Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài - Chương 432
Cập nhật lúc: 2024-09-01 13:01:27
Lượt xem: 511
Thẩm Vũ Hiên và Lương San San cũng tốt nghiệp, Thẩm Vũ Hiên được sắp xếp vào văn phòng chính quyền thành phố, Lương San San thì đến cục Văn Hóa. Vì để có thể dời hộ khẩu Lương San San đến thủ đô. Công việc được bố trí ở thành phố Bắc Kinh, bọn họ chưa tốt nghiệp đã lĩnh chứng nhận kết hôn, quá vội vàng, chưa tổ chức tiệc cưới.
Nhà họ Thẩm và nhà họ Lương đã chuẩn bị thủ tục tiệc cưới cho bọn họ, dự tính chờ bọn họ tốt nghiệp xong sẽ làm tiệc cưới. Bởi vì hai nhà Thẩm Lương sinh sống ở hai nơi, hai nhà bàn bạc sẽ tổ chức tại nhà họ Thẩm một lần, tổ chức bên nhà họ Lương một lần, tổng cộng hai lần. Tổ chức ở nhà họ Lương trước, năm ngoái đã tổ chức. Cha Thẩm, mẹ Thẩm đi cùng nhau, sau khi mở tiệc chiêu đãi thân thích nhà họ Lương thì tuyên bố Thẩm Vũ Hiên, Lương San San đã kết hôn. Bên nhà họ Thẩm là năm sau tổ chức, bởi vì cận kề Tết âm lịch nên Lương Quân, Vu Hồng và anh trai, chị dâu của Lương San San quyết định đến thủ đô ăn tết, ở bên nhà cha Lý, mẹ Lý. Mặc dù Lương San San đã đăng ký kết hôn và từng tổ chức một buổi hôn lễ với Thẩm Vũ Hiên, nhưng bên Lương Quân vẫn kiên trì muốn chờ thân thích bên nhà họ Thẩm này cũng gặp Lương San San rồi mới để cho bọn họ sống với nhau, cho nên Lương San San không ở bên nhà họ Thẩm.
Thẩm Vũ Hoành cũng quay về rồi, anh ấy về ăn tết, chờ năm sau tham gia hôn lễ của Thẩm Vũ Hiên và Lương San San thì sẽ dẫn theo Ngô Tiểu Mạn trở về tỉnh Tân Cương. Không chỉ anh ấy trở về, cha Ngô, mẹ Ngô cũng tới.
Sự việc đã thành kết cục đã định, mẹ Ngô cũng tuyệt vọng rồi, nhưng bà ta muốn cứu vãn quan hệ với nhà họ Thẩm cho nên cũng chường mặt tới. Chỉ là tính cách lắm mồm vẫn không đổi được, biết là không chỉ có cha Thẩm trở về đơn vị làm việc, lại thấy nhà họ Thẩm đối xử với nhà họ Lương tốt như vậy. Vừa hối hận vừa ghen ghét, không nhịn được kể lể trước mặt cha Ngô, Ngô Tiểu Mạn. Điều này khiến Ngô Tiểu Mạn càng kiên định với quyết định trở về tỉnh Tân Cương hơn!
...
Hết thảy đều đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Sau khi Nhị Bảo thi đại học, Thẩm Y Y xem như đã tháo xuống một gánh nặng, đặt toàn tâm toàn ý vào sự nghiệp với Lý Thâm. Trung tâm dạy học cũng như tiệm bán quần áo, được bọn họ mở rộng khắp các nơi trên cả nước. Cùng lúc đó, bọn họ còn tiến quân vào lĩnh vực bất động sản và công việc bán lẻ của bách hóa. Các tòa nhà cao tầng, siêu thị bách hóa lớn đột ngột mọc lên từ mặt đất. Đặc biệt là tại khu kinh tế cởi mở. Ngoài ra, cũng dính tới một vài ngành nghề khác, chỉ là tạm thời trên tay đã phủ kín nên không phát triển đến nơi đến chốn được.
Theo bờ cõi sự nghiệp bọn họ mở rộng, năm nay, bọn họ thành lập tập đoàn, công ty. Toàn bộ sản nghiệp dưới tên Lý Thâm, Thẩm Y Y đặt vào phạm vi tập đoàn, thực hiện quản lý tập đoàn hóa.
Thẩm Y Y đưa quyền quản lý cho Lý Thâm, theo Tiểu Bối đến tỉnh Quảng Đông tham gia cuộc tranh tài vũ đạo thiếu niên cả nước mùa một. Trên sân khấu rộng lớn, thiếu nữ mười hai tuổi bay múa theo tiếng đàn, váy áo phiêu dật, như linh như tiên, hai đầu lông mày mặc dù vẫn vương nét ngây thơ, nhưng đôi mắt linh động lại tăng thêm mấy phần xinh đẹp.
"Mẹ! Mẹ!" Một thiếu niên bên cạnh Thẩm Y Y kích động kéo người phụ nữ bên cạnh cậu bé: "Cô gái này đẹp quá, dáng múa tuyệt quá!"
"Tần Thiệu Hiên, con im lặng chút cho mẹ.” Người phụ nữ bên cạnh cậu bé quát lớn: "Đây là nơi hô to gọi nhỏ sao? Cẩn thận bảo vệ đuổi con ra ngoài!"
Đứa bé trai được gọi là Tần Thiệu Hiên hoàn toàn không nghe thấy, nhìn chằm chằm thiếu nữ nhẹ nhàng trên đài không chớp mắt, trong tiếng vỗ tay như sấm rền, đèn trên sân khấu dần dần tối xuống, thiếu nữ nhìn về phía bọn họ một lát, lại lần nữa khiến cho bé trai nhiệt huyết sôi trào: "Mẹ! Mẹ! Bạn ấy đang nhìn con! Mẹ có chú ý tới không, bạn ấy đang nhìn con!"
Thẩm Y Y sau khi dõi mắt nhìn con gái rời đi thì quay đầu nhìn đối phương một lát, Trần Hân Liễn tưởng rằng con trai nhà mình đã làm ồn đến cô, áy náy nói một tiếng xin lỗi, sau đó vỗ vào đầu con trai một cái, không thể nhịn được nữa, bảo: "Con im lặng chút cho mẹ!"
Kết quả Tần Thiệu Hiên không thèm để ý, khẳng định chắc nịch nói với mẹ: "Bạn ấy nhất định có thể đạt được hạng nhất, mẹ, mẹ tin hay không?"
Trần Hân Liễn còn muốn mắng chửi cậu bé, một giây sau đã bị đứa con bất hiếu bịt miệng lại, cậu bé bảo: "Đừng nói chuyện, đến rồi đến rồi, kết quả ra rồi, xuỵt!"
Trần Hân Liễn: "..."
Tần Thiệu Hiên nhớ tới một loạt biểu hiện của cậu bé trước mặt Thẩm Y Y ban nãy, cũng cảm thấy mình tiêu đời rồi!
Nhưng cậu bé chưa từ bỏ ý định, chạy đuổi theo người ta, vừa hay nhìn thấy bọn họ bước lên một chiếc xe!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-toi-cung-chong-cu-nuoi-duong-cac-con-thanh-tai/chuong-432.html.]
Thất hồn lạc phách đi trở về, nhóm xe đón cậu bé đã chờ ở bên ngoài rồi, Trần Hân Liễn lễ phép nói với tài xế: "Chú Tôn, làm phiền chú!"
"Không phiền, không phiền, tư lệnh bảo tôi tới đón hai mẹ con.” Chú Tôn nói.
"Cảm ơn.” Trần Hân Liễn gật đầu nói.
Lúc xe của bọn họ lái đến giao lộ, vừa hay nhìn thấy hai mẹ con Thẩm Y Y cũng đã lên một chiếc xe cá nhân, nhíu mày, phỏng đoán bọn họ chắc hẳn nhà giàu mới nổi từ nơi khác chuyển đến bên tỉnh Quảng Đông.
"Mẹ, mẹ nhanh đi tra bạn ấy cho con đi, không phải mẹ muốn giúp con lo liệu việc chuyển trường sao? Con muốn chuyển tới trường học của bạn ấy, làm bạn với bạn ấy!” Tần Thiệu Hiên làm ầm ĩ.
Trần Hân Liễn liếc nhìn cậu bé: "Mẹ giúp con lo liệu chuyển chuyển trường là muốn dẫn con về Bắc Kinh học cấp ba, không phải ở lại chỗ này, con đừng nghĩ nữa, trở về khu nhà trụ sở tìm mấy đồng bọn chơi đi!"
Tần Thiệu Hiên hừ một tiếng, làm mình làm mẩy.
Trần Hân Liễn cũng hừ một tiếng, quá quen cậu bé rồi!
Bên Thẩm Y Y và Tiểu Bối, vốn là dự định sau khi cuộc tranh tài kết thúc ngày thứ ba sẽ bay về Bắc Kinh, thời gian lưu trú một ngày sẽ dẫn Tiểu Bối ra ngoài dạo chơi, nhưng Tiểu Bối vì chuẩn bị cho cuộc tranh tài vũ đạo quá mệt mỏi, lại sắp đến kỳ thi chuyển cấp cấp hai, vì để cô bé có thể nghỉ ngơi thêm một ngày, Thẩm Y Y sửa lại vé là ngày hôm sau. Ban đêm, hai mẹ con ở lại căn nhà riêng được xây gần sân bay nhất. Từ sau khi bọn họ tiến quân vào lĩnh vực bất động sản, mỗi nơi bất động sản đều chừa một căn nhà dùng riêng, đồng thời tuyển quản gia giúp bọn họ quản lý bất động sản ở các nơi. Sau khi ngủ say sưa một giấc, ngày hôm sau, hai mẹ con lên máy bay trở về Bắc Kinh.
Thẩm Y Y để tài xế đưa Tiểu Bối về nhà trước, để cô bé nghỉ ngơi thật tốt, sau đó đi tìm Lý Thâm.
"Thưa cô, cô tìm ai?" Thẩm Y Y bị nhân viên lễ tân cản lại.
Thẩm Y Y híp mắt, năm nay tập đoàn thành lập, Tiểu Bối biểu diễn nhiều hơn, Tiểu Bảo lại lên lớp mười hai, cô đặt toàn bộ trọng tâm lên n gười Tiểu Bảo, Tiểu Bối, công việc trong tay gần như đều ném cho Lý Thâm, nhưng có đôi khi cô vẫn sẽ tới, nhân viên lễ tân này là mới tới sao? Không biết cô?
Thẩm Y Y ngẫm nghĩ, cảm thấy hình như mình từng gặp nhân viên lễ tân này, không chắc chắn có phải mình nhớ lầm rồi hay không, tiến lên: "Tôi là Thẩm Y Y."
"À, ngài là giám đốc.” Nhân viên lễ tân như bừng tỉnh, biểu cảm hơi mất tự nhiên, nói: "Sao hôm nay ngài tới công ty thế?”
"Tôi đến xử lý chút chuyện." Thẩm Y Y lại càng thấy lạ, cô không đến mức là một người nghiêm túc nhưng bởi vì bề ngoài trông tuổi trẻ, sợ không trấn áp được người phía dưới cho nên khi trước mặt cấp dưới cô luôn luôn nghiêm túc thận trọng, nhưng nhân viên lễ tân này lại còn nói chuyện phiếm với cô? Mới tới à? Nhưng mới tới thì vì sao biểu cảm sợ hãi như thế?
Thẩm Y Y nhấc chân đi vào trong, nhân viên lễ tân này vậy mà đi theo sau, khó khăn đáp lời lại cô.
Thẩm Y Y đứng lại, ánh mắt trầm tĩnh nhìn sang cô ta: "Công việc của cô đã làm xong chưa?"
Nhân viên lễ tân cứng đờ người, công việc nhân viên lễ tân của cô ta chưa đến lúc tan việc sao có thể làm xong? Do dự một lát, cuối cùng không còn dám dây dưa, xin lỗi rồi chạy đi.
Thẩm Y Y ngồi thang máy đến văn phòng của Lý Thâm, vừa hay gặp được Lý Thâm mở họp xong đang trở về, nhìn thấy người đàn ông đủ tay đủ chân, Thẩm Y Y thở dài một hơi. Gặp phải hành vi quái đản của người dưới lầu ban nãy, cô còn tưởng rằng là Lý Thâm đã xảy ra chuyện gì.