Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài - Chương 254
Cập nhật lúc: 2024-08-28 22:21:12
Lượt xem: 617
Chuyện này có thành hay không còn chưa chắc, Lý Thâm Thẩm Y Y liền không nói với cha Thẩm mẹ Thẩm.
Ngày thứ hai lấy cớ đi ra ngoài chơi, hai vợ chồng liền đi xem nhà.
Chủ nhà là một người đàn ông trung niên rất gầy yếu, hai bên tóc mai đã hoa râm, trên sống mũi còn đeo một cái kính mắt, dáng vẻ rất yếu ớt.
Sau khi Lý Thâm Thẩm Y Y gặp ông ấy, trực tiếp đi đến chỗ cần đến.
Sau khi đến nơi, Thẩm Y Y cũng kích động, còn là ở hoàng thành...
Lý Thâm chú ý tới nét mặt của cô, thấp giọng hỏi: "Vợ, sao vậy?"
Thẩm Y Y nhìn người đàn ông trung niên kia một chút, bảo đảm ông ấy không nghe thấy mới hưng phấn tiến đến bên tai Lý Thâm nói vài câu.
Lý Thâm nhìn dáng vẻ mê tiền này của cô, buồn cười nhìn cô, "Em thích thì chúng ta mua luôn!"
"Ừm ừm." Thẩm Y Y liên tục gật đầu, tiền của bọn họ hiện tại mặc dù không coi là nhiều, nhưng cũng không ít, muốn mua thì mua thôi!
Cho dù căn nhà kia rất rách nát nhưng chỉ cần ở dưới đáy hoàng thành, có thể có được một mảnh đất trống, vậy cũng là không lỗ!
Đương nhiên, nhà cũng không nát!
Không những không nát, còn cực kỳ rộng rãi khí thế!
Thẩm Y Y nhìn cửa lớn màu đỏ khí phách —— gần như là lập tức quyết định muốn tóm lấy nó!
Cửa không khóa, một đường đi vào, cổng lớn kết nối với các phòng, xuyên qua hành lang, vượt qua cửa thuỳ hoa, tiến vào nội viện, một giọng nói bén nhọn liền truyền ra ——
"Các người là ai? Tại sao lại vào nhà tôi?"
Là một bà cụ nhỏ gầy, nhưng dáng dấp hơi cay nghiệt.
Bà ta vừa nhìn thấy người đàn ông trung niên liền chất vấn: "Mày lại tới làm gì? Còn muốn đến cướp nhà của tao?"
"Nhà của bà? Đây rõ ràng là nhà của tôi!" Người đàn ông trung niên cả giận, "Giấy tờ bất động sản đứng tên của tôi."
"Tao không quan tâm ba cái thứ giấy tờ gì đó." Bà cụ hùng hồn nói, "Bọn tao đã ở vài chục năm rồi, nhà này chính là của bọn tao! Làm sao? Mày muốn đuổi bọn tao ra ngoài sao? Tao nhổ vào, dù sao tao không đi, mày dám bắt tao đi, tao liền đập đầu c.h.ế.t tại đây! Ép mẹ chết, tao thêm người đời có phỉ báng mày hay không!"
Người đàn ông trung niên tức giận đến phát run —— một không có sinh ông ấy, hai không có nuôi ông ấy, ba là lúc ông ấy bị chuyển xuống nông thôn bà ta còn bỏ đá xuống giếng.
Đây coi là mẹ cái gì?
Nhưng làm sao, thế đạo chính là như vậy, ai bảo bà ta gả cho cha ông ấy cơ chứ?
Người đàn ông trung niên đưa đôi mắt đỏ hồng nhìn về phía Lý Thâm và Thẩm Y Y, trong lúc nhất thời không biết nên làm sao.
Thẩm Y Y bị Lý Thâm kéo tay, ngửa đầu nhìn anh một cái.
Chỉ cần có Lý Thâm ở đây, loại chuyện này không cần cô quan tâm.
Ánh mắt Lý Thâm nhàn nhạt, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm nhìn bà lão kia, chỉ nói với người đàn ông trung niên: "Còn bán không? Bán thì tiếp tục đi xem!"
"Bán bán bán." Người đàn ông trung niên vốn cho là Lý Thâm Thẩm Y Y nhìn thấy bà lão khó chơi như vậy liền không muốn mua nữa, không nghĩ tới vậy mà không phải, ông ấy thở dài một hơi, vội vàng giới thiệu bố cục căn nhà với bọn họ.
Bà cụ kia thấy thế, lại đi cản người, cản ở trước mặt Lý Thâm: "Các người không thể..."
Lời còn chưa dứt, ánh mắt bà ta chạm phải ánh mắt lãnh đạm của Lý Thâm, bà ta liền sợ hãi, ngược lại đi chặn Thẩm Y Y, "Các người không thể đi vào, nơi này là của tôi... A!"
Nước bọt sắp phun đến trên người Thẩm Y Y, Thẩm Y Y liền nhịn không được đưa chân đạp một cái —— đồng thời Lý Thâm đẩy, bà cụ kia không đứng vững, trực tiếp ngã lên trên đất!
Người đàn ông trung niên nhìn động tác lưu loát của hai vợ chồng này, "..."
"Cậu, cô cậu dám đẩy tôi!" Con mắt bà lão kia xoay vòng vòng, bắt đầu ôm lưng hô lên, "Ai u, đau c.h.ế.t mất, g.i.ế.c người, có người muốn g.i.ế.c tôi! Người tới đây mau!"
"Ai nhìn thấy?" Thẩm Y Y nói, nhìn về phía người chứng kiến duy nhất hiện trường, "Anh có thấy không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-toi-cung-chong-cu-nuoi-duong-cac-con-thanh-tai/chuong-254.html.]
"Không, không có." Người đàn ông trung niên nuốt một ngụm nước bọt.
"Đúng là không có, " Lý Thâm thấy bà cụ chỉ tay vào vợ anh lại đạp thêm một cước.
Bà cụ kia phản ứng kịp thời, chỗ bọn họ đang đứng là một Tứ Hợp Viện, bên ngoài căn bản nghe không được giọng của bà ta, bọn họ cho dù muốn g.i.ế.c bà ta thì cũng không có người đến cứu bà ta.
Mà nhìn động tác vừa rồi của hai vợ chồng này, không chừng cái gì cũng có thể làm được, thế là lưu loát đứng lên.
Thậm chí không dám ngăn cản đám người Thẩm Y Y đi xem nhà nữa mà bỏ chạy ra ngoài.
Mấy người Thẩm Y Y cũng mặc kệ bà ta, tự đi xem nhà.
Người đàn ông trung niên: "..." Không hiểu sao cảm thấy rất thoải mái.
Căn nhà này xem như là Tứ Hợp Viện nhị tiến tương đối kinh điển, bố cục không khác gì nhà họ Thẩm mấy, nhưng mà tổng thể mà nói, căn này rộng rãi khí thế hơn không ít, chỉ là có chút hoang vu.
Nhưng Lý Thâm cùng Thẩm Y Y vẫn quyết định mua, Lý Thâm và người đàn ông trung niên thương thảo giá cả —— năm ngàn đồng.
Lấy cách cục và diện tích của căn nhà này, năm ngàn đồng đã là rất rẻ, cũng chính là nhờ Lý Thâm mặc cả, cùng với việc người đàn ông trung niên muốn đuổi cả nhà bà lão kia đi cho nên mới bán phá giá như vậy.
Nói xong giá cả rồi liền chuẩn bị đi cục quản lý bất động sản làm thủ tục.
Hiện tại người của cục quản lý bất động sản phần lớn tương đối cao ngạo, người đàn ông trung niên đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị làm khó dễ.
Kết quả không nghĩ tới, vừa đi tới đó, cán bộ làm thủ tục kia vậy mà lên tiếng chào hỏi Lý Thâm—— bọn họ lại còn biết nhau!
Thẩm Y Y hơi kinh ngạc, nhưng mà cũng không hiếm lạ, năng lực của Lý Thâm vốn không yếu, mấy ngày nay tìm nhà, khẳng định không thể thiếu việc liên hệ với người chỗ quản lý bất động sản, quen biết người ta cũng không có gì kỳ lạ.
Nhà ở nhanh chóng được sang tên xong, chuẩn bị đi nhận nhà thôi.
Lý Thâm hỏi Thẩm Y Y năm mươi đồng.
"Làm gì thế?" Thẩm Y Y hỏi.
"Chờ lát nữa em sẽ biết, " Lý Thâm không chịu nói, sau đó để Thẩm Y Y và người đàn ông trung niên đợi một hồi, còn anh thì không biết đi nơi nào.
Lúc trở về mang theo một đám đàn ông tướng mạo hung ác, hình thể cường trángg trở về.
Thẩm Y Y: "..." Được rồi, cô đã biết anh muốn làm gì.
Người đàn ông trung niên: "..." Lúc trước tại sao ông ấy không nghĩ đến cách này chứ?
Được rồi, không phải ông ấy không nghĩ tới, là ông ấy không có quyết đoán.
Lúc ba người một lần nữa trở lại căn Tứ Hợp Viện thì bà lão kia đang ở ngay cổng chặn người, bên cạnh bà ta còn có một nam một nữ.
Người đàn ông kia rất thấp nhỏ, nhưng rất mập, khóe miệng mọc một nốt ruồi thịt, con mắt lồi ra khiến cho người ta một loại cảm giác du côn lưu manh.
Hẳn là em trai của người đàn ông trung niên.
Mà phía sau bọn họ, còn có mấy người đàn ông dáng vẻ lưu manh.
Lúc nhìn thấy Lý Thâm Thẩm Y Y, trên mặt bà lão và người đàn ông kia liền trở nên hung dữ, vừa muốn nói cái gì đó bỗng nhiên nhìn thấy đám người ‘không dễ chọc’ ở phía sau Lý Thâm, hai người lập tức sợ hãi.
Người đàn ông trung niên kia thấy thế, lần đầu tiên ưỡn thẳng sống lưng, cũng không biết lấy sức mạnh ở đâu ra, ông ấy hô: "Cút ngay cho tôi, ai dám ngăn cản tôi, tôi liền đánh người đó!"
Người đàn ông trung niên tràn đầy khí thế, hướng sang đám người sau lưng rống lên một tiếng, "Các anh em có đúng hay không?"
"Các anh em" mà Lý Thâm thuê tới mặc dù không biết người đàn ông trung niên là ai, nhưng biết ông ấy và Lý Thâm là cùng một bọn, lập tức khí tráng sơn hà rống lên một tiếng, "Rõ!"
Lý Thâm: "..."
Thẩm Y Y: "..."
Lại thấy đám lưu manh sau lưng bà cụ kia vội nói "Hiểu lầm hiểu lầm" sau đó liên tục không ngừng chạy.