Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài - Chương 362
Cập nhật lúc: 2024-08-31 19:39:47
Lượt xem: 429
"Y Y." Có người chào hỏi với cô, mặc dù bọn họ và Thẩm Y Y không quen, nhưng bởi vì mẹ Lý ở trước mặt bọn họ luôn miệng "Y Y" "Y Y nhà chúng tôi" nên tất cả mọi người vẫn biết tên của cô: "Nghe nói tiệm bán quần áo của bọn cháu rất khấm khá, sao sớm thế này đã ngừng việc rồi thế?"
"Con trai thi cấp ba không tệ, về sớm chút tổ chức ăn mừng với con.” Thẩm Y Y cười nói.
Đám người nghe vậy đều gật đầu, mặc dù bọn họ không có kết giao quá nhiều với Thẩm Y Y nhưng từ miệng mẹ Lý cũng hiểu đại khái bối cảnh nhà Thẩm Y Y, biết cô là sinh viên Bắc Đại, điều kiện chính bản thân đã cực kì ưu tú. Lại còn nhân phẩm cực kỳ tốt, sau khi thi đại học về thành phố cũng không có ghét bỏ nhà chồng xuất thân nông thôn, chẳng những đón chồng con đến thủ đô, ngay cả cha mẹ chồng cũng rước về thủ đô.
Chỉ là không ngờ hóa ra cô còn hiền huệ thế. Con trai thi cấp ba còn dành thời gian trở về chúc mừng con trai! Thật sự là một cô gái tốt!
Đám người không khỏi cảm thán, quả nhiên con dâu tốt đều là của nhà khác!
"Đây là chuyện rất đáng vui mừng, nên ăn mừng một bữa." Đám người tán thán nói, lại nổi lên ít lòng riêng, bình tĩnh nghe ngóng hỏi: "Nghe nói cháu còn một đứa con trai lớn đang học Bắc Đại? Nghe nói đều là cháu phụ đạo? Thế thì cháu giỏi giang quá? Không chỉ mình thi đậu Bắc Đại, ngay cả con trai cũng phụ đạo học Bắc Đại!"
"Cháu chỉ là có đôi khi gợi ý một chút, chủ yếu vẫn là giáo viên ở trường học dạy tốt, còn có đứa bé tự mình chịu cố gắng." Thẩm Y Y cười nói.
Đúng là vậy, việc học tập của Đại Bảo và Nhị Bảo chủ yếu vẫn là dựa vào hệ thống dạy học của trường học, cô chỉ có tác dụng hỗ trợ. Đương nhiên, trọng yếu nhất vẫn là chính bản thân Đại Bảo, Nhị Bảo cố gắng, nếu không trường học có dạy thế nào, cô phụ đạo thế nào cũng không hề có tác dụng!
Đám người chỉ nghĩ là cô đang khiêm tốn, mấy đứa bé đi học có đứa nào không phải để giáo viên ở trường học dạy? Có mấy đứa cũng không phải không cố gắng, nhưng thành tích vẫn không cao nổi!
Phần lớn mọi người đều quy công lao cho Thẩm Y Y, rối rít nói: "Y Y, cháu thế thì khiêm tốn quá! Cha mẹ chồng cháu đều nói, là cháu biết dạy!"
"Đúng thế đúng thế, cháu nhìn mấy đứa nhà cháu kìa, mấy đứa bé thành tích học tập đứa nào không tốt đâu chứ? Đều rất tốt! Cháu không cần khiêm tốn đâu."
"Bác nghe nói, đứa cháu tên Vượng Tài của cháu hiện tại cũng là cháu dạy nhỉ? Nghe nói lúc trước thành tích của nó chẳng ra sao cả, hiện tại nó nhận được sự hướng dẫn của cháu, mấy đề bài trước kia không hiểu thì đều dần dần hiểu rồi!"
Thẩm Y Y: "..." Có lẽ cô có thể đoán được mưu đồ của những người này rồi!
Quả nhiên, một giây sau, đã có người nhìn thấy thời cơ, mặt dày mày dạn nói ra: "Y Y, bác có đứa cháu trai, thành tích học tập của nó cũng không hề tốt đẹp gì, cha mẹ nó cũng nhức đầu lắm rồi. Con xem con giỏi giang như vậy... Có thể hỗ trợ phụ đạo một tay hay không?"
Có dẫn đầu rồi, những người khác cũng đồng loạt mở miệng: "Y Y, chị cũng có đứa con trai, năm nay học lớp mười, em có rảnh thì cũng hỗ trợ dạy nó xíu nhé?"
"Y Y, chị có đứa con gái năm ngoái thi đại học nhưng thi rớt rồi, năm nay vẫn muốn thử sức một phen, em có thể cũng giúp chị phụ đạo nó một xíu được không?"
"Y Y, bác có đứa cháu trai..."
...
Đám người mồm năm miệng mười nói, tiếng nói sắp lấn áp Thẩm Y Y.
Thẩm Y Y bất đắc dĩ nói: "Không phải cháu không giúp, là hiện tại cháu thật sự không rảnh..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-toi-cung-chong-cu-nuoi-duong-cac-con-thanh-tai/chuong-362.html.]
"Y Y, chúng tôi không chiếm dụng thời gian của cháu không đâu.” Đám người lại vội nói: "Chúng tôi sẽ gửi thù lao, cháu thấy được không?"
Cho thù lao cũng không dễ xử lí, mặc dù nói cô muốn bớt thời gian thì cũng có thể bớt được, nhưng nhiều người như vậy phải phụ đạo từng bước một, thực sự rất mệt mỏi. Hiện tại Thẩm Y Y tạm thời không có tính tới chuyện đó. Nhưng những người này có quan hệ tốt với mẹ Lý như vậy, cô cũng không tiện từ chối thẳng thừng quá, vậy thì quá vô tình. Huống chi mọi người đều là hàng xóm, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, gây ầm ĩ lớn quá ngại ngùng cũng không tốt.
Mẹ Lý đã nhìn đến ngây người, nhìn Thẩm Y Y bị đám người vây vào giữa, vừa tự hào vừa sốt ruột, tự hào vì Thẩm Y Y là con dâu của bà. Sốt ruột là những người này bị gì thế? Không biết con dâu của bà hiện tại đã bận đến chân không chạm đất sao? Sao cả đám người không ai có mắt nhìn thế, tăng thêm lượng công việc cho con dâu của bà?
Đang muốn nói cái gì, đã nghe Thẩm Y Y nói tiếp: "Như vậy đi, các bác các thím, hiện tại cháu thật sự không có nhiều thời gian như vậy, nhưng nếu mọi người tín nhiệm cháu, những tư liệu ôn tập lúc trước cháu viết cho con trai rất chu toàn, tiểu học, cấp hai, cấp ba đều có, cháu sẽ mang đến đầy đủ. Có điều trong đó gần như đều có đáp án mà con trai cháu viết. Mọi người cần thì mang về chép lại... Có hơi phiền toái, mọi người chia nhau chép, mỗi người chép một tí, chép xong đi sao chép là được rồi, thế này có được không?"
Mặc dù đám người có chút tiếc nuối, nhưng cũng biết Thẩm Y Y đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Dù sao bọn họ cũng rõ ràng, Thẩm Y Y có thể lắp đặt điện thoại, còn mở một cửa hàng, cách đây cũng không coi là xa, mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều biết công chuyện làm ăn của cửa hàng cô như thế nào, Thẩm Y Y cũng không thiếu chút thù lao nho nhỏ này của bọn họ!
"Được được được.” Đám người cảm kích nói: "Vậy là quá là tốt rồi!"
"Thế thì.” Thẩm Y Y nhìn về phía Nhị Bảo: "Nhị Bảo, con có thời gian thì sửa sang một chút, sau đó đưa qua cho các bà và các thím nhé?"
"Được, cứ để con lo tất.” Nhị Bảo hào phóng nói.
Đám người lại khen ngợi Nhị Bảo một trận.
Mẹ Lý thở dài một hơi, thế này cũng tốt, không đắc tội người khác, cũng không khiến con dâu bà mệt mỏi.
Nghĩ vậy, bà bắt đầu đuổi người. Nếu là khi vừa tới thủ đô, mẹ Lý sẽ không dám không khách khí như thế, dù sao dù nói thế nào con người vẫn là động vật quần cư, bọn họ một thân một mình đi vào thành thị xa lạ này, đương nhiên muốn tạo mối quan hệ với người chung quanh. Nhưng bây giờ đã quen thuộc với những người này, bà dã không có cẩn thận từng li từng tí giống trước kia, chủ yếu là hiện tại một nhà Thẩm Y Y bất kể là to hay nhỏ thì đều cho bà sự tự tin rất lớn.
"Được rồi, mọi người đi về trước đi, chờ chúng tôi chỉnh sửa xong rồi mọi người lại sang lấy, bây giờ chúng ta phải trở về nấu cơm." Mẹ Lý gào to.
Tất cả mọi người không phải là hạng người không có mắt nhìn, đã được lợi ích hiển nhiên là lòng tràn đầy hân hoan trở về.
"Ai ui, mấy bà ồn ào này." Mẹ Lý đóng cửa lại, cười ha hả ghét bỏ một câu, hiển nhiên trong lòng cũng cực kì vui mừng.
"Mẹ.” Thẩm Y Y thấy thế cười nói: "Trước đó con còn lo lắng mẹ với cha rời quê hương không biết liệu có thể thích ứng nếp sống ở thủ đô hay không, hiện tại xem ra, cha mẹ rất thích nơi này, chung đụng với hàng xóm láng giềng cũng không tệ!"
"Hiện tại thật không tệ." Mẹ Lý hơi ngượng ngùng cười nói, bà chưa nói là, thật sự bà đã sớm dựa vào một bộ điện thoại đã tấn thăng thành bà lão được đón nhận nồng nhiệt nhất cả con phố này.
Thật ra khi bà vừa tới, lề lối, cư xử, nhân văn, tập quán của thủ đô cũng cực kỳ không thích ứng, trừ cái đó ra còn phải đối mặt với các quan hệ xã giao hoàn toàn mới, hơn nữa trình độ giáo dục, kiến thức, kinh nghiệm của các mối quan hệ này đều cao hơn bà. Một bà lão đến từ nông thôn, không biết chữ như bà khi đối mặt với bọn họ đều bất giác cảm thấy mình thấp hơn bọn họ một bậc. Có điều cũng may bà có người con dâu ưu tú, còn có mấy đứa cháu trai thông minh, ngoan ngoãn, những người kia không dám không coi trọng bà!
Về phần Lý Thâm. Ừm, ưu điểm lớn nhất của anh chính là cưới một người người vợ tốt, còn sinh mấy đứa con thông minh, ngoan ngoãn.
Mẹ Lý nghĩ thầm!
Nếu Lý Thâm biết, nhất định sẽ thổ huyết!
...