Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài - Chương 137
Cập nhật lúc: 2024-08-23 16:57:40
Lượt xem: 852
Hà Chiêu Đệ tiếp tục khóc.
Thẩm Y Y cười khẩy: “Chị cảm thấy bởi vì chị không có con trai, bọn em xem thường chị, nhưng thật ra chị tự xem thường chính bản thân chị còn nhiều hơn bất cứ ai! Bởi vì chị còn hy vọng sinh được một đứa con trai hơn cả mẹ, để chứng minh bản thân!"
Hà Chiêu Đệ cứng đờ người, lời Thẩm Y Y nói, đ.â.m vào trái tim cô ấy rồi.
Cô ấy xuất thân trong một gia đình trọng nam khinh nữ, tên của cô ấy, là Chiêu Đệ.
Chiêu Đệ, “Chiêu” không phải là em trai[1] sao?
[1]Từ Chiêu này còn có nghĩa là vẫy gọi thứ gì đó đến, đệ là em trai.
Chịu sự ảnh hưởng từ hoàn cảnh trưởng thành, từ khi gả vào nhà họ Lý, cô ấy đã dồn hết sức lực muốn sinh con trai, nhưng ông trời như đang trêu ngươi cô ấy, cô ấy liên tiếp sinh ra ba đứa con gái. Cho nên cô ấy cảm thấy không ngẩng cao đầu ở nhà họ Lý được, cảm thấy thấp hơn một bậc, cảm thấy mẹ Lý bởi vì cô ấy không sinh được con trai nên xem thường cô ấy, vì vậy lúc Giang Ái Linh bắt nạt cô ấy, cô ấy đều lặng lẽ chịu đựng, xếp mình ở vị trí tận cùng nhất ở nhà họ Lý. Hôm nay, dù cho mẹ Lý nhìn như xử lý sự việc công bằng, nhưng cô ấy đã sớm trở nên mẫn cảm rồi. Cô ấy không kìm chế được không ngừng phóng đại lại phóng đại những việc nhỏ không đáng kể đó, thế cho nên đã trở nên hơi tâm thần rồi.
Có đôi khi mẹ Lý ở giữa cô ấy và Thẩm Y Y, bà nhìn Thẩm Y Y nhiều hơn mấy lần, cô ấy đã cảm thấy đây cũng là bởi vì mình không sinh được con trai.
Hà Chiêu Đệ lắc đầu, lại gật đầu, nức nở nói: "Chị..."
Thẩm Y Y không muốn nghe lời giải thích của cô ấy, tuy Hà Chiêu Đệ đáng thương, nhưng không có nghĩa là cô ấy có thể ngấp nghé con trai của cô, thái độ càng cứng rắn sẽ lại càng đại biểu ranh giới của cô ở đâu: “Gọi chị một tiếng chị dâu, chị đã thật sự xem mình là cái gì hay ho lắm sao?”
Thẩm Y Y đột nhiên tức giận, không chỉ mẹ Lý bị dọa, Hà Chiêu Đệ cũng bị dọa. Cô ấy nghẹn lời chốc lát, vừa muốn khóc, nhưng ánh mắt đối diện với ánh mắt sắc lạnh của Thẩm Y Y, ngập ngừng một hồi, ngừng khóc.
Thẩm Y Y cũng sẽ không nuông chiều cô ấy: "Nói một lần cuối, con của em tuyệt đối sẽ không đưa cho chị làm con thừa tự! Chị tốt nhất là đừng có tâm tư không đứng đắn gì, nếu không, lần sau em sẽ không còn dễ nói chuyện thế này đâu.”
Cô cũng không nhìn nét mặt của Hà Chiêu Đệ, nhìn về phía mẹ Lý: “Mẹ, mảnh đất này nếu như chị ấy đã cuốc rồi, con cũng sẽ không cướp công của chị ấy, cứ cắt cho con một mảnh tương tự đi!”
"Bên… bên kia đều là của nhà mình." Thẩm Y Y vừa nổi giận, mẹ Lý sợ lại chọc cô tức giận, cẩn thận từng li từng tí: "Con xem con muốn mảnh nào?"
Thẩm Y Y chỉ một mảnh trong đó, sau khi mẹ Lý đã đồng ý, cô quay đầu về nhà.
Thẩm Y Y đi rồi, Hà Chiêu Đệ nhìn về phía mẹ Lý, nghẹn giọng giây lát, lại khóc tiếp: “Mẹ…”
"Con!" Mẹ Lý chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Tức giận, muốn nổi giận, nhưng không thể phủ nhận, Hà Chiêu Đệ như thế này cũng có một phần nguyên nhân là ở bà, hơn nữa ngay cả bản thân bà cũng trọng nam khinh nữ, bà có tư cách gì mắng Hà Chiêu Đệ.
Thở dài một hơi: "Nên làm như thế nào, tự con nghĩ đi!"
Nói xong, cũng rời đi, để lại Hà Chiêu Đệ khóc hu hu tại chỗ.
Mẹ Lý đuổi theo Thẩm Y Y, đi theo đằng sau cô, nói: "Vợ thằng hai, con đừng so đo với vợ thằng cả, đầu óc chị dâu con…”
"Mẹ, mẹ không cần khuyên con, những lời này mẹ nên đi nói với chị ấy, chỉ cần chị ấy không dòm ngó mấy đứa nhỏ, chị ấy có thế nào, thật ra đều không liên quan tới con.” Thẩm Y Y nói.
"Đúng, đúng, đúng." Mẹ Lý vội vàng nói: “Mẹ sẽ trở về nói với nó, con đừng nóng giận."
"..." Đến cửa ra vào, thấy mẹ Lý có vẻ muốn về nhà cùng cô, Thẩm Y Y thở dài: "Mẹ, mẹ về nhà trước đi, con cũng đi trở về."
"À à." Mẹ Lý mới nhận ra đã đến cửa nhà rồi, quay đầu đi được hai bước, lại quay đầu lại; “Thế, vợ thằng hai, thật ra mẹ cũng không đồng ý để Tiểu Bảo làm con thừa tự cho nó..."
"Con biết." Thẩm Y Y nói.
Lúc này mẹ Lý mới thở phào, về nhà.
Chạng vạng, tất cả mọi người đã trở về, chỉ có Hà Chiêu Đệ không trở về.
Mẹ Lý làm xong cơm đi ra, không thấy Hà Chiêu Đệ, tim trong lòng hẫng một nhịp, chắc không phải là làm việc ngốc nghếch gì rồi chứ?
Vội vàng đi tìm người với cha Lý, Lý Đại Bân, cha Lý và Lý Đại Bân biết chuyện hồi xế chiều, cũng càng hoảng sợ, sợ Hà Chiêu Đệ thực sự nghĩ không thông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-toi-cung-chong-cu-nuoi-duong-cac-con-thanh-tai/chuong-137.html.]
Mới ra cửa, lập tức nhìn thấy Hà Chiêu Đệ vác cuốc trở về, đôi mắt sưng đỏ cực kỳ, nhìn thấy cha Lý, mẹ Lý và Lý Đại Bân còn có mấy bé gái chuẩn bị đi ra tìm cô ấy, cô ấy che mắt: "Cha, mẹ, Đại Bân, con đã trở về!"
"Vợ!" Lý Đại Bân vội vàng xông lên: “Em, em có sao không?”
"Mẹ!" Mấy bé gái cũng vây quanh hỏi han ân cần.
Mẹ Lý và cha Lý liếc nhau một cái, thở dài một hơi.
Hà Chiêu Đệ đã bình tĩnh rồi, nhưng vì đôi mắt cô ấy sưng đỏ nên Lý Đại Bân bưng nước ấm vào trong phòng lau cho cô ấy, mấy bé gái cũng bưng thức ăn vào cho cô ấy.
Cha Lý, mẹ Lý cúi gằm, làm như không biết Hà Chiêu Đệ ngại đi ra đối mặt với mẹ Lý.
Cơm nước xong xuôi, cha Lý, mẹ Lý trở về phòng.
Cha Lý xoay tẩu thuốc của ông, hít một hơi thuốc lá, nói: “Bà này, bảo vợ thằng cả đi bệnh viện khám thử đi.”
"Tôi đâu có cản bọn nó đi, thị trấn cũng không xa." Mẹ Lý nói: "Bọn nó muốn chừng nào đi thì đi.”
"Ý của tôi là đi lên bệnh viện thành phố.” Cha Lý nói.
"Bệnh viện thành phố? Thế không phải phải cần rất nhiều tiền sao?" Mẹ Lý nói, bị cha Lý trừng mắt, ông nói: “Vậy bà muốn tiền hay muốn nhà tan nát?"
Mẹ Lý rụt cổ: "Tôi chưa nói không cho nó đi, thế nhưng ngộ nhỡ bỏ ra rất nhiều tiền cũng không có thai được…”
"Có thai hay không có, chuyến này cũng phải đi.” Cha Lý nói: “Việc này đã thành tâm bệnh của nó rồi, để nó hoàn toàn c.h.ế.t tâm cũng tốt.”
Mẹ Lý: "..." Đi thì đi thôi.
Cha Lý lấy ra một cái hộp từ trong tủ chén, tiền xu, phiếu tiền bên trong được gấp gọn gàng, đây là toàn bộ tiền của bọn họ, hai trăm đồng.
Cha Lý lấy ra sáu mươi đồng, bảo: "Đây là xây dựng nhà cho Đại Nha, số còn lại bà cầm đi đưa cho vợ chồng thằng cả đi.”
"Chúng ta không để lại chút nào à?" Mẹ Lý chần chờ nói.
"Chúng ta lại tích lũy là được rồi.” cha Lý nói.
Mẹ Lý rầu rĩ không vui cầm tiền đến phòng của nhà thằng cả.
"Mẹ?" Hà Chiêu Đệ nhìn thấy mẹ Lý đã tới, còn hơi ngại, Lý Đại Bân vội vàng bảo mẹ ngồi xuống.
"Mẹ không ngồi đâu.” Mẹ Lý bảo mấy bé gái đi ra, sau đó mới nói: “Vợ thằng cả, việc hôm nay con có suy nghĩ thế nào?”
"Mẹ, vợ con..."
"Để vợ con nói.” Lý Đại Bân muốn nói cái gì, mẹ Lý đã cắt ngang lời anh ấy.
"Mẹ, việc hôm nay là con bị ma quỷ xui khiến, nói những lời không nên nói, ngày mai con sẽ đi tìm em dâu xin lỗi, về sau... Con sẽ không bao giờ nghĩ những chuyện này nữa." Hà Chiêu Đệ nói.
"Xin lỗi thì trước hết không cần đi." Mẹ Lý nói: “Có lẽ bây giờ nó cũng không chào đón con."
Hà Chiêu Đệ cứng người.
Mẹ Lý trực tiếp móc tiền ra, bảo: "Đây là tiền của mẹ và cha, ngoại trừ chừa lại một ít cho Đại Nha xây nhà, số tiền còn lại đều ở đây. Con cầm số tiền này, đi bệnh viện trong thành phố khám đi."
"Mẹ, con không thể nhận..." Lý Đại Bân vừa định từ chối, tay Hà Chiêu Đệ đã run run cầm gọn, nói: "Cảm ơn cha mẹ."
Mẹ Lý thấy Hà Chiêu Đệ đã nhận tiền, lòng đang rỉ máu, nhưng lại không thể để lộ ra, nói: "Vợ thằng cả, hôm nay thái độ vợ thằng hai con cũng thấy đấy, việc con thừa tự là không thực tế, con đã chấp nhận đến bệnh viện khám, vậy con hãy đi, nhưng mà sau khi trở về, có thể mang thai là tốt nhất, nếu không mang thai thì đã nói rõ số mệnh của con thật sự không con trai, con đừng có lại suy nghĩ nhiều thế này, có biết hay không?"
Đôi mắt Hà Chiêu Đệ tuôn nước mắt, gật đầu nặng nề: "Dạ!"
Ngày hôm sau vụ cày xuân đã bắt đầu, Hà Chiêu Đệ và Lý Đại Bân đều không đi làm, hai người ngồi xe lên thành phố, hai ngày sau mới vừa về, nghe nói mang về rất nhiều thuốc.
Rất nhiều ngày sau đó, bên Thẩm Y Y luôn ngửi thấy bên nhà cũ tỏa ra mùi thuốc.