Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài - Chương 144
Cập nhật lúc: 2024-08-23 16:57:58
Lượt xem: 793
Vương Yến chua chát nói: "Thật sự là búp bê sứ, chỉ bắt con cá mà chồng của em cũng sợ em bị cuốn đi." Sao cô ta lại không gặp được người đàn ông tốt như vậy chứ?”
Còn không đợi Thẩm Y Y nói cái gì, Nhị Bảo đã bước ra nói: "Bác gái, mẹ con chứ không phải bác, bác nước lũ cũng cuốn không đi, bằng không bác đi bắt cá là được rồi.”
?
Vương Yến trừng mắt, đây là nói cô ta cường tráng?
Hà Vệ Đông phản ứng kịp: "Mày đang nói cái gì? Mẹ tao rõ ràng cũng rất gầy."
"Đơn đấu không?" Nhị Bảo bất chợt nói một câu khó hiểu, khiêu khích nói: "Người nào thua người đó chịu trách nhiệm cắt cỏ lợn cho đối phương."
"Tới!" Hà Vệ Đông tức giận vô cùng, cuộn nắm đ.ấ.m lao đến.
Nhị Bảo cong gối hạ người né tránh, chân trái bỗng đá ra, đá vào chân Hà Vệ Đông, Hà Vệ Đông nhảy lên phía trước né tránh, nhưng tránh không kịp, khuỷu tay Nhị Bảo đã ghìm ở cổ Hà Vệ Đông, cực nhanh đẩy nó lui về sau, bước chân Hà Vệ Đông lảo đảo, cuối cùng phần lưng đụng vào một bức tường.
Nhị Bảo gian tà… Không sai, chính là gian tà! Cười cười, rất đắc ý nói: "Mày lại thua rồi! Nhớ đi cắt cỏ lợn cho tao!"
Hà Vệ Đông bị tức chết.
Sự việc chỉ phát sinh trong nháy mắt, Thẩm Y Y và Vương Yến chỉ nháy mắt một cái, Hà Vệ Đông đã bị Nhị Bảo nhỏ hơn nó hai tuổi rưỡi đẩy ngã vào tường.
Hai người mẹ của người trong cuộc đều cảm thấy như là mơ.
Thẩm Y Y là như mơ vì con trai cô quá mạnh mẽ!
Cô là biết từ mùa đông năm trước Nhị Bảo đã nhìn tập tranh tự học võ thuật, hơn hai tháng gần đây Lý Thâm cũng có lúc hướng dẫn cậu bé, nhưng cô không ngờ là Nhị Bảo lại có thể trưởng thành nhanh như vậy!!!
Thật ra Nhị Bảo có thể quật ngã Hà Vệ Đông, ngoại trừ bởi vì từng học võ thuật thì mấy tháng này cậu bé đã được mẹ nuôi từ từ cao lớn.
Hiện tại cậu bé đã có đã cao một mét ba mươi ba rồi, mà Hà Vệ Đông cũng không quá một mét ba mươi bảy.
Cả hai đánh nhau, Hà Vệ Đông đánh không lại Nhị Bảo cũng không kỳ lạ.
Mà Vương Yến thì thấy như mơ vì con trai cô ta quá yếu.
Không thể tin được kết quả trước mắt, cô ta hét lên: "Con của tôi sao có thể yếu như vậy? Không có khả năng, nhất định là ngoài ý muốn! Đánh thêm một ván, Nhị Bảo, lần này chắc chắn đánh không lại con của bác! Con trai, lên! Đánh nó sưng như đầu heo đi, xem nó còn dám phách lối hay không! Hừ!"
Hà Vệ Đông tỏ vẻ bị làm khó.
"Cậu ấy đã không chỉ lần đầu đánh không lại em trai của con rồi." Đại Bảo ở bên cạnh buồn bã nói: "Đây là lần thứ ba, mỗi lần đều phải cắt cỏ lợn cho em trai con!"
"Lần thứ ba?" Vương Yến không thể tin, hét lên, đầu váng mắt hoa chốc lát, run run rẩy rẩy chỉ vào con trai cô ta: "Con... con..."
Thẩm Y Y nhìn dáng điệu làm lố của cô ta thì hơi buồn cười, nếu không phải hiểu rõ tính tình của Vương Yến thì cô đã tin rồi.
Lấy ra hai viên kẹo từ trong túi quần: "Nào, ăn hai viên kẹo cho bình tĩnh."
Vương Yến cướp kẹo trong tay cô, thái độ đột nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ, đã hòa hoãn hết tức, không thèm để ý xua tay một cái nói: "Được rồi được rồi. Con trai, đánh không lại thì đánh không lại đi, đi cắt cỏ lợn đi! Chúng ta phải biết tự lượng sức, về sau thấy người nhà bọn họ nên trốn xa chút, nhé? Đánh không lại thì chúng ta tránh, không cần phải tranh cao thấp làm gì!"
Vừa nói, vừa đi về nhà.
???
Hà Vệ Đông không thể tin nhìn người mẹ ruột chỉ cần hai viên kẹo đã bán nó đi, đuổi theo, vừa tức vừa giận bảo: "Mẹ, con là con trai ruột của mẹ đó!"
Vương Yến: "Ơ kìa, đương nhiên là con trai của mẹ rồi, mẹ không có nói con không phải!"
Hà Vệ Đông: "Vậy mẹ không báo thù cho con sao?"
Vương Yến: "Cả con còn đánh không lại? Mẹ đánh thắng được sao?"
Hà Vệ Đông: "Vậy mẹ đi gọi cha con đi!"
"Cha con đánh thắng được Lý Thâm à?"
"..." Đánh không lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-toi-cung-chong-cu-nuoi-duong-cac-con-thanh-tai/chuong-144.html.]
"Được rồi được rồi, chẳng phải con thèm hai viên kẹo họ cho mẹ sao? Mẹ cho con một viên, được chưa?”
"Cái này còn tạm được!"
Nghe tiếng trò chuyện càng ngày càng xa của hai mẹ con này, Thẩm Y Y: "..." Đã được mở rộng tầm mắt rồi.
Lúc Thẩm Y Y dẫn theo mấy đứa nhỏ về nhà, vừa khéo đụng phải Hà Chiêu Đệ.
Hà Chiêu Đệ nhìn thấy cô, nở một nụ cười, rồi sau đó dẫn theo Nhị Hoa và Tiểu Hoa nhanh chóng trở về nhà.
Vừa mới vào cửa nhà, cha Lý, mẹ Lý đã trở về. Ở trong nhà chính, cha Lý rút tẩu thuốc, mẹ Lý ngồi ở... bên cạnh Đại Hoa.
Nhìn thấy Đại Hoa, Hà Chiêu Đệ dừng lại.
Cha Lý đã thấy cô ấy rồi, hô một tiếng: “Vợ thằng cả, con tới đây một chút."
Hà Chiêu Đệ kiên trì tiến lên: "Cha, mẹ."
"Dẫn Nhị Hoa và Tiểu Hoa đi đăng ký rồi hả?" Cha Lý hỏi.
Hà Chiêu Đệ hơi hơi cúi đầu: "Vâng."
"Sao không mang theo Đại Hoa thế?"
Hà Chiêu Đệ ngập ngừng giây lát, không nói chuyện.
Đại Hoa mở miệng, đôi mắt của cô bé hồng hồng, hiển nhiên đã khóc rồi: “Ông nội, ông đừng trách mẹ, là con không muốn đi, hai em gái đã đi học, nếu như con cũng đi thì nhà mình quá cực khổ, con vẫn nên ở nhà giúp nhà mình thôi."
Thật ra đây cũng không phải là lần đầu tiên, lúc trước Đại Hoa có đi công xã học mấy tháng sách, về sau bởi vì phải chăm sóc Nhị Hoa và Tiểu Hoa nên thôi học.
Cha Lý cảm thấy thẹn với Đại Hoa, an ủi: "Đại Hoa, con đừng nghĩ nhiều như vậy, con muốn đi học, để ông nội nghĩ biện pháp.”
Đại Hoa chớp chớp hai mắt, nước mắt trào ra.
Hà Chiêu Đệ ở bên cạnh nhìn, tim như bị đao cắt.
Cha Lý nhìn về phía Hà Chiêu Đệ, ông biết, người con dâu này tuy rằng vẫn muốn có con trai nhưng không phải là không thương yêu mấy đứa con gái, bèn hỏi: "Có phải hay không đủ tiền không?"
Mẹ Lý nghe xong thế thì nóng nảy, vội hỏi: "Ra riêng các con được phân hai trăm đồng, trừ đi tiền xây dựng phòng bếp, ít nhất cũng còn một trăm sáu, lúc đến thành phố mẹ còn cho con một trăm bốn mươi đồng, số tiền đó dùng hết rồi à?”
Hà Chiêu Đệ lắc đầu, lại gật đầu một cái, nói giọng khàn khàn: "Còn mười đồng..."
"Học phí hai đồng, Nhị Hoa, Tiểu Hoa đi đọc dùng bốn đồng, còn có sáu đồng." Mẹ Lý tính rất nhanh, nhìn về phía cha Lý, nhà bọn nó thật sự không có tiền.
Không thể không nói, cho ba đứa bé đi học đối với tình huống nhà bọn họ đúng là một khoản gánh nặng rất lớn, không chỉ hao phí một khoản học phí khổng lồ, ngay cả việc trong nhà cũng không có người làm. Mà bình thường bọn họ cũng cần xài tiền, đến lúc đó nếu Hà Chiêu Đệ lại sinh một đứa chắc chắn phải tốn không ít tiền, có thể cho Nhị Hoa và Tiểu Hoa đi học đã không tệ.
Hiển nhiên, cha Lý đã nghĩ tới, hút một hơi thuốc, trầm ngâm một lúc lâu, bỗng nhiên nói: "Có phải ngày mai mới kết thúc đăng ký hay không? Ngày mai cha đến thị trấn một chuyến!"
"Ông muốn đi tìm Đại Nha vay tiền?" Mẹ Lý nhìn là biết tâm tư của ông nhà.
Cha Lý ngầm thừa nhận.
"Đại Nha không có tiền!" Mẹ Lý nói: "Tiền lương lao động tạm thời của nó vốn không nhiều lắm, trừ dùng cho bản thân còn phải trả nợ cho nhà thằng hai nữa kìa."
Cha Lý hít một hơi t.h.u.ố.c lá , nghĩ một lát, vẫy vẫy tay với Đại Hoa: "Đại Hoa, lại đây với ông nội."
Đại Hoa nghe vậy, đã đi tới.
Cha Lý kéo cô bé, ra cửa.
Mẹ Lý và Hà Chiêu Đệ liếc nhau một cái, đi theo phía sau bọn họ.
Bên Thẩm Y Y, vừa về đến nhà, lập tức phát hiện dâu tây cô trồng đã chín rồi. Trái dâu đỏ rực, giống như các viên mã não đỏ thẫm bóng loáng, mọng nước ướt át, khiến người nhìn thèm chảy nước miếng.
Tiểu Bảo phấn khích vô cùng, khóe miệng chưa từng ngừng cong lên. Lúc mẹ cậu bé hái dâu, đôi mắt to trắng đen rõ ràng của cậu bé trông mong nhìn chằm chằm vào, bẹp bẹp miệng, một mực nuốt nước miếng.
Nhị Bảo cũng không đỡ hơn bao nhiêu, Đại Bảo tương đối kín đáo, nhưng từ trong ánh mắt của cậu bé ít nhiều cũng đã tiết lộ ít tâm tư nhỏ của cậu bé.
Thẩm Y Y hái trái chín, dùng nước rửa một cái, chia cho bọn nó.
Tiểu Bảo ôm trái dâu to chừng nắm đ.ấ.m của cậu bé cắn, sau khi cắn một cái, đôi mắt cậu bé sáng choang: "Ngon “cá”!"