Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài - Chương 120
Cập nhật lúc: 2024-08-22 17:14:25
Lượt xem: 838
Nói báo danh cũng không cần báo danh gì, dù sao cũng có Lương Quân.
Cứ điền xong thông tin thân phận bình thường là được, tiếp theo chính là đến ký túc xá chỉnh lý giường đệm.
Đội vận chuyển có ký túc xá, là giường ghép lớn, nhưng không phải cung cấp miễn phí, một vị trí một tháng tốn hai hào tiền thuê.
Thẩm Y Y kiên trì bảo Lý Thâm thuê một cái, tuy nếu không có nhiệm vụ, buổi tối anh sẽ về nhà ở, nhưng buổi trưa không về, Thẩm Y Y nghĩ như vậy buổi trưa anh nghỉ ngơi cũng có chỗ.
Tuy Lý Thâm cảm thấy không cần nhưng vợ anh nói gì thì là vậy.
Cho nên Thẩm Y Y xách không ít đồ từ nhà tới – chăn, gối, dép lê, giày bông, còn có chậu rửa mặt, khăn lông các loại.
Lúc này là giờ làm việc, trong ký túc xá không có ai, Thẩm Y Y bèn đi vào, Lý Thâm phụ trách lau khung giường, Thẩm Y Y chỉnh giường đệm và bày đồ đạc cho anh.
Toàn bộ đồ đạc đều đặt ngay ngắn.
Khuyết điểm duy nhất chính là mặt tường quá bẩn, Thẩm Y Y không chấp nhận nổi, cho dù Lý Thâm ngủ không quờ quạng lung tung, nhưng chắc chắn chăn sẽ bị dính bẩn.
Nghĩ thôi đã không thể chịu nổi, bảo Lý Thâm đi tìm ông bảo vệ hỏi thử có giấy báo cũ hay không, lấy mấy tờ về dán lên tường.
Anh vừa đi khỏi, một tràn tiếng ồn ào truyền tới, là đội viên làm xong nhiệm vụ trở về.
Mấy người đàn ông vừa vào cửa đã nhìn thấy một người phụ nữ trẻ xinh đẹp yêu kiều, còn tưởng mình đi nhầm ký túc xá, nhìn thấy người phụ nữ quay đầu lại, lập tức trừng to mắt.
Thẩm Y Y muốn chào hỏi họ, nhìn thấy Triệu Hữu Lương từ trong đám người ló đầu ra, kinh ngạc gọi một tiếng: “Chị dâu?”
Chị dâu? Đã kết hôn rồi?
Người vốn đang ngẩn ngơ lập tức vỡ nát trái tim.
“Hữu Lương.” Thẩm Y Y đáp, vừa cười gật đầu chào hỏi những người khác.
“Sao chị lại ở đây? Anh Thâm tới báo danh rồi sao? Anh ấy đi đâu rồi?” Triệu Hữu Lương rất hưng phấn, sau đó vỗ anh em bên cạnh một cái: “Nghĩ gì vậy? Đây là vợ của anh Thâm, mau thu lại những suy nghĩ lung tung đó của các cậu đi, nếu không đợi anh Thâm quay lại, các cậu cứ đợi chịu trận!”
“Đây là vợ anh Thâm?” Tâm tư nhu mì của mọi người lập tức tiêu tan, kinh ngạc thốt lên: “Trẻ trung xinh đẹp như vậy?”
“Phí lời!” Một giọng nói tiếp lời, mọi người quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông dáng người thẳng tắp đi vào.
Mọi người cùng ồ lên: “Ôi vãi, anh Thâm, thật sự là anh, cuối cùng anh cũng quyết định gia nhập với các anh em rồi?”
“Mấy hôm trước em đã nghe được tin nói anh sẽ tới, còn tưởng là giả, không ngờ thật sự tới!”
“Đã không gặp bao lâu rồi, anh Thâm, cơ bắp này của anh lại nở nang không ít nha!”
“Lâu rồi không tụ tập, hôm nay ra ngoài uống một ly?”
Nhìn Lý Thâm bị vây ở giữa, Thẩm Y Y: “...” Chồng cô cũng rất có nhân khí ở đội vận chuyển.
Lý Thâm hàn huyên với họ, cũng không ngó lơ vợ mình, đi tới trước mặt vợ, chính thức giới thiệu với mọi người: “Chính thức giới thiệu một chút, đây là vợ tôi, Thẩm Y Y!”
Sau đó lại lần lượt giới thiệu những người này với Thẩm Y Y, sau khi giới thiệu xong, mắt híp lại: “Vừa nãy anh có tâm tư gì với vợ tôi, đứng ra đây cho tôi?”
Mọi người rụt cổ lại, cười ngượng ha ha hai tiếng, sau đó tỏ vẻ tức giận, cũng không biết là mắng người khác hay là mắng mình: “Ai dám có tâm tư với chị dâu tôi? Hả? Ai? Mau đứng ra, đừng nói anh Thâm không tha cho, các anh em cũng phải đánh c.h.ế.t cậu ta!”
Thẩm Y Y: “...”
Không nhịn được cười, sau khi chào hỏi họ, lấy hạt cứng đã chuẩn bị xong từ trong túi ra, mỗi người một nắm chia cho họ.
Mọi người mỉm cười: “Ây dô, cảm ơn chị dâu!”
Thẩm Y Y cười nói: “Đừng khách sáo, đều là một số thứ chuẩn bị ăn tết, còn chưa ăn hết, cầm một ít cho mọi người nếm thử, đừng chê ha.”
“Chê gì chứ? Chúng tôi còn chưa từng ăn hạt nào căng tròn, vừa thơm vừa giòn, ngon như thế này!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-toi-cung-chong-cu-nuoi-duong-cac-con-thanh-tai/chuong-120.html.]
“Chị dâu, chị mua ở đâu vậy? Vợ tôi thích ăn cái này, trước đây tôi mua mấy cân ở Bắc Kinh về cho cô ấy, cô ấy cứ nói ăn trúng cái hỏng, cái này của chị chúng tôi ăn nhiều như thế cũng không thấy có cái nào hỏng!”
“Mua ở cung tiêu xã.” Thẩm Y Y nói dối không chớp mắt: “Lúc tết cung tiêu xã có không ít đồ tốt, vừa hay được tôi giành được! Bây giờ có lẽ đã hết rồi.”
“Ha ha ha, hết thì thôi.”
“Chị dâu, cái này không rẻ nhỉ? Thật sự ngại quá, để chị tốn kém rồi, chị xem chỗ chúng tôi cũng không có gì chiêu đãi chị…”
“Chiêu đãi cái gì, đều là người của mình, sau này còn phải làm phiền các anh chăm sóc anh Thâm nhà chúng tôi nhiều hơn.”
“Chị dâu chị thật sự quá khách sáo rồi, anh Thâm bản lĩnh, anh ấy chăm sóc cho chúng tôi còn được!”
Thẩm Y Y: “Vậy mọi người chăm sóc lẫn nhau!”
“Ha ha ha, chị dâu chị thật khéo ăn nói.”
Mọi người lại bắt đầu trêu chọc Lý Thâm: “Anh Thâm, rốt cuộc anh đi đâu cưới được chị dâu hiền huệ hiểu chuyện như vậy, nói chuyện còn dễ nghe, người cũng xinh đẹp như thế? Còn không? Cũng giới thiệu cho chúng em một người đi?”
“Cút!” Lý Thâm cười mắng một câu.
Lại tán gẫu một lúc, sau khi dán giấy báo lên tường xong, từ chối lời mời ăn cơm của mọi người, Lý Thâm và Thẩm Y Y đạp xe đạp đi trong ánh mắt ái muội của mọi người.
Bây giờ khoảng ba giờ chiều, hai người tới thẳng rạp chiếu phim, niên đại này phẩm loại phim khá ít, nội dung hầu như đều là câu chuyện chiến tranh và niên đại, người xem cũng hầu hết đều là các cặp đôi trẻ.
Hai người chọn một bộ phim thiếu nữ Hương Giang đặt chân vào giới ca hát, trước khi đi vào, họ còn mua một túi bỏng ngô.
Chất cảm của phim dĩ nhiên khá kém so với sau này, nhưng tính câu chuyện rất mạnh, kỹ năng diễn xuất của diễn viên rất tốt, tràn ngập cảm giác niên đại, thoắt cái đã đưa người ta vào trong bối cảnh đó.
Thẩm Y Y xem tới say sưa, Lý Thâm không có hứng thú gì, nhưng vẫn kiên nhẫn xem…Anh sợ lát nữa khi vợ anh nói chuyện với anh, anh không trả lời được.
Xem phim xong, hai người dắt nhau ra khỏi rạp chiếu phim, không ngờ sẽ gặp được một cặp đôi ngoài dự liệu.
Lâm Gia Đống, Giang Uyển Nhu!
Giang Uyển Nhu đang ngồi trên ghế rạp chiếu phim, gương mặt ưu sầu.
Lâm Gia Đống ngồi bên cạnh cô ta: “Uyển Nhu, rốt cuộc là sao vậy? Sao em lại bị đuổi việc chứ? Không phải em nói năm nay đại khái em sẽ chuyển sang chính thức sao?”
“Vốn dĩ là có thể chuyển sang chính thức, còn không phải là con trai của phó xưởng trưởng theo đuổi em, sau đó bên xưởng trưởng tưởng em với phó xưởng trưởng bọn họ là cùng một giuộc, cho nên cũng đuổi em luôn!”
Giang Uyển Nhu nói xong, ánh mắt lóe sáng, thực ra cô ta là bị phó xưởng trưởng đuổi việc trước khi ông ta ngã đài, bởi vì chuyện cô ta lừa gạt Dương Hùng, nhưng cô ta ngại nói chuyện này với Lâm Gia Đống, sợ anh ta cũng cảm thấy cô ta muốn lợi dụng Dương Hùng leo lên, từ đó mà cách lòng với cô ta.
“Nhưng không phải em chưa từng để ý tới Dương Hùng đó sao? Sao xưởng trưởng lại hiểu lầm?” Lâm Gia Đống hỏi.
“Còn không phải bởi vì Thẩm Y Y!” Giang Uyển Nhu dứt khoát đẩy nước bẩn lên người Thẩm Y Y.
Lý Thâm và Thẩm Y Y vốn định đi qua họ nghe vậy khựng bước chân.
Hai người không phát hiện bọn họ, Lâm Gia Đống còn hỏi: “Thẩm Y Y? Chuyện gì vậy?”
Giang Uyển Nhu: “Chị cả nhà họ Lý vào xưởng dệt, chuyện này anh biết chứ?”
Lý Đại Nha ly hôn ầm ĩ lớn như thế, xong rồi còn tìm được công việc trong thành phố, dạo này trong thôn đang xôn xao, dĩ nhiên Lâm Gia Đống biết.
“Anh nghe nói lần này phó xưởng trưởng ngã đài chính là Thẩm Y Y cáo trạng với chủ nhiệm công hội, chủ nhiệm công hội Tiền Hiểu Linh, cũng tức là vợ của xưởng trưởng đã cho cô ta hai cương vị làm việc, chị cả nhà họ Lý chính là một người trong đó!” Ánh mắt Giang Uyển Nhu oán hận, Dương Bằng Sơn tham ô vốn dĩ là át chủ bài cuối cùng của cô ta, không ngờ đã bị Thẩm Y Y lợi dụng trước: “Ngoài ra, cô ta còn bảo Tiền Hiểu Linh đuổi cả em.”
“Cái gì? Sao cô ta có thể ác độc như vậy?” Lâm Gia Đống phẫn nộ.
“Còn không phải bởi vì anh?” Giang Uyển Nhu đánh Lâm Gia Đống một cái: “Cô ta thích anh, anh thích em, dĩ nhiên cô ta oán hận em rồi, cho nên mới làm em mất việc, bây giờ bảo em làm sao về nhà? Chị em, bác cả em, nếu họ biết em mất việc, chắc chắn đánh c.h.ế.t em…a?”
“Phịch rầm!”
Một cái ghế nhỏ bay tới mặt Giang Uyển Nhu, Giang Uyển Nhu tinh mắt nhìn thấy, vội vàng tránh đi, Lâm Gia Đống nhanh tay nhanh mắt kéo Giang Uyển Nhu một cái, chặn trước người cô ta.
Cái ghế nhỏ đó nặng nề đập lên lưng anh ta, đau tới mức anh ta rên rỉ một tiếng.
“A Đống!” Giang Uyển Nhu lo lắng gọi một tiếng: “Anh có sao không?”