Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài - Chương 169
Cập nhật lúc: 2024-08-27 17:16:01
Lượt xem: 679
Có điều lúc Nhị Bảo nói sẽ làm lính, hai mắt đều đang tỏa ánh sáng, Thẩm Y Y không muốn nói mấy câu làm mất hứng, khiến cậu bé không vui. Bây giờ Nhị Bảo còn nhỏ, nếu như sau khi cậu bé lớn lên vẫn muốn tham gia quân ngũ, Thẩm Y Y cảm thấy, coi như cô là một người mẹ tiến bộ thì dù cho không muốn, cô cũng sẽ không ngăn cản cậu bé. Đương nhiên, tuy rằng cô không ép buộc Nhị Bảo phải học tập, nhưng vào kỳ nghỉ đông không được thả lỏng, cô vẫn sẽ bố trí nhiệm vụ học tập cho Nhị Bảo. Nhị Bảo rất nghe lời cô, chơi thì chơi, nhưng đều hoàn thành nhiệm vụ mỗi ngày.
Chớp mắt, đã đến cuối năm năm 1974.
Sau khi ăn ngày 23 tháng Chạp, không khí năm mới càng ngày càng nồng đậm.
Thẩm Y Y bắt đầu chuẩn bị đồ tết rồi, vào thành phố, lấy đồ trong không gian ra khiến chúng hợp thức hóa rồi cầm về.
Có điều bây giờ bên ngoài đang tích tuyết rất dày, Lý Thâm không an tâm để cô đi ra ngoài, bèn nhờ đồng đội từ nơi khác mua không ít đồ tết về.
Những món đồ Lý Thâm nhờ quan hệ mua về gần như đều là một ít hàng tốt, Thẩm Y Y vui cười vì được tự tại, an tâm ở trong nhà dưỡng thai.
Cuối năm đội vận chuyển cũng rất bận rộn, số lượng hàng vận chuyển của các nhà xưởng lớn, cung tiêu xã không ngừng được tăng cao, đơn đặt hàng của đội vận chuyển cũng đang gia tăng không ngừng. Nhưng có bận rộn hơn nữa thì Lý Thâm đi công tác hoàn thành xong nhiệm vụ đều về nhà, có đôi khi nửa đêm mới đến nhà.
Bình thường còn chưa tính, nhưng hôm nay bên ngoài trời đông giá rét, buổi tối lại nhìn không rõ đường cho lắm, Thẩm Y Y rất lo lắng cho anh, ra lệnh cưỡng chế anh buổi tối không cho trở về, bảo anh ngủ giường chung lớn ở đội vận chuyển.
Lý Thâm bất đắc dĩ, có điều vẫn ngoan ngoãn nghe lời vợ anh.
Nhưng coi như là như thế, bình thường cũng sẽ không quá ba ngày không trở về nhà. Mỗi lần về nhà, anh đều cầm về một chút thịt hoặc là hoa quả khô, bảo đảm trong nhà có tích trữ lương thực. Có đôi khi, anh còn có thể nâng cao kỹ năng nấu nướng của Đại Bảo và Nhị Bảo; kéo nước trong giếng lên, đổ vào vạc nước đến khi đầy... Chung quy anh sẽ theo mức độ cao nhất sắp xếp ổn thỏa mọi việc. Thẩm Y Y cảm động vô cùng, loại đàn ông tốt này thế mà đã bị cô nhặt được.
Năm ngoái Thẩm Y Y ghi câu đối cho người ta, không chỉ chữ đẹp, hơn nữa ngụ ý cũng cực kỳ tốt, công xã tới đây tiến hành bình luận câu đối, có hai nhà còn lấy được thứ tự. Thế cho nên thanh danh Thẩm Y Y đã truyền ra ngoài, vì vậy năm nay người đến xin câu đối cực kỳ nhiều. Đương nhiên, bởi vì có Lang Nha ở đây, bọn họ không dám tới đây gõ cửa, chỉ là đứng xa xa ở ngoài cửa kêu.
Bên nhà họ Lý cũng nghe được tiếng hô, mẹ Lý chạy đến hỏi: “Làm gì đó, làm gì đó?! Gọi làm gì?”
"Bác gái Lý, chúng tôi tới tìm vợ Lý Thâm viết câu đối." Có người nịnh nọt mà cười cười: "Bác giúp chúng tôi nói một tiếng với vợ Lý Thâm nhé, chó này quá hung tợn, chúng tôi không dám đi vào."
Nói rồi, đút một cân gạo tới.
Mẹ Lý được trao cho trách nhiệm, nhất thời cảm thấy địa vị của mình đã không tầm thường rồi, phấn khích muốn cười toe toét.
Nhưng trên mặt bà không hiện, làm giá nói: “Được, mọi người chờ ở đây, tôi đi vào giúp mọi người hỏi một tiếng... Chưa chắc sẽ giúp mọi người viết, nếu không giúp, mọi người cũng đừng trách con dâu tôi, bây giờ nó đang mang thai, không thể mệt nhọc."
Sau đó bà liền đi vào hỏi Thẩm Y Y.
Thẩm Y Y bị mấy “người đàn ông" trong nhà như đề phòng cướp mà đề phòng cô làm việc, đúng lúc muốn hoạt động gân cốt, hiển nhiên đồng ý.
Mẹ Lý lập tức dẫn người vào.
Chỉ có điều là sau một tiếng đồng hồ, mẹ Lý đã bảo người ta rời đi: "Được rồi được rồi, hôm nay chỉ viết tới đây thôi. Thật sự cáo lỗi, con dâu của nhà chúng tôi mang thai, phải nghỉ ngơi đầy đủ, ngày mai lại đến tiếp, được không?"
???
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-toi-cung-chong-cu-nuoi-duong-cac-con-thanh-tai/chuong-169.html.]
Đừng nói người đang xếp hàng, ngay cả Thẩm Y Y cũng hơi kinh ngạc, mẹ chồng cô thế này là... bị Lý Thâm và mấy đứa nhỏ nhập vào người?
Có lẽ là đúng vậy, bởi vì mẹ Lý đã thay đổi hành động, trực tiếp mời người đi ra.
Người chạy tới sau đó, tuy rằng không vui, nhưng không biết làm sao vì thái độ mẹ Lý rất khiêm tốn, lời nói cũng không có chỗ nào khiến người ta nghe thấy không thoải mái. Hơn nữa Thẩm Y Y đúng là đang mang thai, vì vậy cũng chỉ có thể đi về trước.
Thẩm Y Y đã viết một giờ, đúng là tay có chút mỏi rồi, mẹ Lý bảo người ta đi, cô cũng không có phản đối.
Mẹ Lý tiễn người đi ra ngoài, cô đặt bút xuống, vừa muốn dọn dẹp…
"Vợ Lý Thâm, khoan đừng thu dọn, viết câu đối cho mẹ rồi mẹ thu dọn cho con!”
Thẩm Y Y cho rằng mọi người đã đi, đột nhiên một giọng nói tức giận từ sau lưng cô truyền tới, khiến cô bị giật mình. Người đứng phía sau cô là Vương Yến, vừa rồi xếp hàng ghi câu đối, chỉ còn hai người nữa là tới cô ta, nào ngờ mẹ Lý đuổi khách. Đương nhiên cô ta không vui, lúc mẹ Lý tiễn người đi ra đã núp ở đây.
Vương Yến vội vàng đỡ cô, trong miệng liên hồi “ôi chao!” “ôi chao!”: "Dọa em rồi hả? Ai chao, em đừng ngã, cơ thể ngọc ngà của em, em mà ngã là chị không thường nổi đâu!”
"..." Thẩm Y Y cười mắng: “Bị điên à!”
"Không phải chị bị điên.” Vương Yến nhớ tới lời lúc trước con trai cô ta và Nhị Bảo nói, lần đó nếu không phải mẹ chồng cô ta ngăn cản, cô ta chắc chắn sẽ đánh sưng m.ô.n.g con trai cô ta rồi.
Oán giận trong lòng rất nặng, nói một cách: "Nhà các em bây giờ đã xem em như là tổ tông mà thờ phụng, giặt quần áo nấu cơm cũng để con em làm. Bây giờ mỗi việc động bút viết mấy câu đối đơn giản như vậy, mẹ chồng em cũng sợ em mệt mỏi, thế không phải là ngọc ngà sao? Nếu ngã bể, bọn họ sao không tìm chị liều mạng cho được?”
Thẩm Y Y quan sát cô ta, nhét trả giấy đỏ của Vương Yến vào trong lòng cô ta, nói: "Vậy chị còn tới tìm tôi viết câu đối làm gì? Mau chóng cầm về, nếu làm tôi mệt mỏi thì đừng nói mẹ chồng và con trai tôi, ngay cả chồng tôi cũng tìm chị liều mạng!”
Vương Yến: "..." Cô ta chỉ mới nói như vậy, sao cô đã nổi quạu rồi thế?
Một giây sau, khuôn mặt cô ta tươi cười, nịnh nọt nói: "Vợ Lý Thâm, chị chỉ nói như vậy thôi, em nào có yếu ớt thế chứ? Em giúp chị viết mấy câu đi, em xem, chị còn mang hai quả trứng gà đến đây đây này?"
"Chỉ hai quả trứng gà đã muốn mua được tôi?" Thẩm Y Y nhíu mày: "Nhà của chúng tôi không có thiếu trứng gà!"
Da mặt Vương Yến rất dày, nén giận mà cười nói: "Cũng đúng, hai quả trứng gà đã là gì, hai chúng ta quan hệ tốt như vậy, em cứ viết cho chị…”
"Ai có quan hệ tốt với chị thế?" Thẩm Y Y không thuận theo ý cô ta, cuộc sống của cô nhàm chán, ác ý trêu cợt người khác đã nổi lên, nhìn về phía mẹ Lý đang ở cửa tiễn người, hô một tiếng: “Mẹ, mẹ Vệ Đông vẫn chưa đi, chị ấy muốn con viết câu đối cho chị ấy.”
Mẹ Lý bỗng nhiên quay đầu, nhìn thấy Vương Yến còn ở lại, lập tức lải nhải: "Mẹ Vệ Đông, sao cô còn chưa đi? Không phải đã nói rồi sao? Con dâu nhà chúng tôi mang thai..."
"Con dâu của bác mang thai, phải nghỉ ngơi đầy đủ, con biết mà." Vương Yến vỗ đùi: "Bác gái Lý, câu này bác đã nói rất nhiều lần rồi, con đã nhớ kỹ..."
"Nhớ kỹ thì cô đi nhanh đi." Mẹ Lý kéo cô ta sang, kéo cô ta đi ra ngoài.
"Ôi? Bác gái Lý, làm gì vậy, đợi đã, con còn lời chưa nói hết.” Vương Yến hô, nhưng mẹ Lý không buông cô ta, cô ta chỉ có thể hò hét với Thẩm Y Y: "Vợ Lý Thâm, em… em thật sự không phải người mà, không ngờ bảo mẹ em đuổi chị đi, sứt mẻ quan hệ tốt thế này của hai chúng ta! Ngay cả trứng gà của chị cũng đã mang sang cho em rồi! Không phải, em còn đứng đực ra đó à? Em, em, em, em thật sự muốn đuổi chị đi à? Em quả thực là kẻ không có lương tâm!"
Thẩm Y Y xoa xoa lỗ tai; "Mẹ, con cảm thấy tay con mỏi quá.”