Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài - Chương 226
Cập nhật lúc: 2024-08-27 17:23:41
Lượt xem: 506
“Bà nội!” Nhị Bảo gọi một tiếng.
“Hả?” Mẹ Lý hồi thần, khóe miệng còn mang theo ý cười, nhưng ít ra cũng đã bình thường rồi.
Nhị Bảo thở phào một hơi: “Bà, bà dọa c.h.ế.t con rồi!”
“Khụ!” Mẹ Lý vội ho một tiếng, chuyển chủ đề nói: “Nhị Bảo, con cảm thấy kỳ thi đại học lần này, anh trai con có thể thi đỗ không?”
Mẹ Lý chỉ là chuyển chủ đề, không cần Nhị Bảo nói cho bà biết Đại Bảo có thể đỗ hay không.
Bởi vì bà cảm thấy, Đại Bảo nhất định có thể thi đỗ!
Đây không phải là phí lời sao? Đại Bảo nhà bà thông minh như thế, sao có thể không thi đỗ?
Quan trọng nhất nhất nhất là, vợ thằng hai…phi, Y Y nhà bà, đó là một người phụ nữ thông minh trí tuệ nhường nào, nếu không nắm chắc, cô sẽ để Đại Bảo đi tham gia thi đại học sao?
Chắc chắn sẽ không!
Còn các bà tám trong thôn nói Y Y nhà bà là để Đại Bảo đi thử sức…hừ, bọn họ đều không hiểu Y Y nhà bà lắm!
Nhưng…
“Không thể!” Nhị Bảo nói.
“Không sai không sai, chắc chắn có thể thi đỗ…Gì?” Mẹ Lý hậu tri hậu giác phản ứng lại: “Không thể? Sao không thể? Này, Nhị Bảo, không phải bà nói con, con phải có chút tự tin với anh trai và mẹ con!
Cho dù con không tin anh trai con, con cũng phải tin mẹ con!
Mẹ con là một người lợi hại nhường nào, nếu không phải nó có bản lĩnh tốn tâm tư dạy các con, con và anh trai con có thể có thành tích như bây giờ sao? Làm người không thể quên gốc gác, nếu không chính là lòng lang dạ sói!”
Nhị Bảo: “...”
Không phải, sao lại dính tới lòng lang dạ sói?
Không phải đang nói vấn đề anh trai cậu có thể đỗ hay không sao?
Cậu nói không thể là bởi vì cậu biết anh trai cậu tham gia thi đại học chỉ là đi theo lưu trình mà thôi, không phải muốn thi đại học gì, mục tiêu của anh trai là lớp thiếu niên đại học khoa học kỹ thuật (Khoa Đại)!
Mẹ Lý lại không chú ý tới nét mặt của Nhị Bảo, tự mình quở trách nói: “Chốc nữa đợi mẹ và anh trai con về, con không thể nói lời xúi quẩy này, nếu không nếu mẹ con đánh con, bà không giúp con đâu!”
Nghĩ ngợi một chút, có thể bà cảm thấy không đủ uy lực, lại bổ sung một câu: “Cha con cũng sẽ không giúp con, còn có thể cùng với mẹ con đánh con!”
Nhị Bảo: “...”
Đây là bà của cậu à? Đừng có bị thứ gì ám nha.
“Bà nội.” Nhị Bảo quyết định giải thích: “Con nói anh con không thể đỗ là bởi vì, anh ấy sẽ thi lớp thiếu niên!”
???
“Lớp thiếu niên gì?” Mẹ Lý vội hỏi.
“Chính là một mô thức giáo dục đối với thiên tài.” Nhị Bảo thuật lại lời mẹ cậu.
Mẹ Lý nghe không hiểu, cũng không muốn tìm hiểu sâu thứ này có tốt hay không, ở trong lòng mẹ Lý, đại học chính quy mới là tốt nhất.
Kỳ quái nói: “Thi đại học không tốt sao? Vì sao phải thi lớp thiếu niên phiền phức gì đó?”
“Không biết.” Nhị Bảo nhún vai: “Mẹ con muốn cho anh con thi.”
Y Y nhà bà bảo thi à…Vậy chắc chắn có cân nhắc của cô!
Tuy mẹ Lý có tiếc nuối nhưng cũng uống một viên định tâm.
Lúc này, Lý Thâm, Thẩm Y Y và Đại Bảo cũng về tới nhà.
Mẹ Lý nghe thấy tiếng, cun cút chạy ra: “Y Y~”
Thẩm Y Y vừa từ trên xe đạp xuống: “...”
Vô thức nhìn Lý Thâm: “Mẹ sao vậy?”
Lý Thâm nhíu mày: “Không biết.”
Mẹ Lý làm như không nghe thấy, cười hi hi khoác tay Thẩm Y Y, thân thiết nói: “Thi mệt chứ? Tay tê không? Có cần mẹ bóp vai cho con không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-toi-cung-chong-cu-nuoi-duong-cac-con-thanh-tai/chuong-226.html.]
Thẩm Y Y: “Không cần đâu, mẹ.”
Mẹ Lý: “Vậy con khát không? Mẹ rót cho con ly nước?”
Thẩm Y Y: “Không khát lắm…”
“Vậy thì vẫn có hơi khát đúng không, đợi đó, mẹ đi rót nước cho con.” Mẹ Lý nói xong, lại cun cút chạy đến nhà chính, cầm ca sứ cô uống nước rót cho cô một ly nước, sau đó cười vô cùng rạng rỡ đưa cho cô.
Thẩm Y Y “bị ép” nhận lấy nước, lại “bị ép” uống một ngụm từ trong ánh mắt mong đợi của mẹ Lý, bất lực nói: “Mẹ, mẹ có chuyện thì cứ nói thẳng đi.”
“Không có gì cả.” Mẹ Lý xua tay: “Chỉ là thấy con thi cử quá vất vả…ừm, phụ đạo Đại Bảo học cũng vất vả!”
“...” Thẩm Y Y nhìn Đại Bảo, đã hiểu!
…
Mẹ Lý cần mẫn thể hiện “tình yêu của mẹ chồng” ở trước mặt Thẩm Y Y, mới vui vẻ quay về nhà.
Từ sau khi biết Thẩm Y Y và Đại Bảo đều tham gia thi đại học, tuy cha Lý không cho mẹ Lý đi tìm người, nhưng tâm trạng của ông không bình tĩnh hơn mẹ Lý bao nhiêu…
Ở trong lòng cha Lý, thi đại học không khác gì với thi lấy công danh thời cổ đại, nếu nhà họ có một người thi đỗ, đó là chuyện vinh quang tổ tông nhường nào!
Cho nên, chiều nay vốn dĩ trên đội gọi người đi sửa đập nước, người đi đều có thể được mười điểm công.
Nếu là trước đây, cha Lý đã sớm đăng ký rồi.
Nhưng hôm nay là ngày gì? Hôm nay là ngày vợ thằng hai và Đại Bảo thi xong!
Từ sau khi mẹ Lý đến cách vách, ông liền vểnh tai nghe ngóng động tĩnh bên đó…
Đương nhiên, ngoài mặt ông vẫn là một ông cụ trầm mặc ít nói.
Ví dụ bây giờ, mẹ Lý ngâm nga khúc nhạc đi về, còn nhìn thấy ông đang mặc một bộ đồ chắp vá, ngồi trên ghế thấp, nhóm lửa, một tay cầm tẩu thuốc do vợ thằng hai tặng ông, một tay xe thuốc, nghe thấy bà về cũng không ngẩng đầu một cái.
Giả đứng đắn!
Mẹ Lý mắng một tiếng.
Cho rằng bà không biết ông đang vểnh tai, đợi bà nói tình hình thi cử của Y Y và Đại Bảo nhà bà sao?
Bình thường mẹ Lý luôn bị cha Lý chèn ép, đã bất mãn rất lâu rồi, khó khăn lắm mới bắt được cơ hội, không muốn để cha Lý như ý nguyện như vậy.
Bèn cố ý không nói, ngâm nga khúc nhạc, đi lấy một giỏ gạo ra, bắt đầu lựa đá, tạp vật trong gạo.
Cha Lý nhìn bà mấy cái, lại thấy bà vốn không nhìn mình, trong lòng không nhịn được lẩm bẩm, thế này không giống vợ ông, bình thường có chuyện gì về, có lần nào không oang oang gọi “ông ơi” “ông ơi”?
Cuối cùng, cha Lý không nhịn được, ho một tiếng, giả vờ bất cẩn hỏi: “Vợ thằng hai và Đại Bảo thi về rồi?”
“Ừm!” Mẹ Lý thuận miệng đáp một tiếng.
Cha Lý bày xong tư thế, chuẩn bị nghe bài luận dài của vợ.
Nhưng…mãi không nghe thấy bà nói gì nữa.
Cha Lý?
“Hết rồi?”
Mẹ Lý lấy làm lạ nhìn ông một cái: “Còn muốn nói gì?”
“Thi như thế nào?”
Mẹ Lý: “Vừa mới thi xong, thành tích còn chưa có, ai biết?”
Cha Lý: “...”
Ông không nói nữa.
Bản thân ông không phải một người lắm lời.
Mẹ Lý nhìn ông một cái, thấy góc mặt của ông giống như lộ ra ấm ức, suýt chút bật cười ra tiếng: “Được rồi, đừng giả vờ nữa! Không phải là muốn hỏi vợ thằng hai có nắm chắc thi đỗ không sao? Tối qua lúc ông ngủ đã nói rồi!”
???
Cha Lý không kịp tranh luận, nhíu mày nói: “Tối qua tôi nói gì rồi?”
“Nói mớ.” Mẹ Lý cố ý phóng đại cách nói, nắm cổ họng nói: “Liệt tổ liệt tông ơi, nhà họ Lý chúng con phải có hai sinh viên đại học, xin các vị nhất định phải phù hộ cho chúng ghi tên bảng vàng.”
Cha Lý: “...”