Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 102
Cập nhật lúc: 2025-05-17 06:03:52
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Nguyệt Vi sợ mình hiểu nhầm câu chữ trong giấy kết quả, lập tức kéo chồng đi tìm bác sĩ.
Bác sĩ vừa đọc kết luận trên tờ giấy thì lập tức trả lời: “Đúng là mang song thai, hai thai phát triển khá tốt, nhưng bây giờ hai bé còn rất nhỏ.”
Tưởng Chính Hoa và cô hỏi lại lần nữa: “Bác sĩ chắc chắn là song thai chứ?”
Bác sĩ cười cười: “Tất nhiên là chắc chắn rồi, bệnh viện chúng tôi đã từng gặp những trường hợp mang song thai, vẫn còn ghi chép lại trong báo cáo kìa.”
Không phải Tưởng Chính Hoa không tin tưởng bác sĩ mà là anh không thể tin nổi. Bây giờ nghe bác sĩ khẳng định chắc nịch như vậy, tất nhiên là anh tin tưởng hoàn toàn rồi, Giang Nguyệt Vi thật sự mang song thai, mang thai một lần mà họ có những hai đứa con!
Giang Nguyệt Vi cũng ngây ngẩn, trước kia cô mong ngóng bao lâu mà không được, lại còn bị mắng chửi hết ngày này qua ngày khác, ấy vậy mà bây giờ mang thai lần đầu mà có hẳn hai đứa con ư?
Nhìn vẻ mặt ngây dại của hai người, bác sĩ cũng thông cảm phần nào, bây giờ song thai vẫn còn hiếm thấy, ai trúng thưởng mà chẳng sững sờ chứ.
Nữ bác sĩ lại nói: “Đứa bé trong bụng không có vấn đề gì. Bắt đầu từ tháng thứ tư, cô nhớ để ý xem thai máy, thai đạp. Sức khỏe của người mẹ cũng phải được chăm sóc chu đáo, chú ý chế độ dinh dưỡng, đừng ăn nhiều quá, nếu không sau này khi sinh hai bé sẽ không dễ dàng đâu.”
Giang Nguyệt Vi nghe vậy thì hơi ngượng ngùng, kể từ lúc mang thai, sức ăn của cô nhiều hơn hẳn. Ngoại trừ việc thường xuyên mệt mỏi, ngửi phải thức ăn có mùi nồng sẽ bị nôn ra, cô ăn cái gì cũng ngon miệng, ai ngờ chỉ mới hơn một tháng mà cân nặng của cô đã tăng vèo vèo như vậy.
Tưởng Chính Hoa hỏi lại một số lưu ý khi chăm sóc thai phụ rồi dẫn vợ ra khỏi phòng khám. Lúc ra bên ngoài, anh hít sâu một hơi rồi thở ra từ từ, xong xuôi mới quay sang nhìn cô.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác màu lá cọ, vì đang mang thai nên quần áo mặc trên người cô hơi căng ra. Thời tiết quá lạnh, cô không buộc tóc lên mà chỉ vén tóc mai ra sau tai, để lộ ra gương mặt nhỏ nhắn mịn màng còn vương ý cười.
Bốn mắt nhìn nhau, Tưởng Chính Hoa cũng bật cười theo. Anh không quan tâm đến những người đi đi lại lại trên hành lang bệnh viện, dứt khoát bế Giang Nguyệt Vi lên, hôn liên tiếp mấy lần lên gương mặt cô. Giọng điệu anh phấn khích: “Bà xã ơi, sao em giỏi quá vậy? Có thể mang thai hai đứa bé cùng một lúc?”
Giang Nguyệt Vi cũng không bình tĩnh hơn Tưởng Chính Hoa là bao, bàn tay vuốt ve bụng của cô đang run run. Phải chăng trời cao thương xót trước kia cô chịu bao đắng cay vì chuyện con cái nên mới tặng hai đứa nhỏ cho cô làm quà bồi thường đúng không?
Hơn nữa hiện tại nhà nước đang xúc tiến kế hoạch hóa gia đình, bây giờ cô mới mang thai lần đầu, sau này muốn sinh tiếp phải đợi thêm mấy năm nữa. Vả lại mai mốt nhà nước càng siết chặt kế hoạch hóa gia đình, muốn sinh thêm cũng không được. Bây giờ sinh một lần được hai bé, bảo cô không kích động sao được?
Một lần sinh được hai bé, con trai cũng được, con gái cũng được, tóm lại sau này hai đứa nhỏ sẽ có bạn chơi cùng. Hễ nghĩ đến chuyện vui, Giang Nguyệt Vi không nhịn được mà bật cười thành tiếng, đôi mắt cong cong, cô nhìn người đàn ông: “Đâu có đâu có, nếu không có anh thì em cũng không làm được, nên chung quy vẫn là anh giỏi giang.”
Tưởng Chính Hoa đứng thẳng người, không tài nào nén được nụ cười trên môi, chẳng qua bệnh viện còn có những người khác, nếu không anh muốn hôn cô thêm lúc nữa. Anh nắm tay cô, chầm chậm xuống lầu, thoắt cái đã nhớ ra một vấn đề khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-102.html.]
Nếu mang thai một đứa nhỏ thì còn ổn, nhưng bây giờ mang thai những hai bé, chắc chắn sẽ vất vả hơn mang thai một bé.
Anh đang định đề nghị cô tạm nghỉ học, ai ngờ Giang Nguyệt Vi đã rào trước: “Chờ đến học kỳ sau rồi hẵng tính đến chuyện tạm nghỉ học. Bây giờ em vẫn cảm thấy rất ổn, huống chi khoảng một tháng nữa là thi rồi.”
Tưởng Chính Hoa nuốt những lời định nói vào bụng, chỉ nghĩ trước thềm năm mới, anh nhất định phải xin được nhà ở: “Anh gọi điện thoại báo cho mẹ đã.”
Giang Nguyệt Vi gật đầu, nếu Mã Ái Vân biết cô mang song thai mà vẫn đi học thì chắc chắn bà sẽ lải nhải cả ngày, cứ để cho người đàn ông của cô nghe những câu lải nhải đó đi.
Sau khi đưa Giang Nguyệt Vi về trường học, Tưởng Chính Hoa lập tức gọi điện về nhà. Mã Ái Vân biết tin Giang Nguyệt Vi mang song thai thì sung sướng phát rồ, chỉ hận không thể chắp cánh bay đến nội thành thăm Giang Nguyệt Vi. Thoạt tiên bà lải nhải với Tưởng Chính Hoa một lúc rồi cẩn thận dặn dò một số việc, sau đó bà mới về nhà thông báo cho những người khác.
Vừa nghe nói Giang Nguyệt Vi mang song thai, tâm trạng Mã Ái Vân vui mừng bao nhiêu thì tâm trạng Lưu Thải Nga tồi tệ bất nhiêu. Vốn dĩ chuyện Giang Nguyệt Vi mang thai đã phá hỏng kế hoạch của cô ta, cô ta suy sụp mấy hôm nay. Sau đó cô ta chợt nhớ đến kế hoạch hóa gia đình, mà hai vợ chồng Giang Nguyệt Vi lại là người ăn lương từ thuế nhà nước, kiểu gì cũng chỉ được phép sinh một con. Nhưng nếu họ muốn nhận nuôi thêm một đứa con nữa, chắc hẳn là không sao.
Cô ta vốn nghĩ rằng bất đắc dĩ lắm thì còn có kế hoạch đó, ít nhất con gái của cô ta sẽ hưởng ké chút hào quang. Nhưng ai ngờ Giang Nguyệt Vi lại mang song thai, tin tức này làm kế hoạch của cô ta lại bị đạp đổ thêm lần nữa.
Cô ta không tài nào hiểu được tại sao số Giang Nguyệt Vi lại may mắn như vậy, được gả cho Tưởng Chính Hoa một cách vẻ vang, thi đỗ đại học, đã mang thai lại còn là song thai. Tại sao ông trời lại thiên vị Giang Nguyệt Vi như vậy!
Lưu Thải Nga bực mình, nổi giận, tức giận đến mức sinh lòng ghen ghét, có điều bây giờ cô ta đã học được cách che giấu cảm xúc của mình. Cô ta thầm nghĩ, chỉ cần cô ta không chùn bước thì biện pháp ắt sẽ nhiều hơn chông gai, cùng lắm thì cô ta lại nghĩ cách khác.
Thế nên cô ta nhìn mọi người, cười nói: “Vậy quần áo và những đồ đạc khác, chúng ta nên chuẩn bị làm hai phần đúng không?”
Được cô ta nhắc nhở, Mã Ái Vân lập tức đi công xã, mua thêm những đồ vật cần cho các cháu. Tất nhiên lần này bà không chạm trán với Triệu Phượng Tiên, ấy nhưng lại đụng trúng Tiền Tú Quyên và một số người khác đi cùng bà ta.
Mã Ái Vân biết Tiền Tú Quyên, vài cô gái trong đội sản xuất bọn họ là nhờ Tiền Tú Quyên làm mai mà được gả chồng. Mã Ái Vân biết Tiền Tú Quyên là hàng xóm của nhà họ Hà, bà bèn chủ động chào hỏi với họ.
Tất nhiên Tiền Tú Quyên cũng biết Mã Ái Vân là mẹ chồng mới của Giang Nguyệt Vi. Bấy giờ thấy người ta bắt chuyện với mình, lại thấy Mã Ái Vân mua đồ đạc cho trẻ con, bà ta không nhịn được mà nhiều chuyện hỏi mấy câu: “Đã lâu tôi chưa gặp Nguyệt Vi, bây giờ con bé học đại học thế nào rồi?”
Mã Ái Vân chỉ chờ bà ta hỏi thăm về Giang Nguyệt Vi, trước kia bà e ngại Giang Nguyệt Vi mang thai chưa đầy ba tháng nên không dám nói với người ngoài. Bây giờ Giang Nguyệt Vi mang thai sắp được bốn tháng, bà sao nhịn được nữa, sung sướng tuôn ra luôn: “Nguyệt Vi vẫn ổn lắm, khốn nỗi con bé đang mang thai nên tôi hơi lo lắng chuyện học hành của con bé.”
Bà vừa buột miệng thốt ra, những người biết Giang Nguyệt Vi còn tưởng mình nghe nhầm.
“Bà nói gì cơ? Nguyệt Vi mang thai á?”
Mã Ái Vân nhìn mấy bà ta, cười: “Đúng vậy, Nguyệt Vi mang thai được mấy tháng rồi, bây giờ đã được bốn tháng, đến bệnh viện khám thì bác sĩ bảo là song thai.”