Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài - Chương 154
Cập nhật lúc: 2024-08-27 17:14:30
Lượt xem: 768
Hà Vệ Đông suýt chút tức chết, nhìn thấy Đại Bảo và Vượng Tài ngồi phía trước, lại cười, học theo dáng vẻ của Nhị Bảo khinh bỉ nói: “Còn nói tôi, không phải cậu cũng giống vậy sao? Anh cậu đã ngồi cùng với người khác, không cần cậu nữa rồi.”
“Nói bậy, anh tôi sẽ không vứt bỏ tôi, vốn dĩ ba chúng tôi muốn ngồi chung, nhưng tôi cảm thấy anh đáng thương nên tới ngồi với anh.” Nhị Bảo hùng hồn nói.
Hà Vệ Đông: “...” Chỉ có cái miệng nhỏ của cậu giỏi ăn nói.
Lúc này, tiếng chuông vào lớp vang lên, giáo viên tới, là một cô giáo vừa mới hơn mười tám, là từ trong huyện thành điều tới, tên Ngô Kiều Yên, tính tình rất gần gũi, còn bảo các học sinh gọi cô ấy là cô Tiểu Ngô.
Tiết học đầu tiên, Nhị Bảo cảm thấy có chút mới mẻ, thế là nghiêm túc nghe vài câu.
Cô Tiểu Ngô lưu loát giảng một tràn dài, kết quả trong lớp không có mấy người nghe giảng, cả lớp ầm ĩ giống như cái chợ.
Cô Tiểu Ngô nhắc nhở một lần, kết quả mọi người chỉ im lặng được một lúc.
Nhị Bảo cũng không gượng nổi, bắt đầu quấn lấy Hà Vệ Đông đánh nhau với cậu, kết quả Hà Vệ Đông thờ ơ không quan tâm.
Nhị Bảo bắt đầu sử dụng chiêu khích tướng: “Anh không dám đánh với tôi, anh là kẻ nhát cáy giống Lý Thiết Trụ!”
Hà Vệ Đông tức điên, cậu ta không muốn so chiêu với Nhị Bảo, bèn đổ hết lỗi lên người Lý Thiết Trụ.
Nếu không phải Lý Thiết Trụ tự nhiên không đánh với Nhị Bảo nữa, Nhị Bảo sẽ không quấn lấy đòi làm đại ca của cậu ta.
Vừa hay lúc này chuông hết tiết vang lên, Hà Vệ Đông trực tiếp đi tới, muốn kéo Lý Thiết Trụ tới trước mặt Nhị Bảo, hạ lệnh cậu ta đánh nhau một trận với Nhị Bảo.
Kết quả Lý Thiết Trụ thấy Hà Vệ Đông tức giận đùng đùng đi tới, tưởng Hà Vệ Đông muốn tới trút giận cho Nhị Bảo, trực tiếp ra tay trước để chiếm ưu thế, cầm ghế lên đập về phía Hà Vệ Đông.
Hà Vệ Đông không kịp phòng bị, trên trán lập tức sưng thành một cục.
“Mày cmn lại dám đánh tao.” Hà Vệ Đông chửi đổng một câu, xông lên đánh nhau với Lý Thiết Trụ.
Hà Phú Quý và Lưu Quán Quân thấy Hà Vệ Đông đánh nhau với người ta, cũng gia nhập chiến cục.
Bạn nhỏ xung quanh sợ tới mức lùi liên tục về sau.
“Ể? Làm gì vậy?” Cô Tiểu Ngô vội vàng chạy tới: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!”
Nhị bảo ở bên cạnh xem náo nhiệt không chê lớn chuyện: “Anh đá chân anh ta, Hà Vệ Đông, đá đi, cái gì? Chân anh không động đậy được? Vậy anh động tay! Đúng đúng đúng, cho anh ta một chưởng!”
Cô Tiểu Ngô: “...”
Tức tới suýt khóc: “Đừng hô hào nữa, mau tránh ra chút!”
Sau cùng, Thẩm Y Y cũng không ngờ, con trai cô ngày đầu tiên đi học đã bị mời phụ huynh.
Khi cô dẫn Tiểu Bảo tới, văn phòng giáo viên đã loạn thành nồi cháo.
Hà Vệ Đông và Lý Thiết Trụ ít nhiều đều bầm dập, trong đó Lý Thiết Trụ thảm nhất, sắc mặt mảng xanh mảng tím, trông rất chật vật.
Chỉ có Nhị Bảo bình an vô sự, chỉ là nhìn thấy cô, trong mắt cậu lóe qua một tia chột dạ, lấy lòng cười một cái với cô.
Thẩm Y Y yên tâm, lại tức giận trừng cậu một cái.
Mà Giang Ái Linh và Vương Yến đang cãi nhau kịch liệt…
“Mọi người đều nhìn thấy rồi, chính là Hà Vệ Đông nhà các người muốn tới đánh Thiết Trụ nhà chúng tôi, Thiết Trụ nhà chúng tôi mới động thủ!”
“Phi, rõ ràng là Thiết Trụ nhà các người động thủ đánh người trước, muốn chối? Không có cửa!”
“Ai muốn chối? Hả? Mắt không mù đều biết là Thiết Trụ nhà tôi bị thương nặng hơn! Tôi mặc kệ, cô phải giải thích rõ ràng cho tôi, không nói rõ với tôi, tôi sẽ đập đầu c.h.ế.t ở chỗ đây!”
“Vậy cô đập đi, không đập cô chính là chó!”
“Cô!”
Thấy hai người này sắp đánh nhau, giáo viên Tiểu Ngô vội vàng ngăn cản, nhưng hai người cãi đang hăng say nên hai người không hề xem giáo viên ra gì, hoàn toàn không ngó ngàng tới giáo viên.
Vẫn là Vương Yến nhìn thấy Thẩm Y Y đã đến, kéo cô đi qua, chọc tức Giang Ái Linh: “Không phải em giỏi chửi người nhất à? Chửi cô ta! Con trai cô ta đánh con của em."
Thẩm Y Y: "..." Trông con trai cô hình như không bị đánh mà nhỉ?
"Được rồi, chúng ta trước hết nghe tiền căn hậu quả đi." Thẩm Y Y nói.
"Đúng đúng đúng, trước hết nghe tiền căn hậu quả đi." Cuối cùng bọn họ đã yên tĩnh lại, giáo viên Tiểu Ngô vội vàng nói, sau đó nhìn về phía Lý Thiết Trụ, nói: "Thiết Trụ, vừa rồi giáo viên nhìn thấy là con đánh Hà Vệ Đông trước, con có thể nói với giáo viên tại sao đánh Hà Vệ Đông không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-toi-cung-chong-cu-nuoi-duong-cac-con-thanh-tai/chuong-154.html.]
"Là nó muốn đánh con!" Lý Thiết Trụ một mực chắc chắn: "Vì vậy con mới tiên hạ thủ vi cường!"
"Nói bậy, con mắt nào của mày nhìn thấy tao muốn đánh mày thế? Rõ ràng là tao muốn kéo mày tới trước mặt Nhị Bảo để nó đánh mày!"
Mọi người: "..." Cái này, có phải chính là có ý muốn đánh người không?
Đồng loại nhìn về phía Nhị Bảo, tại sao Hà Vệ Đông phải kéo Lý Thiết Trụ tới trước mặt con cho con đánh?
Nhị Bảo nhanh chóng nói: "Rõ ràng là nó muốn đánh con, nhưng cứ rề rà không đánh!"
Mọi người: "..."
Thế là ai đánh ai thế? Sao nghe một hồi không hiểu gì hết thế này?
Đại Bảo vốn là đang trong lớp học tập, sau khi từ cửa sổ nhìn thấy mẹ cậu bé đã đến thì cũng đi tới văn phòng, thấy mọi người không có chú ý tới cậu bé, cậu bé rất lễ phép gõ cửa: “Giáo viên, con biết rõ sự việc."
"Vào đi!" Giáo viên Tiểu Ngô vội vàng nói.
Đại Bảo lập tức đâu ra đấy nói tiền căn hậu quả, cậu bé vừa dứt lời, Thẩm Y Y liền cười khẩy một tiếng: "Đóng cửa không cho vào phòng học, còn muốn để Nhị Bảo quỳ dưới đất lau giày cho con, thật là uy phong, uy phong hơn cả địa chủ!"
"A, ai biết cha mẹ nó dạy dỗ nó như thế nào, nói không chừng chính là nhà dột từ nóc.” Vương Yến lập tức phụ họa: "Vậy sau này để cho mấy người… đến dạy đi."
"Địa chủ" "…" vừa xuất hiện, Giang Ái Linh vốn còn muốn cãi lại gì gì đó thoáng cái chân đã mềm nhũn, việc này nói lớn thì đúng là không nhỏ, nếu thật sự tố cáo, kết cục đó...
Giang Ái Linh không dám tưởng tượng, nhẹ giọng nói: "Chị hai, Vương Yến, này là mấy đứa trẻ giỡn với nhau, Thiết Trụ nhà của chúng em hơi ngu ngốc một chút, nhưng thật ra không có ý gì khác, em bảo nó xin lỗi Nhị Bảo và Vệ Đông. Mọi người người lớn đừng chấp đứa trẻ, tha cho nó đi, Thiết Trụ, nhanh xin lỗi!"
Đám người Thẩm Y Y sẽ không thật sự đi tố báo Lý Thiết Trụ, nhưng cũng không cần lời xin lỗi của nó.
Cần xin lỗi làm gì? Ăn được không?
Vì vậy cô đã cùng Vương Yến dùng vết thương trên người của mấy đứa Hà Vệ Đông cùng với tâm lý Nhị Bảo bị thương làm lý do để đòi Giang Ái Linh bồi thường hai mươi đồng.
Đương nhiên Giang Ái Linh không bằng lòng, tổn thương của Lý Thiết Trụ là nặng nhất, kết quả là cô ta phải thường tiền?
Thế nhưng nhược điểm đã rơi vào trong tay người ta, còn là Lý Thiết Trụ ra tay trước, Giang Ái Linh không thể không câm miệng mà chịu, sau đó lôi kéo Lý Thiết Trụ về nhà.
Mặt mũi Lý Thiết Trụ mất sạch sẽ rồi, thét lên với Giang Ái Linh một tiếng, chạy mất, Giang Ái Linh vội vàng đuổi theo sau nó.
Sự việc đã giải quyết xong, Nhị Bảo không bị thương, Thẩm Y Y bảo cậu bé và Đại Bảo trở về học tiếp, dặn dò: "Nhị Bảo, con cũng an phận chút, đừng gây chuyện khắp nơi, có biết hay không?"
"Biết ạ, biết ạ.” Nhị Bảo vội vàng đáp.
"Con cáo con.” Thẩm Y Y bật cười, nhưng vẫn phải căn dặn: "Có điều chúng ta không gây phiền phức, nhưng cũng không sợ phiền phức, nếu như xảy ra chuyện giống như hôm nay thì đánh thắng được thì phải đánh, nhưng phải chú ý đúng mực. Đánh không lại chúng ta bỏ chạy, về nhà méc với cha mẹ, cha mẹ sẽ báo thù cho con, đừng gắng gượng, hiểu chưa?"
"Hiểu rồi.” Nhị Bảo vội vàng nói.
"Thế quay về đi học đi." Thẩm Y Y nói.
Giáo viên Tiểu Ngô vốn đã đuổi theo đến nơi muốn cùng Thẩm Y Y nói hai câu: "..." Được rồi.
Thấy anh cả và anh hai của mình đều đã rời đi, Tiểu Bảo cũng muốn đuổi theo, Thẩm Y Y liền vội vàng kéo cậu bé lại: "Anh hai đi học rồi, chúng ta về nhà."
"Con cũng muốn đi học!" Tiểu Bảo quắt miệng nói.
"Ngoan, chờ Tiểu Bảo lớn chút nữa, mẹ sẽ đưa Tiểu Bảo đến trường, được không?" Thẩm Y Y dỗ dành cậu bé.
"Lớn hơn là lúc nào?" Tiểu Bảo ngây thơ hỏi.
"Đợi con lớn chừng anh cả, anh hai.” Thẩm Y Y nói.
Tiểu Bảo cái hiểu cái không gật đầu.
"Đi thôi, chúng ta về nhà." Thẩm Y Y nói.
Vừa đến cửa trường học, Vương Yến đuổi theo: "Vợ Lý Thâm, chờ chị lát.”
Thẩm Y Y quay đầu nhìn sang, nhìn thấy Vương Yến mừng rỡ, cô nở nụ cười: "Con của chị bị đánh mà chị còn hớn hở vậy à?"
"Cũng không phải con của chị bị đánh nặng nhất." Vương Yến đắc ý nói, móc ra mười lăm đồng từ trong túi quần, trong đó có mười đồng là phải giao cho người nhà Hà Phú Quý và Lưu Quán Quân, có năm đồng là của cô.
Vương Yến cất mười đồng vào túi, sau đó cầm năm đồng thuộc về cô lên, hôn một cái, cảm thán nói: "May mắn có em, nếu không chính chị cũng không ngờ sẽ khiến cô ta bồi thường nhiều tiền vậy.”
Thẩm Y Y khá quan tâm một vấn đề khác: "Nếu để cho con của chị lại bị đánh lần nữa, sau đó chị lại có thể có năm đồng, chị đồng ý không?”
"Còn có chuyện tốt thế này à?" Đôi mắt Vương Yến sáng lên.
Thẩm Y Y: "..." Đau lòng cho Hà Vệ Đông hai giây.