Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài - Chương 442
Cập nhật lúc: 2024-09-01 13:01:58
Lượt xem: 501
Hai người duy nhất bình tĩnh là Thẩm Y Y và Đại Hoa, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, đi theo phía cha Lý và mẹ Lý.
Người trong thôn nghe thấy tiếng động tới ngồi xổm trong góc xem trò vui thấy có người đi ra, vôi vàng giả bộ như chỉ ngang qua đường rồi rời đi.
Thẩm Y Y không để ý nói chuyện với Đại Hoa: "Cháu tan làm sớm như vậy sao?"
"Thím hai, cháu ở nhà máy dệt cũng coi như là một cán bộ cấp trung rồi, bình thường phải tăng ca nhiều như vậy, muốn nghỉ sớm một hôm cũng coi như có thể mà," Đại Hoa mỉm cười, "Mà nồi là lúc trước bọn cháu đã mua trước rồi, thức ăn đều do anh Tào mua, sau khi tan làm bọn cháu liền trở về cùng nhau."
Thẩm Y Y gật đầu hiểu ý, lần đầu tiên khi Đại Hoa dẫn Tào Dũng đến Bắc Kinh, cô đã trò chuyện với Tào Dũng về tương lai của ngành sửa chữa và bảo dưỡng, nhưng cô không ngờ Tào Dũng lại thật sự lắng nghe.
Sau khi trở về quan sát một thời gian, cuối năm anh ấy từ chức, đầu năm sau mở cửa hàng sửa chữa và bảo dưỡng, sau đó việc kinh doanh càng ngày càng tốt lên, lần lần lượt lượt đi các thị trấn xung quanh mở cửa hàng, bây giờ cũng đã có hơn chục cửa hàng.
Tự mình làm ông chủ, không chỉ kiếm được gấp hàng trăm lần so với trong nhà máy, mà còn có thời gian rảnh.
"Thím hai," Đại Hoa dường như biết Thẩm Y Y đang nghĩ gì, "Anh Tào anh ấy thật sự muốn cảm ơn thím!"
"Cái này có gì đâu mà phải cảm ơn?" Thẩm Y Y mỉm cười: "Thím chỉ là nói một cậu, là anh ấy tự mình nắm bắt cơ hội."
Nhưng nếu không nhắc tới, anh ấy sẽ không nắm bắt được cơ hội này!
Đại Hoa nghĩ thầm, ừm một tiếng, mỉm cười khoác lấy cánh tay Thẩm Y Y.
Thẩm Y Y buồn cười liếc nhìn Đại Hoa, nói ngay cả cô cũng không để ý, từ khi mình nào lại đối xử tốt với Đại Hoa như vậy?
Cảm thấy dường như có một ánh mắt đang dõi theo từ phía sau, Thẩm Y Y liếc mắt nhìn lại, đụng phải ánh mắt u oán của Hà Chiêu Đệ.
Hà Chiêu Đệ sững sờ một lát, nhanh chóng nở ra một nụ cười.
Vẫn cứ như vậy.
Thẩm Y Y xoay đầu.
Giang Ái Linh không biết tại sao mọi chuyện lại phát triển thành ra như thế này, cô ta vừa tức vừa hận, nhưng cô ta không dám tức giận với Lý Tam Hoành, chỉ tay chỉ vào Hà Chiêu Đệ: "Cũng không biết Thẩm Y Y kia cho Đại Hoa uống canh mê hồn gì, thế mà bây giờ Đại Hoa còn thân với cô ta còn hơn thân với người làm mẹ như chị."
Hà Chiêu Đệ nào dám nói theo lời của Giang Ái Linh, ai biết Thẩm Y Y có nghe thấy không, cô ấy chỉ có thể trừng mắt nhìn Giang Ái Linh với vẻ mặt u oán.
"Vợ, chúng ta đi qua đó giúp nấu ăn đi," Lý Đại Bân nói với Hạ Chiêu Đệ.
Hà Chiêu Đệ gật đầu, hai người đi sang nhà cách vách.
Giang Ái Linh giống như đánh vào trên mây, lên cũng không được mà xuống cũng chả xong, vẻ mặt oán trách gào thét về phía bóng lưng Hà Chiêu Đệ: "Đúng là kẻ hèn nhát!"
Bị Lý Tam Hoành đang quay lưng về phía cô ta nghe thấy, nghĩ rằng Giang Ái Linh đang nói, tức giận, sải bước về phía Giang Ái Linh, khi Giang Ái Linh phản ứng lại thì đã bị đá ngã xuống đất.
"Con khốn! Con đàn bà đanh đá này! Nếu không phải cô đưa ra ý tưởng tồi tệ này, hà cớ gì tôi phải ở đây? Dám mắng tôi à! Tôi g.i.ế.c cô!"
"A! Anh đánh tôi? Tôi g.i.ế.c anh!" Giang Ái Linh không phải là người ăn chay, Lý Tam Hoành đánh cô ta cô ta cũng dám đánh trả lại, nhưng cuối cùng dù gì Lý Tam Hoành cũng là đàn ông, tạo phương diện chiều cao và thể lực tất nhiên chiếm được ưu thế trời ban.
Cô ta vừa đánh vừa kêu ta cha Lý mẹ Lý cứu mình
Mặc dù cha Lý mẹ Lý ở bên cạnh rất tức giận, nhưng bọn họ nghe thấy động tĩnh ở bên cạnh cũng không khỏi cảm thấy lo lắng, sợ rằng chai người kia thật sự sẽ thực sự gây án mạng, lại vội vàng lo lắng chạy đến.
Những người phía sau cũng đi theo, vừa đi tới cửa, liền nghe thấy Lý Tam Hoành mắng: "Ai là cha mẹ của cô? Bọn họ có xem trọng cô à? Còn hy vọng bọn họ cứu nữa à? Cứu cái đầu cô! Ai muốn nhận cô? Thứ bọn họ muốn nhận ra chính là Lý Thâm và Thẩm Y Y, đó mới là người cho bọn họ vinh hoa phú quý! Cô thì tính là cái thá gì? Hả, con điếm không có liêm sỉ này, tôi đánh c.h.ế.t cô!"
"A! Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!" Giang Ái Linh ôm đầu chạy trốn.
Bước chân của cha Lý và mẹ Lý đông cứng tại chỗ, sắc mặt tái nhợt!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-toi-cung-chong-cu-nuoi-duong-cac-con-thanh-tai/chuong-442.html.]
Thẩm Y Y vỗ vỗ lưng mẹ Lý, thuận hơi cho bà.
Tiểu Bảo không nhịn được, siết chặt nắm đấm, Đại Bảo vốn luôn dịu dàng tao nhã cũng cau mày đi theo.
Hứa Nặc nhanh chóng nắm lấy tay cậu bé, "Tiến sĩ Lý, ngài muốn làm gì?"
"Không có chuyện gì, cô không cần quan tâm, đây là chuyện gia đình của tôi," Đại Bảo gạt tay Hứa Nặc ra.
"Việc liên quan đến an toàn của ngài chính là chuyện của tôi!" Hứa Nặc nhấn mạnh, cô ấy trời sinh sức lực lớn, nếu không cũng không thể làm vệ sĩ của Đại Bảo.
Đại Bảo không thể thoát khỏi cô ấy, cũng không dám dùng quá nhiều sức vì sợ làm tổn thương cô ấy, trên mặt hiện lên một chút tức giận: "Cô— "
"Ngài muốn dạy cho tên đàn ông kia một bài học đúng không?" Hứa Nặc nhìn chăm chú Lý Tam Hoành: "Để tôi!"
Không đợi Đại Bảo phản ứng lại, Hứa Nặc đã sải bước về phía Lý Tam Hoành rồi, thuận tay không chút khách khí mà túm lấy cổ áo của Tiểu Bảo, kéo cậu bé về.
Tiểu Bảo không có "khí phách" như anh cả, cậu bé đã được lĩnh giáo về sức mạnh của Hứa Nặc, vừa thấy cô ấy đi lên, đôi mắt sáng lên, "Chị Hứa, chị muốn đánh chú ấy ạ? Đến đến đến, em nhường chỗ cho chị! Chị mau đánh đi!"
Cha Lý mẹ Lý đi tới, Lý Tam Hoành càng tức giận hơn, động tác khi đánh Giang Ái Linh càng ngày càng tàn nhẫn.
Vừa nhìn thấy một cô gái có dáng người giống như Đại Bảo, anh ta lập tức chế nhạo: "Muốn đánh tôi à, chỉ bằng cơ thể nhỏ bé— A!"
Lý Tam Hoành bị Hứa Nặc khống chế, còn chưa kịp phản ứng, anh ta đã trực tiếp ăn một cú ném quá vai, Lý Tam Hoành bị ném nặng nề xuống đất, phát ra tiếng thét như g.i.ế.c heo.
"Thân thể nhỏ bé của tôi không chỉ có thể đánh chú, mà còn có thể đá chú," Hứa Nặc chế nhạo, đá một cái, Lý Tam Hoành như một miếng giẻ rách lăn ra xa một mét.
Mọi người: "..."
Đại Bảo: "..." Phải biết chú ba của cậu bé, mặc dù không giàu có, nhưng ham ăn biếng làm, còn nuôi được một thân thịt béo.
Tiểu Bảo phản ứng nhanh nhất, vỗ tay cổ vũ: "Hay! Đánh hay lắm!"
"Này, cô làm gì sao lại đánh người, cô là ai?" Giang Ái Linh đã hét lên thảm thiết khi bị Lý Tam Hoành đánh, bây giờ Lý Tam Hoành bị người ta đánh, cô ta lại chạy ra muốn đánh Hứa Nặc.
Hứa Nặc không hiểu mối quan hệ giữa hai người họ, bắt lấy tay Giang Ái Linh, cau mày muốn hỏi cô ta đang nghĩ cái gì, tại sao lại bị đánh còn muốn bảo vệ người đàn ông này.
Bị Thẩm Y Y gọi đứng lại, "Hứa Nặc, không sao, trở về đi!"
Hứa Nặc vẫn rất có xứng với chức vụ, là vệ sĩ những vấn đề không nên hỏi thì không hỏi, cho nên buông Giang Ái Linh ra, trở về bên người Đại Bảo.
Đại Bảo nghiêng đầu nhìn cô, Hứa Nặc đứng thẳng người, nhìn về phía trước, vẻ mặt nghiêm túc.
Đại Bảo: "..."
Giang Ái Linh kiểm tra vết thương của Lý Tam Hoành, tức giận nói: "Các người quá đáng, tôi sẽ gọi cảnh sát!"
"Vậy các người đi báo cảnh sát đi," Thẩm Y Y khinh thường liếc mắt nhìn bọn họ, nói với cha Lý và mẹ Lý: "Cha, mẹ, chúng ta đi thôi."
Cha Lý và mẹ Lý vô cùng thất vọng về Lý Tam Hoành, quay đầu chậm rãi rời đi, lưng khom xuống, trong nháy mắt như đã già đi mười tuổi!
Thẩm Y Y thở dài một hơi, thật ra cô biết sở dĩ cha Lý và mẹ Lý muốn về quê, ngoài việc muốn trở về thăm quê hương, còn một nguyên nhân khác cũng là bởi vì Lý Đại Bân, Lý Tam Hoành và Lý Nhị Nha vẫn còn ở quê.
Cho dù trước đây có oán hận gì, ba người bọn họ đều là con của cha mẹ, nhiều năm qua, cha Lý và mẹ Lý chưa từng về quê, ngoại trừ Lý Nhị Nha đến Bắc Kinh thăm cha Lý mẹ Lý hai ba lần ra, Lý Đại Bân và Lý Tam Hoành đều chưa từng đến thăm.
Lý Đại Bân cũng sẽ viết thư hoặc gọi điện thoại hỏi thăm thân thể sức khỏe, chỉ có Lý Tam Hoành, chưa từng nghe tin tức gì từ anh ta.
Cha mẹ làm sao có thể không mềm lòng, cha Lý mẹ Lý cũng muốn quay về một chuyến xem thế nào, nhưng không ngờ cuối cùng, Lý Tam Hoành vẫn làm bọn họ thất vọng.