Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài - Chương 247
Cập nhật lúc: 2024-08-27 17:24:32
Lượt xem: 691
“Được.” Thẩm Y Y gật đầu, bọn họ nên đến gặp ông bà nội mới phải.
Hai chiếc xe, Thẩm Vũ Hoành lái một chiếc, chở Lý Thâm, Thẩm Y Y và Tiểu Bối, Nhị Bảo cùng Ngô Tiểu Mạn.
Tiểu chiến xe lái chiếc còn lại chở hành lý, Thẩm Vũ Hiên và Đại Bảo cùng với Tiểu Bảo.
Dọc đường nói nói cười cười, rất nhanh đã tới con phố mà nhà họ Thẩm sống.
Xa xa, Thẩm Y Y đã nhìn thấy mấy bóng dáng đứng trước cửa nhà.
Hai thân ảnh trong đó đang nhìn về phía này, nhìn thấy xe của họ, trên mặt lập tức xuất hiện biểu cảm vui mừng, đi lên một bước.
Nhìn thấy cha mẹ đã lâu không gặp, Thẩm Y Y lập tức kích động, xe vừa dừng, cô đã vội vã mở cửa xe đi ra: “Cha, mẹ!”
“Y Y!” Cha Thẩm đang chống gậy, đi cà nhắc tới, mẹ Thẩm dìu ông, sợ ông ngã.
Thẩm Y Y nhào vào trong lòng cha Thẩm.
Cha Thẩm lùi lại mới đứng vững được. Mẹ Thẩm quở trách cô: “Sao vẫn còn giống như lúc nhỏ vậy? Cũng không xem bây giờ mình nặng cỡ nào, suýt chút đụng ngã cha con rồi!”
“Nói bậy.” Thẩm Y Y còn chưa nói gì, cha Thẩm đã lên tiếng phản bác, bảo vệ con gái: “Với chút trọng lượng nhẹ tênh này của nó, đâu dễ dàng đụng ngã tôi như thế?”
Thẩm Y Y cười hi hi từ trong lòng cha Thẩm đi ra, sà vào vòng ôm của mẹ Thẩm: “Được rồi được rồi, đừng ghen, con ôm mẹ đây, mẹ, con rất nhớ mẹ.”
Mẹ Thẩm sụp đổ phòng tuyến, cười rộ lên: “Con nhóc thối, chỉ biết nịnh!”
Ba đứa con trai trên xe đều chạy ra, dĩ nhiên chúng nhớ mẹ Thẩm, lần lượt gọi bà ngoại: “Bà ngoại.”
“Đây đây, cháu ngoan của bà ngoại.” Mẹ Thẩm vội ôm các cháu ngoại.
Thẩm Y Y ở bên cạnh giới thiệu cha Thẩm với ba đứa con trai: “Đây là ông ngoại, mau gọi ông ngoại.”
Sau đó lại giới thiệu chúng với cha Thẩm, trước đây cô cũng từng gửi ảnh của ba đứa con trai và Tiểu Bối cho cha mẹ Thẩm, dĩ nhiên cha Thẩm nhớ chúng, cười ha ha chào chúng.
Tới lượt Lý Thâm, Lý Thâm không cần Thẩm Y Y giới thiệu, gọi cha mẹ Thẩm: “Cha, mẹ.”
“Đây.” Mẹ Thẩm rất nhiệt tình: “Ngồi xe lâu như thế, có phải rất mệt không? Mẹ đã thu dọn xong cho các con rồi, lát nữa tắm rửa, nghỉ ngơi thật tốt, ha?”
“Vâng, cảm ơn mẹ.” Lý Thâm cười nói.
Tới lượt cha Thẩm.
Thẩm Vũ Hoành ở phía sau vui vẻ khi người gặp họa nhìn sang đây, bị Ngô Tiểu Mạn đánh một cái: “Biểu cảm xem kịch hay này của anh là sao?”
“Em cứ đợi mà xem đi.” Thẩm Vũ Hoành ghé bên tai vợ anh ấy nói nhỏ: “Cha anh chính là người cuồng con gái, lúc nhỏ nhìn thấy có con trai nắm tay em gái anh, đều có thể đen mặt cả buổi, nhìn thấy có con trai dám hôn em gái anh, sẽ phải xách d.a.o tới nhà người ta nói chuyện, thằng nhóc này không thông qua sự đồng ý của cha anh đã cưới em gái anh, cha anh không tỏ thái độ với nó mới lạ!”
“...” Ngô Tiểu Mạn nhìn anh ấy một cái, muốn nói cha có tỏ thái độ hay không không biết, nhưng quả thật anh ấy đã tỏ thái độ rồi.
Nhưng Ngô Tiểu Mạn cũng bị Thẩm Vũ Hoành khơi lên lòng tò mò, mở to mắt nhìn sang đây, muốn xem thử cha Thẩm sẽ làm khó Lý Thâm như thế nào, sau đó…
“Bôn ba cả chặng đường rồi, vất vả rồi.” Cha Thẩm thân thiết nói với Lý Thâm.
Lý Thâm cười nói: “Không vất vả.”
Cha Thẩm vỗ vai anh, bày tỏ khích lệ.
Thẩm Vũ Hoành nhìn thấy cảnh kỳ lạ này??
Có hơi nghi ngờ mắt của mình.
Điều anh ấy không biết là cha Thẩm vốn nhìn Lý Thâm không thuận mắt, nhưng theo lời Thẩm Y Y nói, là cô tính kế Lý Thâm, cho nên rất mâu thuẫn với Lý Thâm.
Loại mâu thuẫn này, lúc tận mắt nhìn thấy Thẩm Y Y đứng trước mặt ông, nhìn thấy ánh sáng hạnh phúc đang lấp lánh nơi đáy mắt của cô, đã hóa thành hư không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-toi-cung-chong-cu-nuoi-duong-cac-con-thanh-tai/chuong-247.html.]
Bởi vì sở dĩ ông mâu thuẫn là sợ con gái sống không hạnh phúc.
Bây giờ niềm hạnh phúc của cô không chỉ có thể nhìn ra từ đôi mắt, từ trạng thái của cô cũng nhìn ra được, cho dù là cô gái chưa từng sinh con cũng chưa chắc có thể so với cô, có thể thấy Lý Thâm thật sự chăm sóc cô rất tốt!
Cha Thẩm càng có thêm vài phần cảm kích với anh.
Độ hảo cảm của cha Thẩm với Lý Thâm trực tiếp tăng vọt, ánh mắt nhanh chóng bị Tiểu Bối thu hút, dáng vẻ đó của Tiểu Bối thực sự giống y hệt Thẩm Y Y lúc nhỏ, khiến người yêu con gái như mạng như cha Thẩm lập tức tan chảy, ông ngồi xổm xuống, dỗ dành: “Tiểu Bối, ông ngoại bồng con được không?”
“Không được.” Tiểu Bối dứt khoát từ chối.
Cha Thẩm cũng không nhụt chí: “Vì sao vậy?”
“Bởi vì cha nói, ngoài cha và anh trai, người khác đều không thể ôm Tiểu Bối.” Tiểu Bối nghiêm túc nói, nhớ tới lần trước dượng nói mình không phải người khác, cô bé lại nói: “Cho dù là ông ngoại cũng không thể.”
Cha Thẩm: “...”
Lý Thâm: “...” Lời này nói giống như là anh đặc biệt dặn dò không được để ông ngoại bồng con vậy!
Khát vọng cầu sinh của Lý Thâm vẫn rất mạnh, dù sao thì đối phương là cha của vợ anh, ho một tiếng, không thừa nhận lời mình từng nói: “Tiểu Bối, cha là nói người đàn ông khác, không bao gồm ông ngoại, con có thể để ông ngoại bồng!”
Tiểu Bối nghi hoặc nhìn cha mình: “Ông ngoại cũng có thể thơm Tiểu Bối sao?”
Lý Thâm gánh ánh mắt của cha Thẩm, lại ho một tiếng: “Có thể.”
Được thôi.
Tiểu Bối trước giờ là một đứa trẻ nghe lời, giang tay về phía ông ngoại mình.
Lòng ông ngoại như tan chảy ra, ôm cô bé lên.
“Phản ứng đủ nhanh đó!” Thẩm Y Y đụng cánh tay Lý Thâm một cái, trêu chọc nhìn anh.
Lý Thâm: “...” Tức tới bật cười, biểu cảm vui vẻ khi người gặp họa này của cô là sao?
Đứng cùng với cha mẹ Thẩm còn có một người phụ nữ trung niên bảo dưỡng không tồi, trong lòng đang ôm một bé trai hơn một tuổi đang ngủ.
Ngô Tiểu Mạn chú ý tới ánh mắt của Thẩm Y Y, vội vàng giới thiệu với cô: “Y Y, đây là mẹ chị, còn có con trai chị Thành Thành, mẹ, đây là cô út của con.”
“Bác gái.” Thẩm Y Y mỉm cười lên tiếng chào trước.
Chỉ là…mẹ Ngô nhìn cô một cái, gật đầu coi như đáp lời, sau đó cúi đầu tiếp tục dỗ đứa trẻ trong lòng ngủ, thái độ cực kỳ lãnh đạm.
Thẩm Y Y nhíu mày.
Ngô Tiểu Mạn rất lúng túng, gọi nhỏ hai tiếng mẹ, kết quả bị mẹ Ngô quở trách: “Đừng ồn, Thành Thành đang ngủ nè!”
Ngô Tiểu Mạn từ bỏ, nhìn Thẩm Y Y áy náy nói: “Y Y, xin lỗi, Thành Thành đang ngủ…”
Thẩm Vũ Hoành cũng vỗ vai cô, tỏ vẻ áy náy.
“Không sao.” Thẩm Y Y cười nói, ánh mắt đối mắt với mẹ cô, mẹ cô bình tĩnh lắc đầu với cô.
Bên kia, một mình Thẩm Vũ Hiên chuyển hành lý của Thẩm Y Y bọn họ vào nhà, mệt lả người, hữu khí vô lực nói: “Mọi người nói chuyện đủ chưa?”
Mẹ Thẩm đang hôn hít ba đứa cháu trai, vừa nghe con trai út nói, tức giận: “Chuyển đồ có thể khiến con mệt lả rồi, con nói con, con còn có thể làm gì?”
Thẩm Vũ Hiên: “...” Chắc chắn anh ấy được nhặt về.
“Nào nào nào, chị giúp em.” Thẩm Y Y buồn cười nói.
Thẩm Vũ Hiên cảm động, vẫn là chị gái tốt!
Nào biết, Thẩm Y Y vừa ra tay, tất cả mọi người cũng ra tay, hai ba đợt đã chuyển xong đồ.
Thẩm Vũ Hiên: “...” Quả thật anh ấy được nhặt rồi.