Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài - Chương 394
Cập nhật lúc: 2024-09-01 12:40:53
Lượt xem: 459
Vu Hồng không so đo những thứ này nữa, cười nói: “Thủ đô phát triển tốt như vậy, chị phải nhân cơ hội lần này chơi thật thỏa thích, quay về khoe khoang với đám chị em đó của chị.”
“Được.” Thẩm Y Y nói: “Vừa hay mấy hôm nay em rảnh, còn có cha mẹ chồng em, từ lúc tới thủ đô không có ra ngoài chơi hẳn hoi gì, nhân cơ hội lần này, em dẫn mọi người chơi thật đã.”
“Thật sao?” Vu Hồng kinh hỉ nói: “Em không cần đi học?”
“Trường chúng em sắp xếp chúng em ra ngoài thực tập.” Thẩm Y Y nói: “Bây giờ em làm nghiên cứu viên trong một xưởng thực phẩm, thời gian khá tự do.”
Vu Hồng không đào sâu, kích động nói: “Vậy thì tốt quá.”
Nói chuyện này với cha mẹ Lý, cha mẹ Lý có hơi chần chừ: “Các con đi chơi là được rồi, chúng ta ở nhà chăm Khoái Khoái Lạc Lạc, còn phải canh điện thoại, bây giờ mỗi ngày đều có hàng xóm tới nhà chúng ta gọi điện thoại, mẹ với cha con không đi được.”
“Khoái Khoái Lạc Lạc đã gần hai tuổi rồi, có thể dẫn lên xe.” Thẩm Y Y nói: “Còn điện thoại, họ thấy chúng ta không có nhà tự nhiên sẽ đến bưu cục gọi, chúng ta không gấp kiếm chút tiền điện thoại đó, hơn nữa kiếm tiền chính là dùng để tiêu, nếu không kiếm tiền làm gì? Đúng chứ?”
“....Đúng.” Cha mẹ Lý bị Thẩm Y Y thuyết phục, quyết định không cô phụ ý tốt và lòng hiếu thảo của Thẩm Y Y.
Sau đó, gần nửa tháng tiếp theo, Thẩm Y Y lái xe đưa cha mẹ Lý còn có Vu Hồng và Khoái Khoái Lạc Lạc tới những thắng cảnh nổi tiếng ở thủ đô dạo một vòng, những người khác người đi học thì đi học, người đi làm thì đi làm, không có thời gian đi chơi cùng họ.
Họ sắp xếp thời gian không gò bó, có xe lại có tiền, ra ngoài tiện, cảm giác hạnh phúc khi vui chơi vô cùng cao.
Nửa tháng sau, kỳ nghỉ của Lương Quân sắp kết thúc phải về nhà, nửa tháng này, ngày nào ông ấy cũng cùng Lý Thâm bận việc của đội xe, dưới sự giúp đỡ của ông ấy, đội xe đã vận hành.
Để cảm ơn họ, vào đêm trước khi họ về, Lý Thâm và Thẩm Y Y đã chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn, cũng mời người nhà họ Thẩm tới.
Sáng hôm sau, Lý Thâm và Thẩm Y Y tiễn hai vợ chồng họ tới ga tàu, Thẩm Y Y đưa vé cho họ: “Cha mẹ em nâng cấp vé của anh chị thành vé giường đệm, anh chị dựa theo chỉ dẫn bên trên đến toa tàu là được, giường đệm khá thoải mái, quay về không cần ngồi vất vả như thế nữa.”
Trải qua những ngày này, Lương Quân và Vu Hồng đã hiểu được không ít tình hình về nhà họ Thẩm, biết lấy hai tấm vé giường đệm đối với họ không phải chuyện khó gì, thế là cũng không khách sáo: “Cảm ơn cha mẹ em thay anh chị nhé.”
“Ừm, có thời gian thường xuyên tới chơi, không cần khách sáo, dù sao sau này cũng thành thông gia rồi, đúng không?” Thẩm Y Y nói với Vu Hồng, lại cười nhìn Lương Quân: “Anh Lương?”
“Đúng!” Giọng nói của Lương Quân phóng khoáng, không khách sáo nói: “Yên tâm đi, có thời gian anh chị chắc chắn sẽ tới.”
Vu Hồng quở trách nhìn ông ấy một cái, đâu có không khách sáo như vậy? Nói với Thẩm Y Y và Lý Thâm: “Vậy anh chị đi vào trước, các em cũng về đi nhé?”
Thẩm Y Y gật đầu, theo Lý Thâm đi về, Vu Hồng thấy vậy, cũng cùng Lương Quân đi tới ga tàu.
Vé giường đệm có đường kiểm vé riêng, Lương Quân và Vu Hồng được người ta khách sáo mời vào toa giường đệm, nhìn thấy bài trí hào hoa bên trong, Vu Hồng cảm thán: “Không ngờ chúng ta thế mà lại trèo cao rồi.”
“Nói gì vậy?” Dĩ nhiên Lương Quân biết vợ đang nói gì, nhưng không cảm thấy cái này có gì, con gái của ông ấy cũng rất ưu tú, chỉ nói: “Người ta không để ý cái này, chúng ta cũng không cần để ý.”
Vu Hồng gật đầu, cũng đúng.
Sau khi tiễn Lương Quân với Vu Hồng, Thẩm Y Y bảo Lý Thâm đưa mình tới nhà máy thực phẩm số 1, tới cổng, cô chuẩn bị xuống xe, bác bảo vệ thấy là cô, lập tức cho đi, ân cần nói: “Hóa ra là cô Thẩm à? Lái xe thẳng vào là được, quá xa, không cần cô xuống xe đi bộ vào đâu.”
Dựa theo quán lệ, người ra vào nhà máy thực phẩm số 1 phải xuất trình chứng minh, ra vào phân xưởng sản xuất còn cần kiểm tra theo quy tắc, không phải là xe của lãnh đạo nhà máy và khách quan trọng, không thể vào trong nhà máy.
Dĩ nhiên Thẩm Y Y biết vì sao mình có đãi ngộ này, không dùng dằng, chỉ hỏi: “Ông ơi, xe không cần kiểm tra một chút sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-toi-cung-chong-cu-nuoi-duong-cac-con-thanh-tai/chuong-394.html.]
“Không cần, nhanh chóng ra là được.” Ông bảo vệ cười ha ha nói, Thẩm Y Y là đại công thần của nhà máy thực phẩm số 1, chút đặc quyền này vẫn có, hơn nữa chỉ là vào cổng lớn mà thôi, không phải vào phân xưởng sản xuất, không tính là vi phạm.
“Vậy cháu cảm ơn ạ.” Thẩm Y Y cười nói.
Ông bảo vệ vội nói không có gì, chỉ là ánh mắt lướt qua Lý Thâm, thấy anh gật đầu với mình, giống như cảm ơn ông, sững ra, hỏi Thẩm Y Y: “Đây là gì của cô?”
“Chồng cháu.” Thẩm Y Y nói.
“Trai tài gái sắc!” Ông bảo vệ khen, hào phóng nói: “Sau này chỉ cần cậu tới tìm cô Thẩm, trực tiếp đi vào là được.”
Lý Thâm Thẩm Y Y: “...” Đều có hơi dở khóc dở cười, sau khi cảm ơn ông bảo vệ, hai người đi vào.
Tới văn phòng chính, Thẩm Y Y xuống xe, bảo Lý Thâm về.
Tới văn phòng, cuối cùng trưởng nhà máy Ngụy cũng nhìn thấy nghiên cứu viên không gặp suốt nửa tháng, hừ nói: “Tôi còn tưởng cô quên cô còn có một công việc rồi.”
“Không có.” Thẩm Y Y ngáp: “Tôi ở nhà nghiên cứu sản phẩm.”
Trưởng nhà máy Ngụy kinh hỉ, vội nói: “Vậy cô nghiên cứu ra sản phẩm gì chưa?”
“Chưa.” Thẩm Y Y thuận miệng nói.
Trưởng nhà máy Ngụy: “...”
“Cô đúng là ngày càng không có quy tắc.” Trưởng nhà máy Ngụy âm u nói: “Ngay cả qua loa tôi cũng không muốn tìm cái cớ tốt một chút, không hề coi tôi ra gì.”
“Tôi thật sự ở nhà nghiên cứu sản phẩm mà.” Thẩm Y Y an ủi ông ấy, biểu cảm chân thành: “Nhưng sản phẩm này cũng không phải nói nghiên cứu ra là nghiên cứu ra được, bác phải cho tôi thêm chút thời gian!”
Thẩm Y Y nói dối lưu loát, nhưng cô cảm thấy lần này cô chỉ có thể tính là “lời nói dối thiện ý”, dù sao nếu cô thật sự muốn nghiên cứu ra một sản phẩm gì, lúc nào cũng có thể, nhưng cô vừa nghiên cứu chế biến ra mì ăn liền Cự Hương, sản phẩm tiếp theo nói thế nào cũng phải đợi tới khi nhiệt độ của mì ăn liền Cự Hương này bình ổn một chút rồi tính.
Hơn nữa bây giờ mì ăn liền Cự Hương đang bán chạy, nhà máy thực phẩm số một đều tập trung toàn bộ tinh lực lên sản xuất mì ăn liền Cự Hương, cho dù cô lấy sản phẩm gì ra, trong nhà máy cũng không có tinh lực sản xuất bán.
Trưởng nhà máy Ngụy không tin lời thoái thác của Thẩm Y Y, nhưng người là ông ấy bỏ ngàn vàng giữ lại, dĩ nhiên cũng sẽ không bóc trần cô, hừ lạnh nói: “Được, cô nghiên cứu, nhưng cô tới một chuyến vẫn phải làm chút việc chứ?”
“Lát nữa tôi sẽ tới phòng thực nghiệm…”
“Không cần.” Trưởng nhà máy Ngụy lấy ra một xấp văn kiện đưa cho cô, cười híp mắt nói: “Cô ở nhà nghiên cứu nhiều ngày như thế, chắc cũng chán mùi vị của nhà bếp rồi, không phải cô là sinh viên ưu tú sao? Công việc như thư ký này chắc cô rành rọt lắm? Khoảng thời gian này thư ký của tôi quá bận, cho nên cô san sẻ một chút công việc của cô ấy đi.”
“...” Thẩm Y Y ho một tiếng, nhắc nhở nói: “Bác từng hứa với tôi, thời gian làm việc của tôi có thể tự do sắp xếp.”
“Cô có thể tự do sắp xếp.” Trưởng nhà máy Ngụy cười tới vô hại: “Những công việc này đều không gấp, cô có thể mang về nhà làm.”
Thẩm Y Y: “...” lột da lột da.
“Cô yên tâm, sẽ không chiếm dụng quá nhiều thời gian của cô đâu.” Trưởng nhà máy Ngụy nói: “Công việc chính của cô vẫn là nghiên cứu.”
“Được thôi.” Thẩm Y Y gật đầu, dù sao còn đang nhận lương cao như thế của người ta.
Cầm văn kiện nhìn, nhưng cô nhanh chóng phát hiện, số văn kiện này đều là văn kiện rất bình thường – trưởng nhà máy Ngụy chỉ là muốn để cô hiểu rõ nghiệp vụ chính trong nhà máy mà thôi.