Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài - Chương 425
Cập nhật lúc: 2024-09-01 12:55:13
Lượt xem: 438
"Không nhớ!" Thẩm Y Y không thèm quay đầu lại nói, đứng về phía người đàn ông của mình.
???
Nhị Bảo: "Mẹ, nếu mẹ bị bố uy h.i.ế.p thì chớp mắt đi!"
"Biến!" Nhị Bảo vừa mới dứt lời, Lý Thâm cười mắng cậu bé một câu, còn đá cậu bé một cái.
"..." Nhị Bảo tức giận mà không dám lên tiếng, nhìn mẹ mình một cách oan ức.
Kết quả là, mẹ cậu bé hoàn toàn không có ý đứng về phía cậu bé, miệng mỉm cười nhưng lại nói ra những lời vô tình: "Mẹ ấy à, bây giờ chỉ muốn nuôi dạy mấy anh em bọn con trưởng thành, sau đó bọn có thích làm cái gì thì đi làm cái đấy, còn mẹ và bố con sẽ hưởng thụ thế giới riêng của hai người!"
Nhị Bảo há to miệng, lúc trước mẹ cậu bé chưa bao giờ nói những lời như thế này, giống như lúc nghỉ hè anh trai của cậu bé đi đến cơ sở nghiên cứu gì đó, mẹ lo lắng thấp thỏm đứng ngồi không yên, tại sao bây giờ mẹ lại bảo đám bọn họ nên làm gì thì mau đi làm cái đó?
Nhìn Tiểu Bảo đang đứng ở bên cạnh, "Tiểu Bảo, em nói xem có phải mẹ bị quỷ ám rồi đúng không?"
Trong lòng Tiểu Bảo, đúng là mẹ yêu thương bọn họ không sai, nhưng địa vị của bọn họ chắc chắn không bằng bố được, cho nên cậu bé cũng không thấy ngạc nhiên khi mẹ lại nói những lời như vậy.
Cậu bé không muốn ở cùng một chỗ với anh hai ngu ngốc của mình, nheo mắt nhìn anh hai, "Anh hai, anh có thể tự biết mình một chút được không?"
Nhị Bảo: "..."
Được, vậy cậu bé không nói nữa!
Cậu bé nhìn cô như nhìn một người phụ lòng, tức giận đùng đùng đi theo sau Tiểu Bảo.
Thẩm Y Y: "..."
Lắc lắc đầu, cô nói với Lý Thâm: "Con trai thứ hai của anh đơn thuần quá."
"Nói nó đơn thuận là coi trọng nó quá rồi, phải nói nó là đứa cứng đầu," Lý Thâm hung ác nói.
Thẩm Y Y đánh anh: "Sao anh có thể nói con trai mình như vậy? Anh đừng quên có là đứa cứng đầu cũng là do gien của anh mà ra đấy!"
Lý Thâm: "..." Vợ của anh đúng là người mang tiêu chuẩn kép, vợ anh có thể nói con trai cô ấy, nhưng người khác nói thì không được, cho dù người đó có là bố của đứa nhỏ.
Anh đầu hàng, vòng tay ôm lấy vợ mình, trêu chọc: "Vợ, em vừa nói hưởng thụ thế giới hai người? Là thật sao?"
"Còn có thể là giả sao?" Thẩm Y Y liếc mắt nhìn anh.
Lý Thâm rất hài lòng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy kỳ lạ: "Vợ, này không giống em!"
Những gì anh biết về vợ cũng giống như những gì mà Nhị Bảo hiểu về mẹ - một người mẹ luôn biết bảo vệ và yêu thương.
Không nỡ đánh cũng chẳng nỡ mắng con cái, phần lớn thời gian đều thuận theo ý bọn nhỏ, xa cách nhau lâu sẽ cảm thấy lo lắng bất an, hận không thể buộc bọn nhỏ cạnh mình mới có thể yên tâm, cũng không phải vì Tiểu Bảo cho rằng bố mình quan trọng hơn bọn họ nên mẹ mới nói ra những lời đó.
Thẩm Y Y thừa nhận, quả thật cô là một người mẹ như vậy, bởi vì kiếp trước, mà kiếp này cô luôn cảm thấy mình nợ bọn nhỏ và mang tâm lý muốn bù đắp, không kìm lòng được mà nuông chiều mà bảo vệ bọn nhỏ một cách quá mức.
Nhưng bây giờ thì khác, Đại Bảo và Nhị Bảo đã trưởng thành.
Đại Bảo cũng sắp tốt nghiệp đại học.
Mặc dù Nhị Bảo vừa mới vào đại học, nhưng trường đại học của khác không giống những trường khác, không phải lúc nào cũng được về nhà, sau khi tốt nghiệp cậu bé sẽ gia nhập quân đội, thời gian ở nhà cũng càng ngày càng ít, cô không thể lúc nào cũng trói buộc cậu bé được.
Thay vì để cậu bé khi ở trong quân đội còn phân tâm lo lắng đến người mẹ luôn ở nhà nhớ thương mình, còn không bằng bây giờ nói với cậu bé, cho dù cậu bé không ở nhà mẹ cậu cũng sống rất vui vẻ, có vậy cậu bé mới có thể yên tâm theo đuổi ước mơ của mình mà không mang chút gánh nặng nào.
Lý Thâm xứng đáng là tri kỷ của Thẩm Y Y, ngay khi nhìn thấy biểu cảm của Thẩm Y Y, anh đã biết cô đang nghĩ gì, đau lòng hôn lên tóc cô, mang theo chút ghen tị nói: "Vợ, em vì thằng nhóc thối kia mà nghĩ nhiều thật đấy."
Thẩm Y Y không tỏ rõ ý kiến, cha mẹ yêu thương con cái, vì con cái mà suy nghĩ sâu xa, Nhị Bảo là con trai của cô, cô không cân nhắc giúp cậu bé thì còn cân nhắc cho ai?
"Nhưng em nói muốn sống cuộc sống của hai người cũng là nói thật," Thẩm Y Y ghé vào tai Lý Thâm, thì thầm với người đàn ông còn ghen với cả con trai mình.
"Thật sao?" Lý Thâm nhìn chằm chằm cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-toi-cung-chong-cu-nuoi-duong-cac-con-thanh-tai/chuong-425.html.]
"Thật!" Thẩm Y Y nói một cách chắc nịch, nói đùa, cô vẫn biết ai mới là người sống cùng cô đến hết cuộc đời.
Lý Thâm trở nên vui vẻ.
Nhị Bảo học đại học, Tiểu Bảo học trung học cơ sở, còn Tiểu Bối học tiểu học.
Cùng lúc đó, Cung thiếu niên cũng tuyên bố tuyển sinh, Thẩm Y Y nghĩ đến tài năng nghệ thuật của Tiểu Bối, muốn đăng ký cho Tiểu Bối, sau khi Tiểu Bảo biết chuyện này, không biết cậu bé muốn đi cùng em gái hay chỉ đơn giản là muốn đi chơi, cũng la hét đòi đi, Thẩm Y Y liền đăng ký cả hai anh em.
Về phần Đại Bảo... Đại Bảo đang trải nghiệm một sự kiện mà đối với chuyên ngành của cậu bé mà nói là chuyện mà ai nằm mơ cũng nghĩ tới, một chuyện vinh quang không gì sánh được —
Năng lực của cậu bé hiển nhiên đã được cấp trên chú ý tới, bọn họ mời tham gia một hạng mục bí mật trong năm năm.
Nếu như chuyện này rơi vào trên đầu người khác, có thể tiến vào hạng mục có cấp bậc như này, cho dù chỉ là làm những công việc lặt vặt, đó cũng là một chuyện vô cùng vinh dự, cho dù hạng mục không thành công, lúc đi ra giá trị của con người cũng tăng lên rất nhiều lần!
Dù gì đi nữa thì, được chọn vào đó đã là một sự công nhận về tài năng!
Chưa kể Đại Bảo được mời với tư cách là một nhân viên nghiên cứu, thậm chí có rất nhiều giáo sư trong trường của cậu bé cũng không thế lấy được tự cách này!
Cho nên, Liễu Chí Viễn không thể hiểu được Đại Bảo đang do dự cái gì!!
Cho dù do dự một giây thôi cũng là biểu hiện sự thiếu tôn trọng với vinh dự này!!
Cậu ấy cầu còn cầu không được!!
"Yến Thanh, có phải em còn đang lo lắng điều gì không?" Liễu Chí Viễn hận không thể mở đầu của Đại Bảo ra xem trong não của cậu bé đang suy nghĩ cái gì, nhưng cậu ấy không dám, bộ não này rất quan trọng, nếu cậu ấy dám gây chút bất lợi nào với bộ não này, đừng nói là Đại Bảo, ngay cả những người lãnh đạo bên cạnh này cũng sẽ không buông tha cho cậu ấy!
Tất nhiên, ngoài lý do này, còn bởi vì cậu ấy được mời tham gia hạng mục này, mà lý do mà cậu ấy được mời chính là vì cậu ấy quen thuộc với Đại Bảo - cấp trên sợ Đại Bảo không quen với hoàn cảnh khi tham gia hạng mục, cần một người có kiến thức liên quan đến hạng mục và quen thuộc với cậu bé để hỗ trợ và chăm sóc Đại Bảo.
Trong lòng Liễu Chí Viễn vừa vui vẻ vừa khóc không ra nước mắt, vui vẻ là vì cho dù là cậu ấy đi chăm sóc người khác, cũng là cơ hội mà người khác muốn có cũng không được!
Còn không không ra nước mắt chính là "người" này chính là bạn học của cậu ấy, nhỏ hơn cậu ấy mấy tuổi, địa vị cao hơn cậu ấy, nhưng rồi người này còn đang do dự!!
Giết người từ tâm, đơn giản không thể chịu đựng nổi!!
"Đúng vậy," Lãnh đạo ở bên cạnh thấy Đại bảo im lặng quá lâu, phụ hoạ theo, "Đồng chí Lý Yến Thanh, đồng chí có lo lắng gì thì cứ nói ra, chúng tôi sẽ nghĩ cách giúp đồng chí."
"Tôi," Đại Bảo mở miệng.
Mọi người lập tức chăm chú lắng nghe —
Đại Bảo: "Tôi muốn về nhà nói lời tạm biệt với bố mẹ."
Cái gì?
Lãnh đạo nghĩ rằng mình nghe nhầm, "Đồng chí muốn gì?"
"Tôi muốn về nhà nói lời tạm biệt với bố mẹ," Đại Bảo nói lại lần nữa.
!!!
Mọi người đều nghe rõ ràng!
Loại chuyện này làm sao được phép cho việc trở về bàn bạc với gia đình? Bởi vì liên quan đến tính bảo mật, bắt buộc phải dùng biện pháp bảo mật, bình thường thường là để lại thư hoặc gọi điện thoại nói chuyện với gia đình, tất nhiên không thể nói nguyên nhân thực sự, nghiêm khắc một chút thì đến lời tạm biệt còn không thể nói, làm sao còn có thể về nhà từ từ bàn bạc với bố mẹ?
"Đồng chí Lý Yến Thanh," Lãnh đạo rõ ràng có chút xấu hổ, do dự nói: "Nếu đồng chí sợ bố mẹ lo lắng cho mình, chúng tôi có thể tìm một nhóm lãnh đạo đến để chứng minh sự an toàn của đồng chí với cha mẹ, nhưng..."
"Không!" Đại Bảo từ chối, chuyện này có nghĩa là cậu bé có lẽ sẽ không thể về nhà trong năm năm nữa, cho nên dù có thể nào đi nữa cậu bé cũng phải về nhà gặp bố mẹ, "Tôi phải đích thân nói chuyện này với bố mẹ, nếu không bố mẹ sẽ lo lắng cho tôi... Các vị yên tâm, tôi sẽ không nói bất cứ điều gì với bố mẹ tôi, và bố mẹ tôi cũng không tiết lộ bất cứ thứ gì."
Lãnh đạo nhìn khuôn mặt trẻ con của cậu bé: "..."
Nản lòng, thỏa hiệp: "Được rồi, đồng chí Lý Yến Thanh, đồng chí có thể trở về tạm biệt bố mẹ, nhưng chúng tôi cần phải theo dõi toàn bộ quá trình của đồng chí, đồng chí phải nhớ tuyệt đối rằng không thể tiết lộ bất kỳ thông tin nào về hạng mục này cho gia đình biết!"
"Được," Đại Bảo gật đầu.