Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài - Chương 335
Cập nhật lúc: 2024-08-30 20:07:53
Lượt xem: 595
"..." Ngô Tiểu Mạn biết nhà họ Thẩm đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, nhớ tới hành vi kỳ khôi của mẹ cô ấy muốn cô ấy và Thẩm Vũ Hoành ở tại tỉnh Tân Cương, uy h.i.ế.p cha mẹ chồng cô ấy là đã cảm thấy đau đầu, đang suy nghĩ làm sao chu toàn chuyện này, lại nghe mẹ Thẩm nói tiếp:
"Còn nữa, dự định trước đó của con và Vũ Hoành là chờ sau khi con tốt nghiệp sẽ ở lại thủ đô, Vũ Hoành thì gọi về thủ đô, cha con về hưu cũng đến thủ đô sinh sống với mẹ con.” Mẹ Thẩm trầm ngâm nói: "Nhưng mà bây giờ tình huống đặc thù, mẹ không biết sau này mẹ con còn đồng ý đến thủ đô hay không, nếu như bà ấy không đồng ý, về sau con với Vũ Hoành muốn an gia ở thủ đô hay là tỉnh Tân Cương? Bất kể an gia ở thủ đô hay là tỉnh Tân Cương, mẹ với cha con đều tôn trọng các con.”
Ngô Tiểu Mạn: “???”
"Mẹ, mẹ đồng ý để Vũ Hoành ở tại tỉnh Tân Cương?" Ngô Tiểu Mạn chần chờ hỏi.
"Cha mẹ là người làm cha mẹ, đương nhiên là muốn nó trở về." Mẹ Thẩm nói: "Nhưng phía trước mẹ cũng đã nói, nó đã thành gia, là một người chồng cũng là một người cha, nó đã lựa chọn kết hôn với con, mặc kệ tốt xấu, nó đều phải gánh vác trách nhiệm của mình. Mẹ làm mẹ của nó, mẹ tôn trọng nó!"
Ngô Tiểu Mạn: "..." Cô ấy vẫn luôn biết cha mẹ chồng cô ấy là phần tử trí thức cao cấp, nhưng không nghĩ tới bọn họ vậy mà sáng suốt như vậy!
Buồn cười là mẹ của cô ấy còn mưu tính rồi gật gù đắc ý, tưởng là cha Thẩm, mẹ Thẩm sẽ vì con trai, cháu trai mà thỏa hiệp với bà ta, thật tình không biết, bà ta ở trong lòng cha Thẩm, mẹ Thẩm chỉ e không khác đám tôm tép nhãi nhép.
Tâm trạng Ngô Tiểu Mạn rất là phức tạp: "Được, cha mẹ, con đã biết, cảm ơn cha mẹ đã hiểu cho, con sẽ thương lượng kỹ lưỡng với Vũ Hoành.”
"Con có thể hiểu là được.” Mẹ Thẩm cũng sợ bà giải thích không tốt, Ngô Tiểu Mạn sẽ hiểu sai ý của bà, ân cần nói: “Vừa rồi con ăn không nhiều ít, còn muốn ăn thêm chút không?"
"Dạ không.” Ngô Tiểu Mạn nói: “Con đi xem mẹ con tiếp vậy!”
"Được!" Mẹ Thẩm cười nói.
Chờ sau khi Ngô Tiểu Mạn đi, mẹ Thẩm quay đầu, Thẩm Y Y gắp cho mẹ cô một miếng thịt gà: "Mẫu thân đại nhân của nhà ocn thật là hiểu rõ đại nghĩa!"
Mẹ Thẩm hứ rồi cười một tiếng: "Miệng lưỡi trơn tru!"
"Khen bà kia mà, sao nói con miệng lưỡi trơn tru." Cha thẩm không vui vì con gái bảo bối bị nói, tiện tay gắp miếng thịt gà Thẩm Y Y vừa mới đặt vào trong chén mẹ Thẩm ra, lúc đầu muốn cho con gái, nhưng nhìn thấy phía trên có gạo hạt, bèn tựu mình ăn.
Mẹ Thẩm và Thẩm Y Y: "..." Mẹ và con gái muốn nói chút gì, lại không nói.
"Ông ngoại, ông thật là trẻ con!" Nhị Bảo thẳng thắn.
Cha Thẩm: “???”
Mặt hơi rát.
Nhị Bảo lập tức bị Lý Thâm quát: "Nói lung tung cái gì đó, lo mà ăn cơm!"
...
Cười cười nói nói, bọn họ không biết là, Ngô Tiểu Mạn vừa đi ra ngoài đã thấy bóng người ngồi xổm ở cửa, giật mình kêu lên, theo bản năng muốn thét lên một tiếng nhưng cái bóng kia đã để lộ khuôn mặt của mình, là mẹ Ngô!
Ngô Tiểu Mạn quay đầu nhìn, nhìn thấy mấy người mẹ Thẩm, Thẩm Y Y không có chú ý tới bên này, vội vàng kéo mẹ của cô ấy trở về đông sương phòng: "Mẹ, sao mẹ còn nghe lén nữa thế?"
Mẹ Ngô hất tay Ngô Tiểu Mạn ra, giận dữ cực kỳ nói: "Nếu mẹ không nghe lén thì mẹ đã không biết người nhà họ Thẩm bọn họ vậy mà lãnh huyết vô tình như thế, ngay cả con ruột của mình cũng có thể vứt bỏ!"
Ngô Tiểu Mạn: "..." Đây có nghĩa là vứt bỏ sao?
Được rồi, mẹ của cô ấy đã chìm vào cố chấp!
"Tốt! Tốt! Tốt!" Mẹ Ngô tức giận nói liên tục ba chữ tốt: "Bọn họ đã ngay cả con ruột cũng có thể không cần, vậy vợ chồng các con về sau hãy ở tại tỉnh Tân Cương, mẹ xem sau này bọn họ có hối hận hay không!"
Ngô Tiểu Mạn: "..." Cha Thẩm, mẹ Thẩm sẽ hối hận hay không thì cô ấy không biết, nhưng mẹ cô ấy nhất định sẽ hối hận!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-toi-cung-chong-cu-nuoi-duong-cac-con-thanh-tai/chuong-335.html.]
Mẹ Ngô nói linh tinh một mình, cuối cùng cưỡng chế Ngô Tiểu Mạn: “Bây giờ con lập tức đi mua vé cho mẹ, ngày mai mẹ sẽ về tỉnh Tân Cương!"
"Buổi sáng ngày mai con đi mua vé cho mẹ.” Ngô Tiểu Mạn đã không có ý định khuyên mẹ cô ấy nữa.
Lần này mẹ Ngô nói được thì làm được, ngày hôm sau đã trở về rồi.
Đây là nói sau.
Sau bữa ăn, mẹ Lý dẫn theo mấy đứa Nhị Bảo bắt xe buýt trở về, Thẩm Y Y và Lý Thâm thì lái xe đến nhà ga, kéo vải vóc đến cửa hàng.
Thẩm Y Y lười nhác ngồi ghế cạnh tài xế, Lý Thâm chuyển động tay lái, quay đầu nhìn cô vài lần: "Vợ, có phải mệt rồi không?"
"Không phải, chỉ là hơi cảm khái." Thẩm Y Y nói: "Trước kia em cảm thấy mẹ là mẹ chồng không dễ sống chung, hiện tại xem ra, mẹ và em mặc dù có đôi khi cũng sẽ có hơi đụng chạm, nhưng những phương diện khác thật ra đều rất tốt!"
Lý Thâm từ chối cho ý kiến.
Nếu là Hà Chiêu Đệ, Giang Ái Linh nghe thấy đối thoại của hai vợ chồng, chỉ sợ sẽ thổ huyết!
Nếu mẹ Lý là một người mẹ chồng dễ chung đụng, trên đời này không có mẹ chồng dễ chung đụng!
Đến nhà ga, vừa đúng tám điểm, cùng nhân viên nhà ga mang vải lên trên xe, Thẩm Y Y và Lý Thâm đã tiến vào cửa hàng.
Lý Đại Nha, Lâm Đại Nữu và Chu Phong Thu, Trần Cường đều đã ở cửa hàng chờ, mấy người chuyển vải vóc xuống xe, cầm tấm ván gỗ kê dưới vải, phòng ngừa bị ướt.
Thẩm Y Y đã rất lâu không tới đây, thuận đường kiểm tra một chút, bởi vì cửa hàng này vốn chính là kiểu phía trước là cửa tiệm sau là phân xưởng, gian nhà sân sau làm "phân xưởng" thì tương đối lớn, chí ít có năm, sáu mươi mét vuông.
Ba mươi chiếc máy may đã bày ra chỉnh tề, máy may là đặt cùng một hướng, cực kỳ tiết kiệm không gian sử dụng, cộng thêm thời này máy may chiếm diện tích rất nhỏ, ba mươi chiếc máy may chỉ chiếm một căn phòng!
"Đúng rồi, chị cả, Đại Nữu, mọi người thông báo công nhân tới đi làm chưa?" Thẩm Y Y mở đèn lại tắt đèn lại mở đèn lại tắt đèn.
"Đã thông báo." Lâm Đại Nữu nói: “Tôi đã bảo bọn họ ngày mai đi đến."
"Vậy là ngày mai chúng ta có thể bắt đầu đi vào sản xuất.” Thẩm Y Y nói, mở tất cả đèn lại: "Có hơi tối, đèn này có phải chỉ sáu mươi wat?"
"Đèn bên chị chưa xem." Lý Đại Nha ngửa đầu nhìn, có chút chướng mắt, lại cúi đầu: "Hình như là vậy?"
"Chính là sáu mươi wat.” Lý Thâm cho một đáp án khẳng định.
"Dệt là công việc mang tính tỉ mỉ, rất tổn hại mắt, đổi thành một trăm wat đi.” Thẩm Y Y nói: "Anh Thâm..."
"Ngày mai anh sẽ đổi!" Lý Thâm nói.
Thẩm Y Y cho anh một cái ánh mắt tán thưởng, lại đến phòng sát vách, phòng này tương đối nhỏ, có khoảng hai mươi mét vuông, đại khái là trước đó dùng làm phòng chứa đồ, Thẩm Y Y kêu Lý Đại Nha, Lâm Đại Nữu, nói: "Chị cả, Đại Nữu, căn phòng này, làm văn phòng của ba người chúng ta nhé?"
"Được.” Lâm Đại Nữu, Lý Đại Nha lập tức đáp ứng, Lâm Đại Nữu nói: "Vậy ngày mai em sẽ đi đặt làm bàn trước!"
"Được!"
Mấy người thương lượng tỉ mỉ chi tiết một lượt, sau đó lái xe trở về nhà.
Gần mười hai giờ, bây giờ là mùa hè, đều khiến trên người mọi người cảm thấy dính nhớp, mấy người đàn ông không câu nệ tiểu tiết, dùng nước lạnh tắm.
Mấy người phụ nữ bên Thẩm Y Y thì dùng nước nóng mẹ Lý đã chuẩn bị cho các cô, nhanh chóng tắm rửa, sau đó bò lên giường chuẩn bị đi ngủ.
Lúc sắp đi ngủ, Thẩm Y Y tính toán trời nóng như vậy, có phải nên mang mấy chiếc quạt ra từ trong gian ra không?