Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài - Chương 454
Cập nhật lúc: 2024-09-01 13:08:19
Lượt xem: 365
Mọi người suýt xoa phẫn nộ —
“Trên đời sao lại có cha mẹ như vậy? Sao có thể nô dịch đánh mắng con trai của mình chứ!”
“Liên trưởng Lý đẹp trai, ưu tú nhường nào? Còn là chính liên trẻ nhất trong liên, có thể nói là tiền đồ vô lượng, bao nhiêu người mong cậu ấy là con trai mình, cha mẹ cậu ấy không trân quý đã đành, thế mà còn có thể làm ra chuyện điên rồ là đánh mắng cậu ấy như vậy, ông trời thật không có mắt!”
“Có cha mẹ như thế, liên trưởng Lý còn có thể rạng rỡ ưu tú như vậy, cũng không dễ!”
“Chứ gì nữa? Nếu không phải chính miệng cậu ấy nói ra, tôi cũng không tin cậu ấy lớn lên trong hoàn cảnh như thế! Tôi luôn cho rằng cậu ấy lớn lên trong gia đình cha mẹ ân ái, gia cảnh giàu có, vốn dĩ muốn tới giới thiệu cháu gái tôi cho cậu ấy, nhưng lại sợ hai nhà chênh lệch quá lớn mới không giới thiệu! Bây giờ xem ra, có gia đình như thế, chi bằng vào ở rể nhà cháu gái tôi! Anh trai chị dâu tôi chỉ có một đứa con gái, chắc chắn sẽ coi Tiểu Khải như con trai ruột mà đối đãi!”
“Chuyện này quá xấu xa! Liên trưởng Lý đối nhân xử thế thiện lương như vậy, thường xuyên giúp đỡ chúng ta, bây giờ cậu ấy cần chúng ta giúp đỡ, chúng ta không thể bàng quang bỏ mặc được!”
“Đúng, liên trưởng Lý còn là rường cột quốc gia, mặc kệ về công về tư, chuyện này chúng ta không thể không quản!”
“Đúng! Chúng ta không thể không quản!”
Mọi người càng nói càng bùng nổ cảm giác chính nghĩa, quyết định phải giúp Nhị Bảo điều giải mâu thuẫn gia đình.
Có người hỏi có cần nói với Nhị Bảo không, mẹ Trâu lập tức đứng dậy: “Không được, theo tôi thấy, Tiểu Khải đã bị cha mẹ cậu ấy đánh sợ rồi, nếu thông báo trước với cậu ấy, cậu ấy sẽ không đồng ý.”
“Vậy thì không nói với cậu ấy, dù sao cha mẹ cậu ấy sắp tới rồi, tới lúc đó chúng ta trực tiếp chặn người là được! Khi nào cha mẹ cậu ấy tới? Có nói không?”
“Tôi hỏi rồi, là ngày mai, nói là ba giờ chiều tới!”
“Ba giờ chiều tới? Vậy buổi chiều tôi không đi làm, ở đây đợi họ, xem họ còn dám ức h.i.ế.p Tiểu Khải không!”
“Tôi cũng không đi nữa!”
“Tôi tan làm sớm!”
Trong một tòa nhà thương phẩm gần sân bay Bách Vân, phòng ngủ chỉ bật một cái đèn ánh vàng ở đầu giường, bóng người trùng điệp, Thẩm Y Y vô cớ hắt xì mấy cái.
“Lạnh?” Lý Thâm ngẩng đầu nhìn cô, giọng nói khàn khàn, đáy mắt tràn ngập sắc dục.
Thẩm Y Y mềm nhũn, vô lực ôm cổ của anh, còn không quên nói đùa: “Đại khái là có người đang mắng em! Không đúng, chắc là có người đang nhớ em, là Nhị Bảo nhỉ, ngày mai chúng ta tới rồi, chắc là nó đang nhớ chúng ta!”
Lý Thâm đang ôm cô định đi tắt quạt đen mặt lại, ấn cô vào lòng mình: “Lúc này em nghĩ những cái đó?”
“Không không không.” Đầu Thẩm Y Y vang lên hồi chuông cảnh báo, đây không phải là đang nghi ngờ năng lực của anh sao? Lắc đầu nguầy nguậy, không phải —
Lý Thâm lại không cho cô cơ hội nói chuyện, ôm cái eo mảnh khảnh của cô mở nhỏ quạt lại, sau đó ngã lên giường.
Thẩm Y Y: “...” Tạo nghiệt mà!
Ngày hôm sau, hai người ăn cơm, từ trong không gian lấy ra đủ vật tư, cuối cùng mới bắt xe tới doanh địa ngoài hơn trăm cây số.
Lúc tới đã bốn giờ, Lý Thâm và Thẩm Y Y nhìn thấy ở cổng tụ tập không ít người.
Những người đó nhìn thấy xe của họ, đồng loạt nhìn về phía họ, giống như đã hẹn trước.
Nhị Bảo đã thương lượng với Lý Thâm và Thẩm Y Y trong điện thoại, cậu sẽ nhanh chóng quay về, nếu không về kịp, bảo họ tự đến ký túc xá của cậu, cậu sẽ nói với hàng xóm láng giềng, bỏ chìa khóa ở cửa sổ ký túc xá.
Thẩm Y Y không chắc chắn những người này là Nhị Bảo thông báo tới tiếp ứng họ, hay là không phải, liền mở dây an toàn nói với Lý Thâm: “Anh Thâm, anh tìm một nơi đỗ xe, em xuống hỏi thử.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-toi-cung-chong-cu-nuoi-duong-cac-con-thanh-tai/chuong-454.html.]
“Được.” Lý Thâm gật đầu.
Thẩm Y Y liền đi xuống, mơ hồ nghe thấy đám người kia hơi thất vọng nói: “Không phải.”
Đợi cô tới gần, những người đó vẫy tay với cô: “Cô tới thăm người thân à? Là thân thích nhà ai vậy? Bây giờ chúng tôi có chuyện rất quan trọng phải làm, hay là cô vào trong hỏi thử?”
Thẩm Y Y nghe vậy bèn nuốt lời xuống, mỉm cười nói được, quay đầu muốn đi tìm Lý Thâm, đám người phía sau nói chuyện ngày càng lớn tiếng…
“Chắc cha mẹ Tiểu Khải sắp tới rồi nhỉ?”
“Không phải nói ba giờ là tới sao? Ài, còn không tới nữa, chồng tôi sắp không ngăn được liên trưởng Lý rồi.”
Người tuổi tác lớn, vai vế cao gọi Nhị Bảo là Tiểu Khải, có một số người lớn tuổi hơn Nhị Bảo, nhưng chức vị gia quyến thấp hơn Nhị Bảo gọi cậu là liên trưởng Lý.
“Chị bảo anh ấy tiếp tục ngăn lại một lúc! Chúng ta phải nhân lúc cậu ấy vắng mặt, làm công tác tư tưởng cho cha mẹ cậu ấy, cậu ấy bị cha mẹ đánh mắng quen rồi, có cậu ấy ở đây ngược lại khó giải quyết.”
“Nói tới đây tôi lại xót, đợi cha mẹ liên trưởng Lý tới, tôi nhất định phải chất vấn họ, rốt cuộc sao họ lại nhẫn tâm đối xử với liên trưởng Lý như vậy!”
“Không thể cấp tiến như vậy, trực tiếp hỏi như vậy họ chắc chắn sẽ không thừa nhận, vẫn phải quanh co, chị Trình, chị là vợ của doanh trưởng, do chị ra mặt!”
“Được!”
Bước chân Thẩm Y Y khựng lại: “...”
Doanh địa này, có hai liên trưởng họ Lý, sau đó tên còn có chữ Khải sao?
Hay là nói người họ nói chính là Nhị Bảo?
Nhưng nếu là Nhị Bảo, vì sao lại nói Nhị Bảo bị họ đánh mắng nô dịch quen rồi?
Thẩm Y Y quyết định thăm dò, thế là gọi mẹ Khâu gần cô nhất, dõng dạc nhất: “Chị, các chị đang làm gì vậy?”
Mẹ Khâu bản chân chính là một người nhiệt tình lại nhiều chuyện, có người hỏi, bà ấy lập tức nói: “Chính là bộ đội chúng tôi có một liên trưởng, là sinh viên ưu tú tốt nghiệp trường có tiếng, mới hơn hai mươi tuổi, cô nói cái tuổi này làm tới chức vị này, có phải tiền đồ vô lượng không?”
Thẩm Y Y gật đầu.
Mẹ Khâu hài lòng, tiếp tục nói: “Liên trưởng này không chỉ chỉnh chu đẹp trai, người còn cực kỳ thiện lương nhiệt tình, ài, dù sao nếu cô gặp cậu ấy, cô cũng sẽ khen cậu ấy!”
Thẩm Y Y tiếp tục gật đầu, cô đoán khả năng cao người họ nói chính là Nhị Bảo rồi: “Cho nên cái này có liên quan gì tới cha mẹ cậu ấy chứ?”
“Đây chính là trọng điểm!” Mẹ Khâu đột nhiên trở nên phẫn nộ: “Cô không biết cha mẹ cậu ấy đáng ghét cỡ nào, họ thế mà lại ngược đãi Tiểu Khải, không chỉ từ nhỏ đã bắt cậu ấy làm việc, còn đánh cậu ấy.”
Thẩm Y Y: “...” Cái gì, sao cô nghe không hiểu? Làm việc, quả thực họ có bảo Nhị Bảo làm, nhưng cũng là việc nhà trong năng lực của Nhị Bảo, đánh cậu thì càng vô lý, họ từng đánh Nhị Bảo khi nào?
Bản thân Thẩm Y Y chưa từng động thủ, theo cô thấy, Lý Thâm đánh phạt giỡn chơi với Nhị Bảo cũng tuyệt đối không tính là đánh cậu.
“Cô nói có phải rất đáng ghét không?” Mẹ Khâu tức tối hỏi.
“...” Thẩm Y Y gian nan nói: “Cái này là Nhị…Cái này là liên trưởng Lý chính miệng nói với các chị sao?”
“Đúng vậy!” Mẹ Khâu vỗ đùi, hiển nhiên nói: “Nếu không phải cậu ấy nói, sao tôi biết chứ?”
Thẩm Y Y: “...” Cô không tin!