Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài - Chương 348
Cập nhật lúc: 2024-08-30 20:15:38
Lượt xem: 506
Trước đây khi còn chưa được nghỉ, Thẩm Y Y đã bảo Lý Thâm tới quét vôi ở cửa hàng trước một lần, bây giờ chỉ cần trang trí đơn giản bên trong nữa là được.
Lý Thâm xây phòng thử đồ, bác Doãn ở bên cạnh phụ, Thẩm Y Y cùng Tiểu Bảo dựng gương, lắp đặt, bài trí xong giá phơi đồ kiểu chạm đất.
Sau khi làm xong những việc này, Thẩm Y Y thấy phòng thử đồ vẫn chưa làm xong, cô bèn bóc lớp đóng gói bảng hiệu, lấy bảng hiệu bên trong ra lau một chút.
Tiểu Bảo ở bên cạnh đọc chữ trên bảng hiệu: “Bách Khiêu Nhất? Mẹ, đây là gì?”
“Đây là nhãn hiệu của chúng ta, cũng là bảng hiệu của chúng ta.” Thẩm Y Y nói.
“Có tác dụng gì sao?” Tiểu Bảo tò mò hỏi.
“Đương nhiên hữu dụng rồi.” Thẩm Y Y nói: “Nó được coi là một tiêu chí của chúng ta, đợi lát nữa chúng ta treo ra ngoài, cửa hàng này coi như chính thức thành lập rồi.”
Tiểu Bảo như hiểu như không gật đầu.
“Y Y.” Lúc này, Lâm Đại Nữu, Lý Đại Nha từ bên trong đi ra: “Làm xong chưa?”
“Vẫn chưa.” Thẩm Y Y thấy họ sửa soạn chỉnh tề, nghĩ tới lúc ăn trưa Lâm Đại Nữu Lý Đại Nha đã nói sẽ tới trường học đêm đăng ký, nhìn thời gian, đã hơn bốn giờ chiều rồi, bèn hỏi: “Các chị phải đến trường học đêm đăng ký sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy đi mau đi.” Thẩm Y Y nói: “Chắc trường học đêm cũng mở cửa rồi.”
“Vậy bọn tôi đi trước nhé.” Lâm Đại Nữu nói.
“Được.” Thẩm Y Y dặn dò: “Đừng căng thẳng, nói rõ tình huống thực tiễn của hai người với giáo viên người ta là được.”
“Ừm ừm.” Hai người đạp xe đạp đi.
Đợi sau khi họ đi, Lý Thâm đã làm xong phòng thử đồ, mấy người cùng treo bảng hiệu lên ngay phía trên cửa, người qua đường đều rất tò mò, lần lượt dừng lại xem.
Sau khi phát hiện chữ trên bảng hiệu, có người hỏi: “Bách Khiêu Nhất? Là Bách Khiêu Nhất bán quần áo trước đây sao?”
“Phải ạ.” Thẩm Y Y cười đáp.
“Các người chuyển tới đây rồi?” Người đi đường kinh ngạc: “Còn mở cửa hàng ở đây?”
“Đúng vậy.” Thẩm Y Y nói: “Ba ngày sau khai trương, ba ngày sau khai trương, chúng tôi tổ chức hoạt động, món thứ hai nửa giá, tới lúc đó hoan nghênh mọi người tới ủng hộ!”
“Món thứ hai nửa giá?” Người đi đường rất kinh hỉ.
Bách Khiêu Nhất được coi là lô quần áo mẫu mới đầu tiên xuất hiện ở thủ đô, trước khi các sạp hàng khác còn chưa lấy quần áo từ tỉnh Quảng Đông tới thủ đô bán, Bách Khiêu Nhất đã từng bá chiếm thị trường thủ đô một khoảng thời gian ngắn.
Cho dù là sau đó hàng loạt quần áo từ tỉnh Quảng Đông được chuyển tới thủ đô, quần áo của Bách Khiêu Nhất vẫn luôn có chất lượng tốt hơn quần áo lấy từ phía tỉnh Quảng Đông tới, mẫu mã cũng khá phong phú và mới mẻ.
Cộng thêm số lượng quần áo của Bách Khiêu Nhất có hạn, cách một khoảng thời gian mới ra một lô, “marketing đói meo” bừa bãi khiến không ít người nhung nhớ quần áo của Bách Khiêu Nhất.
Cho nên Bách Khiêu Nhất ở thủ đô vẫn khá nổi tiếng.
Bây giờ nghe nói bọn họ sẽ mở cửa hàng ở đây, còn là cửa hàng quần áo tư nhân đầu tiên ở thủ đô, không tò mò sao?
Lập tức chạy đi tuyên truyền.
Thẩm Y Y đạt được mục đích, nhướng mày với Lý Thâm!
Lý Thâm giơ ngón tay cái với cô, bác Doãn phát hiện, âm thầm lùi lại hai bước.
Tiểu Bảo nhìn thấy thương cơ không phát hiện động tác nhỏ của cha mẹ, kích động gọi: “Mẹ! Mẹ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-toi-cung-chong-cu-nuoi-duong-cac-con-thanh-tai/chuong-348.html.]
“Gì vậy?” Thẩm Y Y hỏi.
“Mẹ để con phụ mẹ bán quần áo nhé?” Mắt Tiểu Bảo sáng lấp lánh: “Mẹ chia hoa hồng cho con!”
Thẩm Y Y: ???
“Đây là ý tưởng con nghĩ ra?” Thẩm Y Y hỏi ngược lại.
“Đúng vậy.” Tiểu Bảo đầy lý lẽ nói: “Giống như các bà các thím bên trong, họ làm một món quần áo mẹ trả tiền cho họ, con bán một món quần áo mẹ cũng trả tiền cho con!”
Thẩm Y Y: “...” Khỏi phải nói, lúc trưa khi Tiểu Bảo bảo cô trả lương, cô đã từng nghĩ tới để cậu bán đồ, không ngờ cậu còn thông minh hơn cô tưởng tượng, có thể phát hiện thương cơ mọi nơi mọi lúc, còn áp dụng ngay!
Thẩm Y Y nhìn Lý Thâm, Lý Thâm cũng hơi kinh ngạc, liếc nhìn Tiểu Bảo, thấy cậu rất mong đợi, xì một tiếng, nói với vợ anh: “Để nó làm đi, bớt cho nó ngày nào cũng rảnh rỗi sinh nông nỗi!”
Tiểu Bảo rất muốn phản bác cha cậu rằng cậu không có ngày nào cũng rảnh rỗi sinh nông nỗi, nhưng vừa nghe thấy lời cha cậu, vui mừng, vội nhìn mẹ cậu.
Mau đồng ý đi mà!
Thẩm Y Y buồn cười lại bất lực: “Được, vậy con tới bán đi, bán ra một món cho con hai hào!”
Tiểu Bảo bấm ngón tay tính, giá này cao hơn giá các bà các thím may đồ ở bên trong, hơn nữa tốc độ bán đồ cũng nhanh hơn may đồ, chỉ cần khách đủ nhiều, một tháng cậu kiếm được một trăm tệ không thành vấn đề!
Tiểu Bảo kích động: “Mẹ, mẹ khát không? Con đi rót cho mẹ ly nước nha? Hoặc mẹ mệt không? Đấm vai cho mẹ được không?”
Thẩm Y Y: “...” Lại dùng chiêu này!
Nhưng cô thật sự khát: “Vậy con đi rót nước đi!”
Tiểu Bảo cun cút đi, lúc quay lại cẩn thận bưng ba ly nước, lần lượt đưa cho Thẩm Y Y, Lý Thâm và bác Doãn.
Bác Doãn không ngờ mình cũng có, trầm lại, từ chối nói: “Ông không cần đâu.”
“Cần mà.” Tiểu Bảo đứng đắn nói: “Tuy có thể ông không khát, nhưng môi ông đã bong da rồi, uống chút nước dịu cuống họng, không cần khách sáo với con, cha mẹ con từ nhỏ đã dạy con, kính già yêu trẻ là truyền thống tốt đẹp của nhà chúng con, họ đều ở bên cạnh nhìn, nếu ông không nhận, quay về chắc chắn họ sẽ nói con!”
Bác Doãn nhìn Thẩm Y Y và Lý Thâm, Thẩm Y Y nói: “Bác Doãn, bác uống đi.’
Bác Doãn bèn nhận nước.
Tiểu Bảo cun cút quay lại lấy ly của mình.
“Con nhà cô cậu rất thông minh cũng rất hiểu chuyện.” Bác Doãn nói.
“Chỉ cần nó không gây sự cháu đã rất vui rồi.” Thẩm Y Y khách sáo nói.
Bác Doãn gật đầu, không nói gì thêm.
Uống nước xong, Thẩm Y Y đến phân xưởng nhìn, phát hiện các bác các chị trong phân xưởng đang làm việc có trật tự, những chuyện nên sắp xếp, trước khi Lâm Đại Nữu Lý Đại Nha rời đi đã sắp xếp xong hết rồi.
Không có gì cần cô làm, Thẩm Y Y nói một tiếng với bác Doãn rồi cùng Lý Thâm và Tiểu Bảo về nhà.
“Hôm nay quay về sớm như vậy?” Mẹ Lý nghe thấy tiếng xe, đi ra nhìn.
“Không có việc gì nên tan làm về.” Thẩm Y Y nói, lời vừa dứt, nhìn thấy trong đảo tọa phòng có không ít người đang tò mò nhìn họ.
“Có một số là hàng xóm của chúng ta, rảnh rỗi nhàm chán tới nói chuyện, có một số là tới gọi điện thoại.” Mẹ Lý giới thiệu với Thẩm Y Y.
“Nhiều người như vậy?” Thẩm Y Y nói, nhìn thời gian, đã hơn năm giờ rồi: “Vậy còn chưa mua rau nhỉ?”
“Cha con đi mua rồi, dẫn Nhị Bảo và Tiểu Bối đi cùng.” Mẹ Lý nói, bà sợ Thẩm Y Y quay về tìm Nhị Bảo và Tiểu Bối, đặc biệt nói một tiếng, thấy người đang gọi điện thoại bên trong cúp điện thoại, vội gọi Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, đi thu tiền, bà ấy gọi ba phút đến ngoại tỉnh!”
“Vậy tức là hai tệ?” Tiểu Bảo thốt ra, mắt sáng lên, vèo một cái chạy vào thu tiền.