Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài - Chương 77
Cập nhật lúc: 2024-08-21 17:32:39
Lượt xem: 965
Cả nhà bên nhà người con thứ ba đang ăn cơm trong gian nhà chính, cha Lý ở trong sân dệt rổ, Lý Đại Bân đi gánh nước, Hà Chiêu Đệ đang trong phòng bếp bận việc, mẹ Lý đang ngồi ở dưới mái hiên đóng giày, kê rót, trong miệng bĩu môi thì thầm mắng.
"Quỷ c.h.ế.t đói đầu thai nhà mày, vừa ở riêng ngày đầu tiên đã chiếm phòng bếp cho tôi, sao? Tôi nói cho chị phòng bếp rồi à?"
"Đã nấu cơm hai giờ, sao chị không lên trời luôn đi? Đợi mãi chả thấy chị làm được món thịt món rau gì!”
Giang Ái Linh bên trong nhỏ giọng mà trả lời một câu: "Nói như mẹ có thể làm được thịt thà rau xanh gì vậy.”
"Con mẹ nó cô bớt tranh cãi cho tôi!" Lý Tam Hoành lập tức quát lớn.
Mẹ Lý đã nghe được, đột nhiên giận dữ: "Làm không ra thịt nên chị chiếm phòng bếp hai giờ đúng không? Hả?"
Giang Ái Linh rụt cổ một cái, không có chửi lại.
Cô ta tức giận vô cùng, hôm nay chia đồ, nói thì công bằng, nhưng thật ra cái gì tốt đều dọn qua nhà anh cả.
Dựa vào cái gì chứ?
Chồng cô ta cũng là con của bọn họ, cô ta còn sinh hai đứa cháu trai cho nhà họ Lý bọn họ, chẳng lẽ không nên cho nhà bọn họ nhiều chút sao?
Còn nữa, những năm nay tiền bọn họ kiếm đều nộp cho mẹ Lý, kết quả là chỉ chia hai trăm đồng đáng thương cảm thế này.
Nói cái gì mà chỉ có bấy nhiêu, ai biết hai ông bà già c.h.ế.t bằm này có giấu giếm hay không?
Trong lòng Giang Ái Linh có rất nhiều bất mãn, nhưng bởi vì chuyện ngày hôm qua, không dám công nhiên khiêu chiến, chỉ ngáng chân trong tối.
Bây giờ gần như không có việc nặng gì để làm rồi, vì vậy các hộ trong thôn đều trở về một ngày hai món, khoảng mười giờ sáng ăn sáng, bốn giờ chiều ăn cơm tối.
Giang Ái Linh ba giờ đã chui vào phòng bếp, cố ý ở lỳ trong phòng bếp, chừng năm giờ mới đi ra.
Cha Lý, mẹ Lý và bên phòng anh cả đã sớm đói bụng đến kêu vang ục ục, cũng khó trách mẹ Lý sẽ tức giận.
"Lần sau còn như vậy, tôi sẽ hất luôn nồi của chị, tôi xem chị còn ăn quần què gì!"
Mẹ Lý mắng, nhìn thấy Thẩm Y Y tiến đến, bà mới hòa hoãn lại: "Vợ thằng hai, sao con tới đây?"
"Con tìm mấy đứa nhỏ.” Thẩm Y Y nói.
"Mấy đứa nhỏ không có ở đây." Mẹ Lý nói, theo bản năng nhìn phòng bếp, thấy Hà Chiêu Đệ đang chuyên tâm nấu cơm, thở dài một hơi.
Thẩm Y Y cũng không có chú ý sự khác thường của mẹ Lý, suy đoán chắc hẳn là Lý Thâm đã đưa mấy đứa nhỏ đến nhà của Trần Cường, nhẹ gật đầu.
Vừa muốn đến nhà của Trần Cường, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, liếc nhìn Giang Ái Linh, cười nói: “Mẹ, con mới vừa từ thị trấn trở về, mua một ít thịt, một hồi con đưa một cân đến, coi như là chúc mừng mọi người đã ở riêng rồi."
Mẹ Lý nghe xong, nói: "Sao không biết xấu hổ mà..."
"Vậy cảm ơn nhà thằng hai nhé.” Cha Lý bỗng nhiên nói: “Bà này, hồi nữa đưa tiền cho nhà thằng hai.”
Mẹ Lý sững sờ, khó hiểu ông nhà mình tiết kiệm đã quen, sao sẽ cam lòng lấy tiền mua thịt.
Ánh mắt xéo qua nhìn thấy cả nhà thằng ba, đã hiểu, lập tức nở nụ cười: "Đúng đúng đúng, nên chúc mừng chúc mừng. Vợ thằng hai, con chờ một chút, mẹ lập tức quay lại ngay.”
Mẹ Lý nói xong, chạy bước nhỏ thật nhanh trở về lấy tiền, m.ô.n.g uốn à uốn éo, hiển nhiên rất vui vẻ.
Ông nhà bà và vợ của nhà thằng hai làm vậy là đang bảo vệ bà.
Thẩm Y Y: "..."
Cô chỉ là muốn chọc tức Giang Ái Linh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-toi-cung-chong-cu-nuoi-duong-cac-con-thanh-tai/chuong-77.html.]
Nếu như đã đi lấy tiền rồi, vậy cô cũng không khách khí.
Vốn dĩ muốn đi gọi mấy đứa nhỏ về cầm thịt mang sang, đã vậy, cô dứt khoát bảo Đại Hoa đi về với cô lấy thịt.
Nghĩ lại thịt cô lấy ra đều là thịt nạc, bây giờ mọi người cảm thấy thịt mỡ mới là thịt ngon.
Bèn lúc sắp vào cửa, niệm ra một cân dư thịt mỡ từ trong không gian đặt trên bàn, sau khi đã vào nhà thì lấy cho Đại Hoa.
Đại Hoa lấy về cho mẹ Lý, mẹ Lý cười đến mắt đều híp mắt lại thành cọng chỉ.
Vào lúc ban đêm, mùi thịt bên nhà cũ đã bay tới bên Thẩm Y Y.
Giang Ái Linh suýt chút nữa cắn nát một cái răng, lúc không có ở riêng sao không thấy hai ông bà già này cam lòng mua thịt? Thật sự là hai ông bà già c.h.ế.t bằm!
Mà mấy đứa con của cô ta đã thèm thuồng lắm rồi. Lúc nhà mẹ Lý ăn cơm, bọn nó cố ý chơi ở trong gian nhà chính, nhưng mẹ Lý kiên quyết không cho bọn nó ăn dù là một miếng thịt.
Bên Thẩm Y Y, sau khi đưa thịt cho Đại Hoa, cô liền đến nhà của Trần Cường.
Trần Cường có thể kiếm tiền, không thiếu tiền một bữa cơm, ăn một ngày ba bữa.
Lúc này Lâm Đại Nữu đang trong phòng bếp bận việc, Thẩm Y Y nhìn cô ấy đỡ bụng to vượt mặt làm việc, cô nhìn sang Trần Cường đang chơi đùa với mấy đứa nhỏ trong sân, không nhịn được nói: "Cường Tử, cậu cũng giúp đỡ vợ của cậu nấu cơm đi, trong bụng của cô ấy đang mang con của cậu đấy!"
"Chị dâu, vợ em có thể tự làm!" Trần Cường đặt Tiểu Bảo ở trên cổ chơi cưỡi ngựa lớn, xoay quanh vòng trong sân, Tiểu Bảo ôm đầu của anh ấy, cười khanh khách không ngừng.
Sau Tiểu Bảo, tiếp theo là Nhị Bảo. Đại Bảo khá chín chắn, từ chối lời mời cưỡi ngựa lớn. Vượng Tài thì ở bên cạnh hâm mộ mà nhìn, níu góc áo, không dám nói mình cũng muốn cưỡi.
Thẩm Y Y nhìn cũng không biết nói như thế nào.
Trần Cường cái gì cũng tốt, cũng rất chịu khó, chỉ có điều là chủ nghĩa đàn ông thời đại này vô cùng nặng, cho rằng chuyện nội trợ nên là chuyện phụ nữ làm. Ngay cả việc vợ anh ấy mang thai, làm việc mà anh ấy cũng không thấy có gì.
Phụ nữ trong thôn mang thai còn phải làm việc kiếm công điểm, ở trong nhà phải làm việc nội trợ, quả thực là quá vất vả.
Về phần anh Sâm của anh ấy, anh ấy cho rằng đó là cá biệt. Còn về đứa con riêng Vượng Tài này, nếu nói anh ấy xem Vượng Tài như con trai mình thì anh ấy còn thân thiết với mấy đứa nhỏ hơn Vương Tài. Nếu nói anh ấy không xem Vượng Tài như con trai mình thì anh ấy chưa từng bạc đãi Vượng Tài.
Bất kể như thế nào, đều là chuyện của nhà người khác, Thẩm Y Y cũng không tiện nói cái gì.
Nhưng Lâm Đại Nữu đối xử với Thẩm Y Y rất tốt, cô bèn lắm mồm một tiếng: "Cường, vợ của cậu có làm được hay không là việc của vợ cậu, nhưng cậu với tư cách là chồng của cô ấy, cô ấy sắp sinh rồi, việc nhà dù ít nhiều cậu vẫn phải hỗ trợ san sẻ một ít mới được."
Bởi vì quan hệ của Lý Thâm, lời Thẩm Y Y nói vẫn rất có phân lượng đối với Trần Cường, anh ấy cười buông Nhị Bảo, đáp: "Được được được, em làm em làm."
Sau khi bước vào phòng bếp, bảo vợ anh đi ra.
Nếu là lúc trước, Lâm Đại Nữu sẽ từ chối, nhưng có thể là bởi vì đã mở mang thái độ Lý Thâm đối xử với Thẩm Y Y nên tuy có chần chờ, nhưng vẫn là giao việc cho Trần Cường, mình thì đi ra.
Thẩm Y Y nhìn bụng lớn của cô, không nhịn được nói: “Đã mấy ngày như vậy rồi nhỉ?"
Lâm Đại Nữu sờ lên bụng của cô ấy, cười rất dịu dàng: “Đúng vậy."
Nói xong, không biết tại sao lại ũ rũ, vuốt bụng tiến đến trước mặt Thẩm Y Y, nhỏ giọng nói một câu: “Em cảm thấy là một đứa con gái."
"Con gái thì làm sao? Chị cảm thấy con gái rất tốt." Thẩm Y Y nói: "Em đừng trọng nam khinh nữ chứ."
"Em không có tư tưởng đó." Lâm Đại Nữu vội vàng nói, ngó chừng Trần Cường trong phòng bếp, nói: “Em sợ anh ấy có, còn có mẹ chồng em…”
Trừ điều này ra, Lâm Đại Nữu là dẫn theo con trai gả tới đây, nếu lại sinh con trai sẽ càng tương đối có lợi cho cô ấy.
"Em thả lỏng đi, sinh nam sinh nữ không phải em có thể quyết định." Thẩm Y Y trấn an cô ấy: "Nếu Cường bởi vì em sinh con gái nên đối xử tệ với em, em cứ nói cho chị biết, chị bảo Lý Thâm nói cậu ấy, về phần mẹ chồng em..."
Thẩm Y Y nhìn căn phòng mẹ Trần ở: "Chị thấy không phải bà ấy đối xử với em rất tốt sao?”
Hơn nữa Thẩm Y Y đã đến nhiều lần vậy nhưng chưa từng gặp mẹ Trần.