Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài - Chương 167
Cập nhật lúc: 2024-08-27 10:15:56
Lượt xem: 740
Lâm Gia Đống bị bắt rồi, nhưng anh ta nhất quyết không nhận tội, hơn nữa đồ của anh ta cũng đã vứt vào túi của Thẩm Y Y rồi, lục soát người anh ta cũng không có bằng chứng gì. Sau khi bị nhốt một tuần thì lại được thả ra ngoài.
Lúc được thả ra, khắp người đều là vết thương, còn bị gãy một chân, cả người tàn tạ, một chút tinh khí thần cũng không có.
Trước đây vì bọn họ báo công an, hại người dân trong thôn bị công an giáo dục, không ít người ghi hận trong lòng, thừa cơ ném đá xuống giếng.
Đến ông Ngưu cũng không cho Lâm Gia Đống lên xe bò của ông.
Giang Uyển Nhu cầu cứu nhà chị gái và anh rể.
Lý Tam Hoành, Giang Ái Linh ngại mất mặt, không đồng ý đi ban ngày, miễn cưỡng đợi nhá nhem tối, Lý Tam Hoành mới đi cõng người về.
Rất nhiều ngày sau đó Lâm Gia Đống cũng không ra ngoài, ở nhà dưỡng thương.
Tuy lúc này không cần đi làm nhưng cũng có lúc trong thôn có việc phải làm, chỉ là mọi người đều mặc nhiên không kêu bọn họ, đương nhiên bọn họ cũng không có công điểm.
Lâm Gia Đống là thanh niên tri thức, nhà họ Giang không giúp bọn họ, bên nhà họ Lý thì càng không cần phải nói. Đến cả Giang Ái Linh cũng sợ nếu ở gần bọn họ sẽ bị xa lánh, ở bên ngoài rất ít khi đi cùng cô ta.
Hoàn cảnh bọn họ trong thôn càng gian nan.
Có một lần Thẩm Y Y gặp phải Giang Uyển Nhu, Giang Uyển Nhu nhìn cô với ánh mắt hận thù, “A Đống như thế này, đều là do cô hại hết! Nếu không phải do cô đánh anh ấy bị thương thì cơ bản là anh ấy sẽ không bị bắt được!”
“Vậy sao cô không nói đến chuyện anh ta muốn lôi tôi xuống nước?” Thẩm Y Y nói, nhặt một hòn đá từ dưới đất lên, cầm trên tay cân nhắc, cười như không cười nhìn Giang Uyển Nhu.
Giang Uyển Nhu có chút kiêng dè, lùi về sau một bước, gầm nhẹ nói: “Cô là đồ phụ nữ độc ác, một ngày nào đó sẽ bị báo ứng!”
Thẩm Y Y ra vẻ nện cục đá, Giang Uyển Nhu vội vã chạy mất.
“Bốp!” Thẩm Y Y nện cục đá tới.
“A!” Giang Uyển Nhu quá căng thẳng, hét lên một tiếng theo bản năng, tự mình vấp ngã.
Quay đầu lại nhìn mới biết bị Thẩm Y Y trêu đùa, giận dữ rời đi.
Thẩm Y Y xùy một tiếng, cúi đầu nhìn thì thấy Tiểu Bảo đang sùng bái nhìn mình, còn lấy một cái khăn tay từ trong túi ra: “Mẹ, lau tay.”
Cậu bé ưa sạch sẽ nên bình thường trong túi sẽ có khăn tay.
???
Thẩm Y Y cầm lấy cái khăn tay nhỏ của cậu, sau khi lau sạch tay thì véo khuôn mặt nhỏ của cậu, buồn cười hỏi cậu: “Học ai đấy?”
“Phải học sao?” Tiểu Bảo ngỡ ngàng.
Thẩm Y Y nhíu nhíu mày, vậy là Tiểu Bảo nhà cô trời sinh đã có năng lực phân biệt tốt à.
Sau khi nộp xong thuế lương thực sẽ là ngày phân chia lương thực.
Năm nay Lý Thâm đi làm ở đội vận tải, không làm việc đương nhiên không có công điểm.
Nhưng bình thường Đại Bảo và Nhị Bảo đi cắt cỏ lợn, cũng kiếm được một ít công điểm. Còn có Trần Giai Di trước đây nợ Thẩm Y Y 30 đồng tiền, cũng đem công điểm bù nợ cho Thẩm Y Y.
Hoàn cảnh của Trần Giai Di bây giờ ở trong thôn không gian nan như Lâm Gia Đống và Giang Uyển Nhu, nhưng đã làm ra chuyện xấu nên cũng khá xấu hổ.
Nên lần này cô ta sảng khoái ngoài dự kiến, nói đem công điểm đền cho Thẩm Y Y thì thật sự đền cho cô, không mang theo một chút do dự nào.
Thậm chí còn nhỏ giọng nói xin lỗi cô: “Y Y, chúng ta làm hòa được không? Tôi hiện tại đã từ bỏ Lâm Gia Đống rồi, bọn họ làm cho danh tiếng của tôi thành ra thế này thì về sau bọn họ chính là kẻ thù của tôi.”
Thẩm Y Y???
Đây là vì thấy hoàn cảnh hiện tại của Lâm Gia Đống, nên vui mừng vì bản thân đã không gả cho anh ta à?
Còn định làm hòa với cô... là vì cảm thấy cô xem Lâm Gia Đống và Giang Uyển Nhu là kẻ thù, cùng chung kẻ thù với cô, sau đó lại vơ vét lợi ích từ cô?
Tiếc là cô không hề hận Lâm Gia Đống và Giang Uyển Nhu, chỉ là chán ghét bọn họ thôi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-toi-cung-chong-cu-nuoi-duong-cac-con-thanh-tai/chuong-167.html.]
Thẩm Y Y cười như không cười nói “Tính toán của cô xem như uổng phí rồi.”
Trần Giai Di cứng đờ, nhưng nét mặt không ngạc nhiên lắm.
Cô ta sớm đã đoán được kết quả này rồi, Thẩm Y Y bây giờ đã không còn là Thẩm Y Y của ngày trước, không dễ lừa cô ấy như thế nữa.
Cô ta chỉ là muốn thử xem, nếu cô ta thật sự có thể làm hòa với Thẩm Y Y thì cũng không thiệt gì.
“Vậy là tôi cưỡng cầu rồi.” Trần Giai Di nói, ảo não đem phần lương thực còn lại của cô ta đi.
Thẩm Y Y: “...” Trải qua nhiều chuyện như vậy, tuy tính cách của Trần Giai Di không thay đổi nhưng đã trở nên thức thời hơn.
Tuy đã có công điểm của Trần Giai Di đền cho nhưng nhiêu đó vẫn không đủ để một nhà năm người ăn.
Thẩm Y Y mua thêm 150 đồng lương thực đã qua xử lý, khiến cho mọi người trong thôn kinh sợ.
Mà lý do của Thẩm Y Y vẫn như cũ là phải gửi cho bên mẹ cô nữa, không ai nói gì.
Hiện giờ mọi người đều biết điều kiện gia đình cô tốt, Lý Thâm làm việc ở đội vận tải, có thể bỏ nhiều tiền như thế để mua lương thực.
Chỉ là có không ít người ngứa mắt, đi tìm mẹ Lý thủ thỉ: “Tôi nghe nói nhà mẹ đẻ của con dâu hai nhà chị không giúp đỡ gì con bé nữa cả? Không đúng, nếu vậy thì là con bé quá chiếu cố nhà mẹ đẻ rồi. Lý Thâm có tiền lương nhưng còn phải nuôi cả một gia đình, hiện giờ con bé còn đang mang thai nữa, sau này sẽ có rất nhiều tiền cần chi, cần phải nói chuyện lại với cô con dâu này rồi!”
Ý đồ ly gián chia rẽ này quả thực là quá rõ ràng rồi.
Mẹ Lý biết được tin Thẩm Y Y mua lương thực chuyển cho nhà mẹ đẻ cũng cảm thấy có chút ghen tức.
Nhưng bà biết Thẩm Y Y là một người có năng lực, không phải là người bà có thể nắn được.
Cho nên mọi lần cố nhịn đi nói với Thẩm Y Y, chỉ quay về càm ràm với ông chồng, chính là không muốn xích mích với Thẩm Y Y.
Lần này bà vốn cũng đang định về nhà càm ràm với chồng nhưng còn chưa gì thì đã có người muốn chia rẽ rồi.
Thế mà lại có người muốn chia rẽ quan hệ giữa bà với nhà thằng hai, bà ngay lập tức vô cùng tỉnh táo, mắng lại tức thì:
“Tôi nói cái gì đây? Trước đây sui gia nhà tôi vẫn luôn giúp đỡ hai đứa nó. Đó là vì đau lòng hai đứa nó ngày nào cũng khổ cực! Hai đứa nó là hai đứa trẻ ngoan hiểu chuyện ơn nghĩa, có thể kiếm tiền, đương nhiên phải báo đáp sui gia nhà tôi thật tốt!”
“Mua chút lương thực gửi qua đã là gì? Bà nghĩ ai cũng như bà sao? Lòng lang dạ sói! Tôi khinh! Đúng là chó bắt chuột, lo chuyện bao đồng! Cút!”
Nói rồi cầm chổi đuổi người đi.
Đuổi người xong rồi mẹ Lý ngẫm lại lời nói của mình.
Ừm, không thể không nói, mấy lời bà nói rất đúng!
Ngày trước nhà sui gia rất hay giúp đỡ nhà thằng hai, bây giờ lấy chút lương thực thì có tính là gì? Dù là tiền lương thằng hai có bị tiêu hết thì nhà sui gia cũng sẽ không trơ mắt nhìn!
Mẹ Lý tự thuyết phục mình xong thì trong nháy mắt không còn ghen tức nữa, còn khá là vui vẻ.
Đúng lúc này thì Thẩm Y Y qua đến.
Ban nãy mẹ Lý mắng người giọng hơi lớn, cô ở nhà cũng nghe thấy, đoán là có người đến nói xấu bên tai mẹ Lý, tính sang xem thử, nào ngờ không thấy người nói xấu đâu, ngược lại thấy mẹ Lý đang cười ngây ngốc.
Nhất thời có chút dở khóc dở cười; “Mẹ, mẹ đang làm gì thế?”
“Vợ thằng hai? Con sang đây làm chi?” Mẹ Lý thấy Thẩm Y Y qua, háo hức đi sang dìu cô.
Thẩm Y Y???
“Mẹ?” Thẩm Y Y thử thăm dò xem tại sao mẹ lại muốn dìu cô?
Mẹ Lý cũng kịp phản ứng lại, có chút lúng túng.
Bà đương nhiên không phải là loại người nịnh bợ, chỉ là từ sau khi Thẩm Y Y mang thai thì mỗi khi cô qua đến bên họ, luôn thấy Lý Thâm và ba đứa nhỏ dìu lấy hoặc dặn dò lẫn nhau việc dìu cô.
Thời gian trôi qua, bà có vẽ cũng bị đồng hóa, thế nên khi nhìn thấy vợ thằng hai mới qua thì dìu theo bản năng…
Nhưng chuyện này có thể nói ra không? Đương nhiên là không! Nếu không thì bà sẽ rất mất mặt!