Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài - Chương 16
Cập nhật lúc: 2024-08-19 16:33:34
Lượt xem: 1,156
Thực ra cũng không trách mẹ Lý.
Trước đây thứ tốt nhất trong nhà chính là trứng gà, thông thường đều là cho đứa cháu trai trưởng Thiết Trụ này ăn trước cho nên Thiết Trụ cũng không ầm ĩ gì.
Hôm nay cũng chỉ xuất hiện một lần thịt như thế, Lý Thiết Trụ bộc lộ bản tính của nó ngay, mẹ Lý thật sự bị Thiết Trụ làm tổn thương.
Lý Thiết Trụ là cháu trai trưởng, mẹ Lý thiên vị nó không sai, nhưng mẹ Lý không chỉ có một mình nó là cháu trai.
Chỉ cần là cháu trai, bà đều thương yêu nhất.
Cháu gái xếp sau.
Hai người lợi hại nhất trong nhà đang cãi nhau, những người khác đều không dám nói chuyện, chỉ có Lý Thiết Trụ còn chưa phân biệt rõ tình hình, gắng sức khóc.
Tưởng chỉ cần nó khóc, bà nội thương yêu nó sẽ nghĩ hết mọi cách kiếm được thịt ngon cho nó.
“Hu a a a”
“Câm miệng!” Mẹ Lý quát một tiếng!
Lý Thiết Trụ lập tức nghẹn lại, không kịp thở, bị sặc ho khù khụ.
Lúc này.
“Ông nội!”
“Bà nội!”
Nghe ra là giọng của Nhị Bảo, sắc mặt mẹ Lý dịu lại, vừa nhìn thấy Nhị Bảo bưng một bát thịt lao vào giống như viên đạn nhỏ, nhét bát vào trong tay bà nội của cậu bé: “Thịt.”
Nói xong liền muốn chạy.
Mẹ Lý nhanh tay nhanh mắt chụp lấy cậu bé: “Nhị Bảo, sao lại cho thịt nữa, con mau mang về đi!”
“Mẹ!” Giang Uyển Linh đang thuận khí cho Lý Thiết Trụ, nghe vậy gọi một tiếng, bị mẹ Lý trừng một cái.
“Bà nội, đây là thịt gà rừng, là lúc chúng cháu và mẹ lên núi nhặt củi khô, mẹ nhìn thấy, nhưng là do cháu bắt.” Nhị Bảo vừa nói tới gà rừng mình bắt liền tự hào, cảm thấy mùi thơm lan tràn trong không trung càng thơm.
Vội vã muốn về nhà ăn thịt, vùng vẫy khỏi xiềng xích của bà nội cậu bé, vừa chạy vừa nói: “Đây là mẹ bảo cháu đưa cho ông bà nội ăn, nếu cháu cầm về sẽ bị mẹ mắng.”
“Đứa nhỏ này.” Mẹ Lý không giữ được Nhị Bảo, cũng không định trả thịt về nữa.
“Bà nội, thịt khụ khụ khụ.” Lý Thiết Trụ vẫn còn sặc, muốn vươn tay nhận lấy thịt trên tay mẹ Lý.
Mẹ Lý lạnh mặt, đổi hướng cái bát, mặt không cảm xúc nói: “Đây là bác hai cháu hiếu kính bà nội, không cho cháu ăn đâu!”
“Cái gì?” Lý Thiết Trụ nghe vậy, sốt ruột lên, cũng không ho nữa: “Bà nội, cháu muốn ăn!”
Thế mà còn muốn vươn tay đi giành.
Bị mẹ Lý cầm đũa đánh, Lý Thiết Trụ kêu “a” một tiếng.
“Mẹ!” Giang Ái Linh thét lên, vội vàng kéo tay của con trai kiểm tra vết thương, bị Lý Thiết Trụ đẩy ra một cái, hung hăng nói: “Con muốn ăn thịt!”
“Thịt, thịt này cũng không phải cho mẹ.” Giang Ái Linh cũng sốt ruột: “Là bà nội con không cho con ăn!”
Mẹ Lý thấy tình cảnh này, càng chắc chắn ý định kiên quyết không cho Lý Thiết Trụ ăn thịt, gắp một miếng cho Cẩu Đản ngồi bên cạnh Lý Tam Hoành.
Cẩu Đản lập tức chảy nước miếng ra, cầm lấy thịt gà gặm.
Tuy tướng ăn không đẹp nhưng vẫn tốt hơn Lý Thiết Trụ không ít.
Những người khác đều không được cho.
Mẹ Lý chia cho cha Lý.
Bên Thẩm Y Y đang đợi Nhị Bảo quay về mới bắt đầu ăn.
Gà rất béo, bóng dầu, vô cùng thơm, hơn nữa chất thịt mềm mại bóng loáng, vô cùng ngon.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-toi-cung-chong-cu-nuoi-duong-cac-con-thanh-tai/chuong-16.html.]
Thẩm Y Y hơi chột dạ liếc nhìn Lý Thâm, gà rừng bình thường đều rất gầy, hơn nữa chất thịt khá rắn chắc, không biết anh có chú ý tới không.
Lý Thâm thường lên núi đi săn, cũng từng bắt không ít gà rừng, sao có thể không ý thức được gà rừng này khác với những con gà khác chứ?
Nhưng anh không hỏi.
Hoặc nói, quan hệ giữa anh với cô còn chưa tới mức có thể tán gẫu.
Thẩm Y Y thấy nét mặt của anh như thường thì thở phào một hơi, lại nhìn ba đứa con, mỗi đứa đều đang cầm một miếng thịt gà gặm, ăn đến dầu mỡ đầy miệng, đầy tay, giống như ba con mèo hoa nhỏ.
“Ăn chậm chút.” Thẩm Y Y cầm một miếng vải sạch sẽ, lau miệng cho Tiểu Bảo trước, lại lau tay nhỏ của cậu.
Tiểu Bảo ngoan ngoãn ngồi im, mặc cho mẹ lau tay cho mình, còn ngửa đầu mỉm cười: “Mẹ, ngon!”
“Mẹ, con cũng muốn lau.” Nhị Bảo nhanh chóng gặm xong một miếng thịt gà, lấy lòng vươn tay tới, còn cong miệng lên.
Ngốc nghếch đáng yêu.
Thẩm Y Y buồn cười, cầm vải đang muốn lau cho cậu, một bàn tay to vươn tới, lấy vải trong tay cô đi, trực tiếp ném lên tay Nhị Bảo.
Giọng nói của Lý Thâm rất uy nghiêm: “Chuyện của mình tự mình làm!”
Nhị Bảo bị cha cậu bé giáo huấn, cắn môi nhìn cha, tức giận hừ một tiếng, cầm vải tự lau.
Lý Thâm không chiều cậu bé, gắp một miếng thịt đùi gà bỏ vào trong bát của Thẩm Y Y, tuy gương mặt cương nghị lập thể không có biểu cảm gì, nhưng có thể cảm nhận được sự che chở của anh: “Em ăn phần em, không cần lo cho chúng.”
Thẩm Y Y: “…”
Tuy cô có chút thương con trai của mình nhưng cô lại rất vui là sao?
Lý Thâm gắp thịt gà vào trong bát cô liền hối hận, cô vốn dĩ không thích sự tiếp cận của anh, càng huống hồ là anh dùng đũa mình đã dùng qua gắp thịt cho cô?
Lại thấy cô ngẩn ra, trong lòng Lý Thâm càng run sợ, nhưng phản ứng trên mặt lại có chút âm trầm, anh vừa muốn đưa đũa ra gắp miếng thịt đó đi…
Có một đôi đũa nhanh hơn anh một bước, gắp miếng thịt gà đó lên.
Lý Thâm sững người, nhìn thấy cô đưa thịt gà vào trong miệng, quai hàm phình lên, không nhìn ra chút khó chịu nào, còn cười híp mắt nói: “Cảm ơn anh Thâm.”
Trong lòng Lý Thâm nhẹ nhõm, mơ hồ ừm một tiếng.
Bữa cơm này, mọi người ăn vô cùng thỏa mãn.
Đương nhiên, ăn cơm xong vẫn là Lý Thâm giành dọn bát.
Thẩm Y Y không giành lại anh, đành thôi.
Tối nay ba đứa nhỏ ăn no, bụng căng tròn, đặc biệt là Tiểu Bảo, lúc đi đường tư thế đều là hình chữ bát, còn xoa bụng nhỏ của cậu, giống như người phụ nữ có thai phiên bản đáng yêu.
Thẩm Y Y nhìn thấy buồn cười lại lo lắng, xem ra sau này vẫn phải khống chế lượng cơm của ba đứa con một chút.
Vốn dĩ muốn dẫn mấy đứa nhỏ ra ngoài dạo bộ, nhưng bây giờ trời đã tối nên không đi nữa.
Thế là đi vài vòng trong sân, ba đứa nhỏ rập khuôn bước phía sau cô, khung cảnh đó giống như gà mẹ dẫn theo một bầy gà con.
Lý Thâm rửa bát xong, đi ra nhìn thấy cảnh này, con ngươi vốn lạnh lẽo không có chút nhiệt độ đã nhu hòa lại.
Nhặt cây củi hơi thô to trong nhà bếp ra sân, cầm rìu bổ nhỏ lại một chút.
Lý Thâm ở bên này làm, Thẩm Y Y và ba đứa con tiêu cơm xong, bèn thúc giục họ đi tắm.
Kệ bếp trong nhà có hai cái nồi, cô dùng cái phía ngoài nấu cơm, bên trong thì nấu nước, đã sớm sôi rồi.
Cô lấy ra một ít dùng làm nước uống, còn lại đều là dùng để tắm rửa.
Thẩm Y Y múc nước vào trong chậu tắm lớn của Đại Bảo Nhị Bảo, Nhị Bảo rất khó hiểu: “Mẹ, không phải buổi trưa chúng con đã tắm rồi sao?”
“Bởi vì lại bẩn rồi.” Thẩm Y Y nói.
“Nhưng trước đây chỉ tắm một lần!”
“Mẹ lấy cho con một ví dụ nhé, có phải buổi trưa con đã ăn cơm rồi không? Nhưng buổi tối con đói, vẫn phải ăn cơm đúng không?” Thẩm Y Y dịu dàng khuyên nhủ: “Tắm cũng giống như vậy!”
Nhị Bảo như hiểu như không gật đầu, còn muốn nói gì, bị cha cậu từ phía sau xách lên: “Đừng hỏi đông hỏi tây nữa, mẹ con bảo con tắm thì con mau tắm đi!”