kéo dài đến tận bây giờ.

Chắc chắn Lý Mỹ Ngọc biết tin năm nay cô phải về nhà nên lại đến nhà họ Tưởng chặn cổng. Giang Nguyệt Vi cảm thấy trốn tránh cũng không phải cách hay, hôm nay họ không gặp được cô, chắc hẳn ngày mai sẽ lại đến nữa, những ngày tiếp theo cũng lặp lại câu chuyện như vậy.

Cô hít một hơi: “Không cần, cứ lái xe qua đó đi, chung quy có một số việc cần phải giải quyết dứt điểm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-106.html.]

Tưởng Chính Hoa mím môi, cuối cùng gật đầu ừ một tiếng, nhìn ghế lái: “Trần Cương, lái xe đến đó đi.”

Trần Cương ấn còi, tiếng còi chói tai vang vọng trong không gian.

Đám người vừa rồi còn tranh cãi, bỗng nhiên im thin thít, họ đồng loạt ngoái đầu lại, thấy có xe hơi đến đây, vô thức lùi sang một bên để nhường đường cho xe.

Mã Ái Vân vừa nhìn thấy xe đã biết là Giang Nguyệt Vi về nhà. Bà nhìn Lý Mỹ Ngọc – người mặt dày gây sự với nhà họ Tưởng cả buổi sáng hôm nay mà giận sôi máu. Vốn dĩ bọn họ đến tìm Giang Nguyệt Vi, đuổi thế nào cũng không chịu đi, bây giờ thì hay rồi, không ngờ họ gặp được Nguyệt Vi, đúng là hời cho họ.

Khi chiếc xe hơi này đi qua đám người nhà họ Giang, Lý Mỹ Ngọc biết ngay Giang Nguyệt Vi đã quay về. Bà ta chẳng thèm quan tâm những thứ khác, dứt khoát rảo bước về phía chiếc xe hơi. Thoắt cái chiếc xe dừng lại, bà ta nhìn Tưởng Chính Hoa đỡ Giang Nguyệt Vi xuống xe, còn bụng Giang Nguyệt Vi phồng to như nhét một quả bóng vào trong đấy.

Bà ta ngạc nhiên, nhịp thở thoáng khựng lại. Trước kia, bà ta nghe Mã Ái Vân nói Giang Nguyệt Vi mang thai, bà ta không tài nào tin được, bây giờ tận mắt chứng kiến, bà ta mới dám tin. Hóa ra những lời Mã Ái Vân nói là sự thật.

Người vô sinh không phải Giang Nguyệt Vi mà là Hà Hiểu Phong!

Khóe môi bà ta giật giật, hô lên theo bản năng: “Nguyệt Vi.”

Giang Nguyệt Vi liếc bà ta một cái, không đáp lại. Tranh thủ lúc Tưởng Chính Hoa và Trần Cương nói chuyện, cô đi đến trước mặt Mã Ái Vân, nói: “Mẹ, có chuyện gì thế này? Tại sao tất cả mọi người đều đứng ở đây?”

Lý Mỹ Ngọc nhìn Giang Nguyệt Vi ở trước mặt, cô đi lướt qua người mẹ đẻ là mình rồi chạy đến chỗ Mã Ái Vân gọi “mẹ”, vẻ mặt bà ta lập tức lúng túng, có điều bây giờ bà ta chỉ có thể kìm nén sự bực bội, trưng bộ mặt già này ra.

Nghe cô hỏi, Mã Ái Vân lập tức cười đáp: “Còn có chuyện gì được nữa. Có một số kẻ mặt dày mò đến tận cửa, la ó đòi gặp con gái bà ta, đuổi thế nào cũng nhất quyết không chịu đi. Theo mẹ được biết thì bà ta nào có gả đứa con gái nào đến nhà họ Tưởng chúng ta đâu, họ chỉ đến gây sự mà thôi.”

“Mẹ nhà bà.” Lý Mỹ Ngọc nhìn chằm chằm Mã Ái Vân, bà ta tức đến nỗi sắc mặt đỏ sậm như màu gan heo: “Làm gì có chuyện nhà họ Giang không có con gái được gả cho nhà họ Tưởng các người? Chúng tôi đến tìm con gái của mình có gì sai? Sao lại nói chúng tôi gây sự được?”

Mã Ái Vân nghe xong mà cười ha ha: “Chẳng phải ngày xưa bà căm ghét Nguyệt Vi vì con bé ly hôn với Hà Hiểu Phong, khiến cho nhà họ Giang các bà bẽ mặt đó sao? Lúc đó bà còn muốn đoạn tuyệt quan hệ với Nguyệt Vi, sao bây giờ lại tìm đến nhà tôi làm gì? Không cảm thấy Nguyệt Vi làm mình bẽ mặt nữa à?”

Vài người nhà đứng vây quanh cổng nhà họ Tưởng nghe thấy vậy thì đồng loạt nhìn chằm chằm Lý Mỹ Ngọc bằng ánh mắt khinh thường. Lý Mỹ Ngọc bị mắng cả buổi sáng đã tức gần chết, bây giờ còn bị nói kháy như vậy, bà ta huých lão già bên cạnh, ra hiệu ông ta cũng lên tiếng đi.

Lần này gặp được Giang Nguyệt Vi, bằng bất cứ giá nào cũng phải làm cho đến cùng, nhưng ở đây có nhiều người hóng chuyện như vậy, Giang Hướng Quân hơi mím môi, nhìn Giang Nguyệt Vi mà nói: “Nguyệt Vi à, chúng ta vào trong nhà nói chuyện được không?”

Giang Nguyệt Vi lờ mờ đoán được họ muốn nói gì. Cô và người đàn ông vừa bước đến bên cạnh mình đưa mắt nhìn nhau, sau đó mới nhìn Giang Hướng Quân: “Không cần đâu, mọi người có chuyện gì thì cứ nói ở đây đi.”

Mã Ái Vân cũng nói: “Đúng vậy, có chuyện gì thì nói ở đây.”

Tết nhất đến rồi, nhà họ Tưởng không muốn hai người kia làm bẩn ghế nhà mình.

Lý Mỹ Ngọc nghe xong mà uất nghẹn, bà ta không ngờ Giang Nguyệt Vi ghét họ đến vậy, họ đã cất công đến tận nơi mà cô cũng không mời họ vào nhà nói chuyện.

Loading...