Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài - Chương 116
Cập nhật lúc: 2024-08-22 17:14:16
Lượt xem: 768
Lý Đại Nha trước kia lúc bị đánh thảm, trong đầu cũng không phải chưa từng có ý định chạy trốn, nhưng mỗi lần nghe mẹ chồng nói như vậy rồi lại thôi, cảm thấy mình không còn đường đi, ly hôn xong cũng chỉ có thể chờ chết, cho nên nhịn rồi lại nhịn, vốn tưởng rằng cả đời này cũng cứ như vậy mà qua đi.
Nhưng giờ phút này, câu nói đêm qua của Thẩm Y Y như còn vang vọng trong tai cô ấy —— "Phụ nữ chúng ta đã trở thành trụ cột của sự phát triển xã hội, cũng đã có thể thông qua sức lao động của mình mà nhận lấy một khoản thù lao tương ứng như đàn ông, phụ nữ chúng ta cũng có thể tự dựa vào chính mình nuôi sống bản thân như đàn ông!"
Cô ấy có thể tự nuôi sống bản thân, cũng có thể ly dị!
Cho dù có tệ thế nào, cũng có cha làm hậu thuẫn cho cô ấy!
Đáy mắt Lý Đại Nha thoáng hiện lên một tia kiên định, lúc này cô ấy chỉ có nhận sai mới có thể tránh được đòn roi của mẹ Trần, cô ấy ngừng lại, khóc lớn tiếng nói, "Mẹ, con xin lỗi mẹ, con sai rồi, con cũng không dám như vậy nữa, về sau nhà họ Trần chính là ngôi nhà duy nhất của con, mẹ đừng đánh con nữa hu hu hu ~"
Mẹ Trần thấy bộ dáng Lý Đại Nha bị thuyết phục, trong lòng cảm thấy đắc ý, vừa định giơ lên gậy gỗ đánh cô ấy thêm mấy cái, nhìn xem cô ấy sau này còn dám chạy nữa hay không, liền nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng nói.
"Thím Trần, tết đến rồi, thím lại đánh con dâu nhà thím, đã nói bao nhiêu lần rồi, sao thím lại không rút ra được một chút bài học nào vậy? Thím đã quên chuyện lần trước Trần Kiến Quân nhà thím bị em trai của Đại Nha đánh gần c.h.ế.t rồi à?"
Mẹ Trần cứng đờ, quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy trên tường vây lộ ra nửa người của vợ trưởng thôn, vẻ mặt tức giận.
Lần trước Lý Thâm tới phát hiện Lý Đại Nha bị bạo lực gia đình, trong cơn giận dữ đã đánh Trần Kiến Quân đến gần chết, vẫn là một nhà thôn trưởng ở bên cạnh tới khuyên nhủ.
Còn cam đoan với Lý Thâm sau này sẽ trông coi người nhà họ Trần, không cho bọn họ đánh Lý Đại Nha nữa, Lý Thâm mới bỏ qua.
Mẹ Trần là một người đàn bà hung dữ, nhưng dù sao đối phương cũng là vợ thôn trưởng, bà ta cũng không dám quá mức làm càn, ngượng nghịu cười nói, "Chị dâu, em đây không phải chỉ là là hù dọa dọa một chút thôi sao, chị không biết, con đĩ này ngày hôm qua trộm trứng gà của nhà em đưa cho nhà mẹ đẻ, còn cả đêm cũng không trở về, cũng không biết có phải qua đêm với thằng nào hay không, như vậy chẳng lẽ em không được đánh nó hay sao, để nó về sau không làm như vậy nữa? "
Mẹ chồng của Lý Đại Nha là người như thế nào, vợ trưởng thôn là người hiểu rõ nhất.
Chỉ là dù sao cũng là chuyện gia đình của người ta, bà cũng không tiện nói nhiều, chỉ nói, "Không sai biệt lắm là được rồi, em trai của đứa nhỏ này cũng là người tàn nhẫn, nếu biết thím lại đánh chị của mình, Kiến Quân nhà thím muốn sống cũng không sống được đâu."
Mẹ Trần nhớ lại cách đánh người tàn thần của Lý Thâm, cả người run rẩy, lập tức vứt cây gậy ra, ngượng ngùng cười nói, "Em biết mà ha ha."
Sau đó lại nói với Lý Đại Nha một tiếng, "Còn không biết đường đi rửa chén cho tao à? Thật sự là xui xẻo tám đời mới cưới phải cái loại mày về nhà."
Nói xong, liền đi vào phòng.
Lý Đại Nha thở phào nhẹ nhõm, cảm kích cười cười với vợ thôn trưởng.
Vợ thôn trưởng cảm thấy cô ấy đáng thương, nhưng cũng không thể làm gì với chuyện này được, an ủi một câu, "Đi rửa chén đi, đừng nghĩ nhiều như vậy."
Ánh mắt Lý Đại Nha lóe lên, cười nói, "Cảm ơn bác gái."
Chờ thôn vợ của thôn trưởng quay trở về, Lý Đại Nha hít sâu một hơi, cô ấy chờ không kịp, hôm nay cô muốn nhà họ Trần thân bại danh liệt!
Quay đầu, lại là bộ dáng cô vợ nhỏ nhu thuận yếu đuối, rửa chén xong, trở lại phòng, người đàn ông trần Kiến Quân của cô ấy vẫn đang nằm trên giường ngáy khò khò.
Cô ấy lại gần, chủ động quét tước dưới đất.
Mẹ Trần thấy vậy, lại mắng cô ấy đang trong tết quét dọn làm cái gì, sắp quét sạch phúc khí nhà bà ta rồi.
Lý Đại Nha buông chổi xuống, mẹ Trần liền bảo cô ấy đi đun nước rửa chân cho bà ta.
Lý Đại Nha lại đi.
Ngày hôm nay, mặc kệ mẹ Trần bảo cô ấy làm cái gì, cô ấy liền làm cái đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-toi-cung-chong-cu-nuoi-duong-cac-con-thanh-tai/chuong-116.html.]
Thời gian rốt cục cũng đến buổi tối, trước kia sau khi trời tối, Trần Kiến Quân đều chạy đi tìm góa phụ Trương.
Hôm nay không biết thế nào, Trần Kiến Quân chậm chạp không rời đi.
Trong lòng Lý Đại Nha có chút lo lắng, mắt thấy Trần Kiến Quân muốn ngủ thiếp đi, nhẫn tâm, nhịn ghê tởm tiến về phía Trần Kiến Quân.
Trần Kiến Quân rất nhanh đã có phản ứng, lôi kéo cô ấy muốn làm chuyện đó.
Lý Đại Nha bỗng nhiên kêu dừng lại, nói mình muốn đi nhà vệ sinh một chuyến, sau khi trở về vẻ mặt khó xử, "Em, cái kia của em tới rồi."
Trần Kiến Quân đang khó chịu, vừa nghe vậy cả người đều nổ tung, "Sao lại tới vào lúc này?"
Kỳ thật kỳ của Lý Đại Nha vừa tới từ hai ngày trước, nhưng Trần Kiến Quân và góa phụ Trương lúc ấy quần nhau bùng cháy, gần đây cũng chưa từng chạm qua cô ấy, đương nhiên không biết.
"Em cũng không biết," Lý Đại Nha nói, "Đột nhiên đến!"
"Mẹ nó thật xui xẻo," Trần Kiến Quân mắng một câu, đứng dậy mặc một bộ quần áo lên người, chê Lý Đại Nha vướng bận, còn đẩy cô ấy một cái, sau đó vội vàng chạy ra ngoài.
Hắn ta nhất định là đi tìm góa phụ Trương!
Trần Kiến Quân đi ra ngoài khoảng mười phút, Lý Đại Nha cũng ra cửa, để phòng ngừa kinh động cha Trần mẹ Trần, động tác của cô ấy rất nhẹ nhàng, một đường đi tới nhà Trương Quả Phụ.
Nam nhân của góa phụ Trương trước kia là lính, sau khi kết hôn liền chia nhà ra ngoài ở, không nghĩ tới năm sau nam nhân của cô ta liền hy sinh, có một đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ, mẹ chồng cô ta cảm thấy cô ta mệnh cứng, sau khi sinh ra không để cho cô ta nuôi, mà mang con của cô ta về nhà cũ nuôi.
Cho nên góa phụ Trương ở một mình, cách nhà cũ nhà họ Trương khoảng mười mét.
Lý Đại Nha đứng trước nhà cũ nhà họ Trương, nắm chặt nắm tay, hít sâu vài hơi, không để cho mình mềm lòng, sau đó mới gõ cửa nhà cũ nhà họ Trương.
"Ai vậy!" Bà cụ Trương ngáp dài đi ra mở cửa, thấy Lý Đại Nha, trong mắt hiện lên một tia không kiên nhẫn, "Có việc gì mau nói!"
"Bà nội Trương, cháu vừa mới nhìn thấy một người đàn ông bước vào nhà chị dâu Trương", Lý Đại Nha nắm c.h.ặ.t t.a.y nói những lời này.
"Cái gì…"
"Xuỵt, đừng để bọn họ nghe thấy." Lý Đại Nha ngăn cản bà cụ Trương lớn tiếng. "
Bà cụ Trương vừa nghe, ngay tức khắc câm miệng, ánh mắt khôn khéo bén nhọn quét về phía căn phòng cách đó không xa, biến ba bước thành hai bước chạy nhanh qua hàng rào:
Ông cụ Trương, con trai út và con dâu út cũng đi ra, ông cụ Trương và bà cụ Trương đi ra cửa, con trai và con dâu thì đi cửa sổ.
Chắc chắn bọn họ không thể trốn thoát.
Bà cụ Trương đạp cửa một cái, rốt cuộc nhịn không được lửa giận trong lòng: "Đúng là một con đĩ đê tiện, trên đầu còn treo tên nhà họ Trương tao, vậy mà dám thông đồng với thằng đàn ông khác, mau đi ra ngoài cho tao…"
"Loảng xoảng"
Bà cụ Trương còn chưa dứt lời, cửa trước mặt đã bị đá văng ra —— Trần Kiến Quân làm việc vô cùng vội vàng, nên quên không đóng chặt cửa.
Bà cụ Trương cũng là người tinh mắt, cho dù trong bóng tối cũng có thể nhìn thấy hai bóng đen đang đan xen trong phòng.
Nhất thời giận tím mặt, vừa đi vào bắt người vừa mắng.
Người bên trong thấy sự tình đã bại lộ, vốn dĩ định chạy thoát thân, lại bị ông cụ Trương chặn ở cửa dùng gậy đánh xuống, con trai út nhà họ Trương và con dâu út cũng từ bên cửa sổ chạy ra, thay nhau đánh Trần Kiến Quân.