Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài - Chương 151
Cập nhật lúc: 2024-08-27 17:14:23
Lượt xem: 773
Nhưng không ảnh hưởng Thẩm Y Y bị cậu chọc vui, cười hỏi cậu: “Vậy cha là gì của con?”
“Cha?” Nhị Bảo nhớ ra gì đó, bĩu môi: “Chẳng là gì cả!”
Thẩm Y Y??
Không nhịn được bảo vệ người đàn ông của mình: “Sao cha lại chẳng là gì? Không phải cha còn dạy con làm việc nhà, cha còn muốn để con biến thành một người lợi hại sao!”
Đại Bảo ngẩng đầu nhìn mẹ cậu.
Thẩm Y Y mặt không đổi sắc.
Nhị Bảo không phát giác không đúng, tức giận nói: “Nhưng cha đi công tác rồi, đã mấy ngày không về.”
“...” Là như vậy à.
Thẩm Y Y nín cười gật đầu, lúc này nghe thấy tiếng gõ cửa.
Nhị Bảo lập tức đứng dậy: “Có phải là cha về không?” Sau đó chạy đi mở cửa.
Thẩm Y Y đã đại khái đoán được là ai, không ngăn Nhị Bảo.
Quả nhiên là mẹ Lý và Lý Nhị Nha.
Nhị Bảo nhìn thấy không phải là cha mình, có hơi thất vọng, nhưng vẫn rất lịch sự gọi một tiếng: “Bà, cô út.”
“Nhị Bảo.” Mẹ Lý cười híp mắt đáp, Lý Nhị Nha ở phía sau mẹ Lý.
“Vợ thằng hai, Nhị Nha về rồi, tới thăm con.” Mẹ Lý cười nói, vừa ra hiệu Lý Nhị Nha chào hỏi.
Lần trước Lý Nhị Nha bất hòa với Thẩm Y Y, còn có hơi cự nự: “Chị hai.”
Thẩm Y Y có hơi bất ngờ, nhưng vẫn đáp một tiếng.
Lý Nhị Nha cầm lon sữa mạch nha đó ra, đưa tới: “Đây là em mang về cho ba đứa nhỏ uống.”
?
Thẩm Y Y nhìn sữa mạch nha, chỉ vào lon sữa mạch nha rỗng trong góc.
Lý Nhị Nha thuận theo hướng cô chỉ nhìn sang, nhìn thấy trong một góc đều là lon sữa mạch nha, nhiều như vậy?
Lý Nhị Nha có hơi sững sờ.
Nhà chồng của cô ta có chút gia sản, nếu không cô ta không có công việc, chỉ dựa vào lương của chồng cô ta, cô ta cũng không dám tiêu như vậy.
Nhưng có giàu mấy, loại thứ đồ đắt đỏ như sữa mạch nha này, cô ta cũng chỉ thi thoảng mua cho con trai uống, cộng thêm bình thường lúc về nhà mẹ đẻ, muốn đẹp mặt, cũng sẽ mua một lon như thế.
Kiểu uống sữa mạch nha như nhà Thẩm Y Y này, cô ta nghĩ cũng không dám nghĩ…
Không đúng, việc này có liên quan gì tới chuyện cô ta tặng sữa mạch nha?
Đây là nói cho cô ta biết, cô không thèm sữa mạch nha do cô ta tặng? Xem thường cô ta?
Lý Nhị Nha lập tức tức giận, căm phẫn nói: “Chị hai, em biết chị có tiền, không thiếu sữa mạch nha, nhưng…”
“Ài.” Mẹ Lý vội vàng giữ lấy Lý Nhị Nha, muốn bảo cô ta đừng nói nữa.
Lý Nhị Nha không quản nhiều như thế, cô ta vốn là theo yêu cầu của chồng cô ta tới, cũng không phải cô ta có chuyện muốn nhờ vả Thẩm Y Y, cho nên vì sao phải xem sắc mặt của cô? Nói thẳng: “Nhưng dù có nói thế nào, đây cũng là một phần tâm ý của em, chị không cần sỉ nhục người ta như vậy chứ?”
“Sỉ nhục? Vậy cô thật sự hiểu lầm rồi.” Thẩm Y Y cười: “Đây không phải là lần trước cô nói với chị, chị không thiếu đồ, cho nên không tặng cho chị sao? Chị không phải là đang nói với cô, chị cũng không thiếu sữa mạch nha, cho nên cô không cần tặng cho chị sao?”
Lý Nhị Nha nghẹn lời, lúc này mới nhớ ra lúc năm mới về nhà mẹ đẻ, cô ta cũng mang túi lớn túi nhỏ về chia cho nhà anh cả và nhà anh ba, cuối cùng ra oai với Thẩm Y Y, nói cô không thiếu đồ, cho nên không mang cho cô.
Lửa giận trong lòng lập tức xìu xuống, mở miệng, phát hiện cô ta không nói ra lời phủ nhận được.
Thế là lại bắt đầu nói Thẩm Y Y không nể mặt cô ta, cô không thể bỏ qua chuyện đó sao? Vì sao phải nhắc tới?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-toi-cung-chong-cu-nuoi-duong-cac-con-thanh-tai/chuong-151.html.]
Không cần thì thôi, không cần cô ta còn không muốn cho!
Dứt khoát ôm sữa mạch nha vào trong lòng: “Được, nếu chị đã không thiếu, vậy tôi cầm về!”
Mẹ Lý vừa muốn nói hai câu thay Lý Nhị Nha: “...”
Cái thứ bực mình này.
“Cô cầm đi.” Thẩm Y Y thuận miệng nói, giống như thật sự không quan tâm.
Lý Nhị Nha lập tức cảm thấy toàn thân khó chịu, đã nói tới mức này rồi, sao Thẩm Y Y có thể không cho cô ta bậc thềm đi xuống?
Thẩm Y Y đi tới trước tủ bếp, cầm một cái bát, nói: “Mẹ, vừa nãy con nấu chút lương bì, con múc một bát cho mẹ nếm thử nhé?”
“Lương bì? Ngon không?” Mẹ Lý hỏi.
“Ngon ạ!” Tiểu Bảo ló đầu từ trong bát ra, ngửa đầu nhìn bà nội cậu, gương mặt phúng phính, rất đáng yêu, khiến trái tim mẹ Lý tan chảy.
“Ngon, vậy Tiểu Bảo của chúng ta ăn nhiều một chút được không?” Ngữ khí của mẹ Lý cũng trở nên trẻ con hóa.
“Bà cũng ăn!” Tiểu Bảo gắp một miếng lương bì từ trong bát mình cho bà, nhưng cậu vẫn không giỏi dùng đũa lắm, gắp rất cật lực, gắp lên lại rơi xuống.
“Được rồi được rồi, mẹ múc cho bà rồi, con ăn phần của con đi.” Thẩm Y Y đưa lương bì đã trộn xong tới trước mặt mẹ Lý: “Mẹ, mẹ nếm thử.”
“Ài, vậy mẹ nếm thử nhé.” Mẹ Lý vui vẻ ngồi xuống trước bàn.
Thẩm Y Y cầm khăn lau lau nước sốt Tiểu Bảo gắp lương bì b.ắ.n ra, tức giận nói: “Còn nói con thích sạch sẽ, mẹ thấy là giả sạch sẽ!”
Tiểu Bảo “he he” hai tiếng, ngại ngùng cười.
Mẹ Lý ăn một miếng, tỏ vẻ kinh hỉ, gật đầu lia lịa: “Ngon! Rất khai vị!”
“Đúng chứ?” Thẩm Y Y cười nói: “Thời tiết này quá nóng, ăn cái này vừa ngon.”
“Tay của con thật sự quá khéo.” Mẹ Lý thật lòng thật dạ khen.
Lý Nhị Nha: “...”
Nhìn dáng vẻ mẹ cô ta ăn lương bì tới say sưa, cô ta cũng thèm theo, ánh mắt nhỏ vẫn luôn nhìn đồ trong bát của mẹ mình, nhưng cô ta lại ngại nói mình cũng muốn ăn, chỉ có thể lươn lẹo nói: “Đây là thứ gì, nhìn cứ dầu dầu, trông không ngon lắm!”
Cho nên để chứng minh ngon, mau múc cho tôi một bát đi!
Không đợi Thẩm Y Y lên tiếng, mẹ Lý đã tức giận, bà không hiểu nỗi quanh co trong bụng của con gái mình, chỉ cảm thấy cô ta lại gây sự, mắng: “Mẹ thấy cái miệng đó của con mới giống như biết phun phân!”
???
“Mẹ!” Lý Nhị Nha tức tối hét một tiếng, sao mẹ cô ta có thể ở trước mặt người cô ta ghét nhất nói cô ta như vậy chứ? Cô ta không cần mặt mũi sao?
“Có gì thì nói, không có thì ôm sữa mạch nha bảo bối đó của con cút về nhà đi, đừng đứng ở đây chướng mắt.” Mẹ Lý có ý nói, đây là đang ám thị thái độ của cô ta tốt một chút, và để sữa mạch nha lại.
Kết quả Lý Nhị Nha thật sự cho rằng mẹ cô ta đang ghét bỏ cô ta, tức chết, hung hăng trừng Thẩm Y Y, ôm lon sữa mạch nha đó tức tối quay đầu về.
Mẹ Lý: “...” Sao bà lại sinh ra cái thứ ngu dốt như vậy?
Thẩm Y Y: “...” Cười lạnh.
Mẹ Lý vội vàng giải thích với cô: “Vợ thằng hai, Nhị Nha nó không có ý khác, nó chỉ là…”
Cho dù rất không muốn thừa nhận, nhưng mẹ Lý không thể không thừa nhận: “Nó chỉ là hơi ngốc, nó không có ý khác, đợi mẹ về nói nó, con đừng so đo với nó…”
Con người Thẩm Y Y có chút thù dai, cô sẽ không nể mặt cha mẹ Lý, nhẫn nhịn nuốt giận với Lý Nhị Nha, chỉ cần Lý Nhị Nha tác yêu tác quái, nên giáo huấn cô vẫn sẽ giáo huấn.
Bèn ông nói gà bà nói vịt: “Mẹ, mẹ ăn no chưa? Có muốn múc thêm một bát nữa không?”
“Để mẹ tự làm là được.” Mẹ Lý cười ha ha nói, đi múc lương bì, vừa đối lưng với Thẩm Y Y, sắc mặt của bà lập tức xìu xuống.
Đương nhiên bà cũng biết ý của Thẩm Y Y, tức không có chỗ phát tiết, cái đồ ngu Lý Nhị Nha, ngay cả Từ Chí Minh cũng không dẫn dắt được cô ta.
Nhưng tức giận hơn vẫn là sau đó.