Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài - Chương 413
Cập nhật lúc: 2024-09-01 12:47:26
Lượt xem: 499
"Ối!" Quản lý học vụ sốt sắng đến giậm chân, muốn ngăn cản Nhị Bảo, lại sợ Thẩm Y Y sẽ nói tiếp kinh thiên ác ngữ gì, mắng: “Vi phạm kỷ cương cái gì chứ, cô nói xấu tôi… Không đúng, cô biết cục trưởng?"
"Đúng vậy.” Thẩm Y Y cười dịu dàng: "Cha của cục trưởng và ông nội tôi có quan hệ chiến hữu. Tôi xem như cháu gái của ông ấy... Đương nhiên, thầy yên tâm, nếu tra ra là tôi báo sai, oan uổng cho thầy, nên chịu trừng phạt gì tôi sẽ chịu trừng phạt đó.”
Quản lý học vụ vừa nghi vừa sợ nhìn Thẩm Y Y.
"À đúng rồi, thầy vừa rồi còn nói cục trưởng, bộ trưởng bộ giáo dục thầy cũng quen đúng không? Tôi cũng quen!" Thẩm Y Y còn nói, vẻ mặt rất bất ngờ: "Lúc tôi đi học ở Bắc Đại từng làm bộ trưởng bộ Ngoại Giao thuộc hội học sinh, tổ chức cho trường chúng tôi rất nhiều hoạt động, những lãnh đạo thường xuyên tới, một tới hai lui là quen biết. Tôi cũng rất quen với bọn họ, thầy muốn tìm bọn họ đòi công đạo đúng không? Lúc nào đi? Nói với tôi một tiếng, chúng ta cùng nhau đi!"
Cùng nhau đi là giả, cô là đang cho mọi người uống một viên thuốc an thần, không phải quản lý học vụ có người quen sao? Cô cũng quen, để bọn họ không cần sợ. Quả nhiên, đám người đều bắt đầu thảo phạt quản lý học vụ và Tiền Đại Vĩ.
Nhị Bảo chạy về, phấn khởi nói: "Mẹ, cục trưởng nói có thời gian, một hồi cục trưởng sẽ đến!"Chân của quản lý học vụ đã mềm nhũn, ông ta biết, ông ta đã xong!
Kết quả cuối cùng của chuyện này hiển nhiên là quản lý học vụ và Tiền Đại Vĩ bị mang đi, về phần Lâm Gia Hân... Bởi vì mâu thuẫn chủ yếu của việc này đã diễn biến thành Tiền Đại Vĩ nhục nhã các bạn, gây hấn gây chuyện, quản lý học vụ lạm dụng chức quyền uy h.i.ế.p sự an toàn của mọi người, Lâm Gia Hân chỉ bị dạy dỗ vài câu là đã đi về rồi.
Lâm Gia Hân cho là mình đã tránh thoát một kiếp nạn, chạy như bay. Nhưng cô bé không biết là, “kiếp nạn” của cô bé là ở phía sau. Tiền Đại Vĩ vào đó mấy năm, sau khi ra ngoài, đã đổ hết tất thảy lên đầu của Lâm Gia Hân, đời này còn chọn Lâm Gia Hân, không chỉ sử dụng thủ đoạn đồi bại kết hôn với Lâm Gia Hân, đối xử với cô bé còn không phải đánh thì mắng. Đây là nói sau.
Ai cũng không ngờ, một ngày nô nức thế sẽ xảy ra một sự kiện chấn động thế này, các bạn học từng bị Tiền Đại Vĩ bắt nát đều được phụ huynh lôi kéo đến cục Công An lập hồ sơ.
Thẩm Y Y và Nhị Bảo đi điền nguyện vọng, sau một màn nhốn nháo đó, đám người đã nảy sinh lòng tôn kính với Thẩm Y Y và Nhị Bảo, còn nhường cho bọn họ lên trước nhất, để bọn họ điền nguyện vọng trước.
Chủ nhiệm lớp đã sớm chướng mắt quản lý học vụ, về việc ông ta bị bắt chỉ cảm thấy lòng vui sướng, bây giờ nhìn Nhị Bảo còn cảm thấy khá quý mến, ấn tượng của chủ nhiệm lớp dành cho Nhị Bảo và Hứa Tiếu Di không khác nhau lắm, đều là học giỏi, tính tình tốt, lấy việc giúp người làm niềm vui, không đánh nhau.
Không ngờ hôm nay Nhị Bảo đột nhiên thể hiện cho bọn họ thấy một khía cạnh khác, một chọi nhiều lại còn thắng?
Chủ nhiệm lớp ngạc nhiên hỏi: "Yến Khải, em biết đánh nhau à?"
"Đó là dĩ nhiên." Nhị Bảo co co cơ bắp trên cánh tay mình, tự hào nói: “Em muốn toàn tâm làm bộ đội.”
"Tham gia quân ngũ?" Chủ nhiệm lớp quan sát Nhị Bảo mới phát hiện dáng dấp cậu bé rất cường tráng, nhìn là biết là thuộc loại có sức lực khá mạnh, không phải là kiểu thư sinh yếu đuối trong ấn tượng của cô, cô áy náy cười.
"Cháu muốn thi trường quân đội." Thẩm Y Y nhìn ra thắc mắc của chủ nhiệm lớp , cười giải thích: "Vì cái này, cháu luôn học tập rất cố gắng."
"Thì ra là thế.” Chủ nhiệm lớp như bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt nhìn Nhị Bảo tràn ngập từ ái: "Thật là một đứa bé ngoan ngoãn!"
Nhị Bảo bị đột nhiên sự yêu mến xuất hiện của chủ nhiệm lớp làm nổi da gà, vội vàng điền tờ đơn nguyện vọng rồi đưa lên.
Giáo viên chủ nhiệm nhìn xuống tờ nguyện vọng mà Nhị Bảo nộp lên, phát hiện những trường mà Nhị Bảo điền đều lấy điểm nhập học gần với điểm mà Nhị Bảo thi được, về cơ bản đều là trường quân đội, nghĩ trong lòng, đây chắc là do mẹ cậu bé hướng dẫn cậu điền vào.
Cho dù là ai đến giáo viên chủ nhiệm cũng chỉ theo thói quen hướng dẫn hai câu, không hỏi thêm nhiều, nhìn mẹ cậu bé trông giống như người vừa có học thức vừa có năng lực, cũng hiểu con trai của chính mình hơn bất cứ ai, cũng không cần nói gì thêm, nhận lấy đơn điền nguyện vọng.
Tạm biệt giáo viên chủ nhiệm, Thẩm Y Y trở về với Nhị Bảo.
Chẳng mấy chốc, Tiểu Bảo nghênh đón kỳ thi trung học cơ sở của mình.
Sau khi thi xong, Lý Thâm cũng đã hoàn thành thủ về nhà ở, túm lấy hai anh em vừa mới thi xong mà thả bay chính mình đi qua đó dọn dẹp, lần lượt chuyển đồ đạc của bọn họ qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-toi-cung-chong-cu-nuoi-duong-cac-con-thanh-tai/chuong-413.html.]
Đối với việc họ sắp dọn ra ngoài sinh sống, mẹ Lý lại có suy nghĩ khác, nghĩ rằng Thẩm Y Y không thích sống chung với hai ông bà, cho nên bà lo lắng chạy đi hỏi cha Lý.
Cha Lý đang nghe máy thu thanh, lấy giấy bút viết ra tin tức trong ngày, cho dù bà đi vào, ông cũng không quay đầu lại nhìn.
Mẹ Lý cố ý phát ra tiếng động lớn, cha Lý đang bị quấy rầy quay đầu nhìn bà với vẻ không vui: "Bà nhỏ tiếng một chút, tôi đang nghe đến phần chính rồi!"
Mẹ Lý mắng: "Nghe nghe nghe, nếu lại phát sinh chuyện lớn thì cũng không liên quan gì tới ông à? Ông có thể quan tâm đến chuyện ở nhà hơn một chút không?"
Lại nữa!
Cha Lý bất lực tắt máy thu thanh, ông nghe phát lại cũng được: "Lại là chuyện liên quan đến nhà thằng hai?"
Từ 'lại' này rất vi diệu, mẹ Lý trợn tròn mắt, sốt ruột nói: "Tôi tìm ông để thương lượng, rốt cuộc ông có nghe hay không?"
"Nghe!" Cha Lý quay người lại, "Nói đi."
Mẹ Lý nói: "Nhà Y Y lại mua thêm một ngôi nhà khác, sắp chuyển ra ngoài..."
"Mua thì cứ đi mua," Cha Lý không nói nên lời, "Hai người họ kiếm được nhiều tiền như vậy, không tiêu thì giữ lại làm gì?"
"Rốt cuộc ông có nghe lời tôi nói hay không? Đó là vấn đề tiền bạc à?" Mẹ Lý tức giận, sợ người bên ngoài nghe thấy, thấp giọng nói: "Ý của tôi là bọn họ chuyển ra ngoài!"
"Chuyển thì chuyển..."
"Tại sao lại phải chuyển? Căn nhà này là của bọn nó," Mẹ Lý trực tiếp cắt ngang lời nói của cha Lý, cau mày, "Ông nói có phải bọn nó chán ghét không muốn sống ở đây, làm phiền đến bọn nó?"
Cha Lý ngẩng đầu lên, cau mày nhìn mẹ Lý.
Mẹ Lý nghĩ rằng cha Lý đồng ý với suy nghĩ của mình, hỏi: "Phải không? Ông cũng nghĩ như vậy..."
"Không," Cha Lý thở dài, cau mày nói, "Sao bà lại nghĩ như vậy, nếu nhà thằng hai cảm thấy phiền phức khi chúng ta sống ở đây, bọn nó đã không đón chúng ta lên đây."
Mẹ Lý nghĩ một chập, đúng là như vậy, nhưng tại sao bọn họ lại dọn ra ngoài? Ngay sau đó, một ý nghĩ khác lóe lên trong đầu, bà lo lắng nói: "Có phải vì chuyện nhà Đại Nha không?" "
Cho dù là người phụ nữ nào, cũng không thích sống chung một nhà với chị dâu lâu như vậy, chưa kể Lý Đại Nha còn kéo theo cả gia đình đi cùng.
"Không phải," Cha Lý nói, "Không phải bà tự nhận mình là người hiểu rõ nhà thằng hai nhất à? Y Y là người như thế nào không phải bà là người hiểu rõ nhất sao? Nó không phải loại người như vậy!"
Mẹ Lý bị hắt một chậu nước vào mặt, có chút tủi thân, cuối cùng cũng phản ứng lại, thật ra Y Y không phải loại người như vậy, "Vậy tại sao con bé lại dọn ra ngoài?"
"Có gì kỳ lạ à?" Cha Lý nói: "Có lẽ con bé thích một chỗ yên tĩnh hơn!"
Mẹ Lý nghĩ nghĩ, xem ra đúng là vậy, lúc trước ở dưới quê, Thẩm Y Y cũng rất thích trốn ở nhà, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Y Y không ngờ mẹ Lý lại suy nghĩ nhiều như vậy, cô sợ hai nhà Lý Đại Nha và Lâm Đại Nữu còn suy nghĩ nhiều hơn nữa, cho nên trong bữa ăn cô đặc biệt nói đến chuyện này.