Sống Lại Thập Niên Bảy Mươi - Chương 56
Cập nhật lúc: 2024-10-29 22:08:04
Lượt xem: 37
Tôn Hiểu Mỹ chuyển ra khỏi nhà họ Trương cũng không có xảy ra bao nhiêu thay đổi, vốn thời điểm gần đây cô ta cũng thường không ở nhà, tồn tại của nhà họ Trương cũng chính là tương đương với quán trọ đối với cô ta mà nói.
Tôn Hiểu Mỹ rời đi theo ý nào đó mà nói cũng là một chuyện tốt, Tô Mặc Nhiên quá nhiều bí mật, nhà họ Kỷ và người của nhà họ Từ lại thường ra vào nhà họ Trương, có một người ý định bất chính ở bên cạnh, luôn là một nguy hiểm tiềm tàng.
Cuộc sống của Tô Mặc Nhiên vẫn như cũ, đi học, chữa bệnh cho Kỷ Mân Huyên, cùng nhau thảo luận quá trình phát triển nhà hàng với hai người Từ Ký, ở trong những chuyện này trôi qua.
Kỷ Mân Huyên trải qua gần một tháng điều trị, trạng thái thân thế đã khá hơn trước kia nhiều, không giống như trước đây động một chút là n.g.ự.c ngột ngạt thở hổn hển phát sốt ho khan. Căn cứ vào tình trạng thân thể của hắn Tô Mặc Nhiên sửa đổi phương thuốc tắm, buổi tối mỗi ngày vẫn phải kiên trì ngâm thuốc tắm, từ mỗi ngày một tiếng kéo dài thành một giờ, châm cứu đã hủy bỏ.
Mỗi ngày trừ dược thiện ra còn phải uống hai chén thuốc sắc, mỗi sáng tối.
một lần. Chén thuốc kia màu sắc đen thui vả lại hết sức đậm đặc, mùi vị cũng cực đẳng, lần đầu tiên Tô Mặc Nhiên sắc xong sau đó nếm thử một ngụm, cho dù cô có chuẩn bị tâm lý cũng không khỏi bị đắng đến nhíu mày.
Chén thuốc bưng đến trước mặt Kỷ Mân Huyên, lại thấy anh bưng chén lên mấy ngụm lớn liền uống vào, sắc mặt vẫn như cũ, giống như uống cũng không phải nước thuốc đắng chát mà là nước lọc.
Tô Mặc Nhiên hỏi anh không cảm thấy đắng sao?
Kỷ Mân Huyên nói đã từng hưởng thứ đắng hơn cái này nên cũng không cảm thấy đắng.
Kể từ sau khi cải tiến phương thuốc tắm liền không cần châm kim nữa, Tô Mặc Nhiên cũng được giải phóng, không cần thiết đợi ở đó khi Kỷ Mân Huyên ngâm nước thuốc.
Tối hôm đó ăn cơm tối xong, Tô Mặc Nhiên đang ở trong phòng Liễu Nghiên Vũ chơi đùa cùng với tiểu Nhạc Nhạc, không lâu lắm liền nghe thấy giọng nói hoảng hốt của Ngô Chí Dũng.
"Tô Mặc Nhiên, Tô Mặc Nhiên."
Cô vội vã từ trong phòng ra ngoài, "Sao vậy?"
Ngô Chí Dũng thấy cô ra ngoài lập tức kéo cô chạy tới hậu viện.
Đến trong phòng Kỷ Mân Huyên, chỉ thấy anh đang ngồi nghiêng dựa vào đầu giường, trên người mặc một cái áo sơ mi, trên áo sơ mi có vài dấu vết bị nước làm ướt, bụng đắp một tấm chăn mỏng, lộ ra một đôi chân thon dài trắng nõn. Bởi vì kiên trì đ.ấ.m bóp, hình dáng và tính đàn hồi của cơ thịt bắp chân Kỷ Mân Huyên đều được duy trì tương đối tốt, nhưng gầy hơn người bình thường một chút.
Tô Mặc Nhiên nhìn dáng vẻ của anh chắc mới từ trong bồn tắm ra ngoài, "Rốt cuộc như thế nào?"
Lúc này Ngô Chí Dũng mới vội vàng nói: "Cậu ấy, chân của cậu ấy có cảm giác, cô mau nhìn đi."
Tô Mặc Nhiên cả kinh trong lòng, nhanh như vậy đã có cảm giác?
Cô vội vã tiến lên, ngồi bên mép giường, đưa tay nhẹ ấn trên đùi Kỷ Mân Huyên.
Cô quay đầu lại nói với Ngô Chí Dũng, "Làm phiền anh tới phòng em lấy hòm thuốc của em tới đây."
"Được."
Sau khi Ngô Chí Dũng đi, cô tiếp tục động tác trên tay vừa ấn vừa hỏi: "Chỗ này có cảm giác không? Chỗ này, chỗ này, chỗ này?"
Theo tay của cô không ngừng di chuyển trên bắp đùi, Kỷ Mân Huyên thỉnh thoảng "Ừ" nhẹ đáp lại lời của cô.
Lúc này Tô Mặc Nhiên mới vừa tắm xong, mặc áo ngủ mát mẻ, vốn định chơi với Nhạc Nhạc xong liền đi ngủ, lại không nghĩ rằng bị Ngô Chí Dũng sốt ruột kéo thẳng tới đây, ngay cả quần áo cũng không thay.
Áo ngủ mặc trên người cô về sau xem như tương đối bảo thủ, váy dài hai dây màu hồng nhạt, bên trong mặc một cái áo ngực, chỉ lộ ra cánh tay và làn da phía trên ngực, Tô Mặc Nhiên đã hai mươi mấy tuổi, thân thể đã sớm trổ mã hoàn toàn, vóc người lả lướt hấp dẫn, chỗ lồi thì lồi chỗ vểnh thì vểnh, hơn nữa cô vẫn dùng hoa sen linh tuyền tắm, một thân da thịt trắng nõn nhẵn nhụi tản ra mùi thơm ngát nhàn nhạt.
Khi cô ấn chân hơi cúi người, cổ áo rộng lớn lập tức không giấu được cảnh xuân lớn nơi ngực, mà cảnh xuân tươi đẹp này một chút cũng không sót lọt vào trong mắt Kỷ Mân Huyên.
Mặt Kỷ Mân Huyên thoáng thay đổi, âm thầm lặng lẽ nuốt nước miếng một cái, cố gắng tập trung tinh thần cảm nhận xúc giác trên hai chân trả lời cô. Ai có thể nói cho anh iết khi ngón tay mềm mại của Tô Mặc Nhiên chạm tới bắp đùi của anh thì trên đùi anh truyền đến cảm giác tê dại là xảy ra chuyện gì?
Ánh mắt của Kỷ Mân Huyên tối lại, hiện giờ anh đặc biệt hối hận hai chân sao lại có cảm giác vào lúc này, càng khiến cho anh lúng túng chính là, tiểu huynh đệ của anh đã lâu không có động tĩnh lại đang có khuynh hướng dần dần ngẩng đầu lên khi Tô Mặc Nhiên không ngừng ấn hai chân. Anh nóng nảy trong lòng, liều mạng muốn kiềm chế động tĩnh của tiểu huynh đệ, nếu như lúc này bị phát hiện, anh thật sự không dám tưởng tượng.
"Ủa... Anh rốt cuộc sao vậy?" Tô Mặc Nhiên thấy anh không nói tiếng nào hơi băn khoăn hỏi.
Kỷ Mân Huyên chợt thức tỉnh, chiếu cố cho tiếu huynh đệ của mình, quên mất Tô Mặc Nhiên đang ở bên cạnh anh. Kỷ Mân Huyên ngẩng đầu nhìn về phía Tô Mặc Nhiên, vừa nhìn, tiểu huynh đệ của anh trực tiếp đứng thẳng lên.
Tô Mặc Nhiên mới vừa kiểm tra hai chân giúp Kỷ Mân Huyên, theo động tác càng không ngừng động dây áo bên phải tuột xuống, trực tiếp lộ ra một bên đầy đà gồ lên.
Đột nhiên nhìn thấy dưới chăn có một thứ chậm rãi nhô lên, Tô Mặc Nhiên đang kiểm tra chợt sững sờ, kiếp trước lăn lộn viết văn thật nhiều năm sao không biết kia là cái gì? Cô chưa kịp có phản ứng, chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên tối sầm, một cái chăn bọc lấy cô.
Kỷ Mân Huyên mới vừa động tác nhanh chóng cầm lấy chăn mỏng bên cạnh giường trùm lên trước n.g.ự.c Tô Mặc Nhiên.
Cô cúi đầu xem xét mới hậu tri hậu giác phát hiện ra mình thế mà lại trong lúc vô tình tiết lộ cảnh xuân tươi đẹp, lập tức hơi đỏ mặt ôm chặt lấy chăn.
"Xin lỗi, em đi trước thay quần áo."
Tô Mặc Nhiên nói xong giống như một con thỏ nhỏ bị giật mình, nhanh chóng biến mất trong phòng.
Sau khi cô đi, Kỷ Mân Huyên cũng thở nhẹ ra một hơi, anh cúi đầu nhìn tiểu huynh đệ vẫn dâng cao như cũ, hơi bất đắc dĩ mà lắc đầu, phải xử lý tốt trước khi Tô Mặc Nhiên trở lại mới được.
Đợi cô trở lại lần nữa, Kỷ Mân Huyên đã xử lý xong, cũng đã mặc vào một cái quần cụt rộng rãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-thap-nien-bay-muoi/chuong-56.html.]
Ánh mắt hai người chạm vào nhau đều có chút ngượng ngùng với nhau, nhưng y đức vẫn thúc đẩy Tô Mặc Nhiên tiến lên kiểm tra cẩn thận hai chân cho Kỷ Mân Huyên.
Sau đó không lâu kiểm tra xong, hai chân của Kỷ Mân Huyên chỉ có bộ phận bắp đùi từ đầu gối trở lên có cảm giác, nếu như vậy, tiếp tục điều trị xoa bóp tiếp sẽ có hy vọng đứng lên.
Tô Mặc Nhiên điều chế một loại thuốc cao, để Ngô Chí Dũng mỗi lần giúp Kỷ Mân Huyên xoa bóp thì bôi lên hai chân anh, loại thuốc cao này có trợ giúp khơi thông kinh mạch, tăng nhanh khôi phục thần kinh chân. Trong thuốc cao cô tăng thêm bạc hà, đ.ấ.m bóp sẽ có cảm giác mát rượi, vô cùng thoải mái.
Xử lý xong những chuyện này, Tô Mặc Nhiên mới xách theo hòm thuốc chuẩn bị rời đi, đi tới bên cửa cô dừng lại một chút, nói: "Cái đó."
Ký Mân Huyên và Ngô Chí Dũng cùng quay đầu nhìn cô.
Tô Mặc Nhiên cúi đầu không nhìn hai người kia, nói: "Có thời gian vẫn nên thả lỏng một chút thì tốt hơn, tích lũy thời gian lâu dài gây bất lợi cho khỏe mạnh thể xác và tinh thần."
Nói xong, cô không dám nhìn nét mặt Kỷ Mân Huyên, trực tiếp nhanh chóng rời khỏi hậu viện.
Kỷ Mân Huyên và Ngô Chí Dũng hai người nghe lời cô nói đều sững sờ, Ngô Chí Dũng không hiểu, không biết Tô Mặc Nhiên nói là có ý gì; Kỷ Mân Huyên hoàn toàn kinh ngạc, anh không ngờ Tô Mặc Nhiên lại có thể nói ra như vậy, nhiệt độ trên mặt không khống chế được lên cao.
Sau khi cô đi, Kỷ Mân Huyên trực tiếp nằm ở trên giường, dùng chăn che kín mặt, không để ý đến tiếng gọi của Ngô Chí Dũng, trực tiếp kêu anh ấy về phòng không cần lo lắng.
Ngô Chí Dũng không hiểu ra sao, thấy Kỷ Mân Huyên núp ở trong chăn không muốn để ý đến mình, không thể làm gì khác hơn là thu dọn đồ đạc trở về phòng ngủ.
Bóng đêm đen thui, mọi âm thanh yên tĩnh.
Kỷ Mân Huyên núp ở trong chăn nghĩ tới lời Tô Mặc Nhiên nói, tay phải chậm rãi dời xuống, trong đầu tự động hiện lên dáng vẻ hai bầu n.g.ự.c lộ nửa của Tô Mặc Nhiên, sau khi động một phen anh phát ra một tiếng hừ nhẹ.
Bóng đêm dần dần yên tĩnh lại.
Ngày hôm sau khi hai người gặp mặt, Tô Mặc Nhiên cảm thấy hơi lúng túng, chẳng qua sau đó thấy Kỷ Mân Huyên cũng không có bất thường gì liền buông ra.
Sau khi biết được chân Kỷ Mân Huyên có cảm giác, một nhóm lớn người nhà họ Kỷ tới, trên mặt mỗi người đều tràn đầy mỉm cười vui sướng.
Tô Mặc Nhiên đưa thuốc cho Kỷ Mân Huyên xong liền trở lại tiền viện tặng không gian lại cho người nhà họ Kỷ.
Liễu Nghiên Vũ nhìn cô trở lại liền gọi cô tới trong phòng.
Tô Mặc Nhiên thấy dáng vẻ khổ sở của Liễu Nghiên Vũ, cảm thấy nhất định đã xảy ra chuyện gì mà chị ấy không tiện mở miệng, vì vậy hỏi: "Sao vậy, xảy ra chuyện gì?"
Liễu Nghiên Vũ nhìn Tô Mặc Nhiên không biết nên mở miệng như thế nào, sau khi suy nghĩ một chút cảm thấy cần phải nói với cô ấy.
Cô sắp xếp suy nghĩ một chút nói: "Mặc Nhiên, hôm nay khi chị đi tới cửa hàng, nhân viên phục vụ trong cửa hàng nói với chị một chuyện."
"Chuyện gì?" Không phải Tôn Hiểu Mỹ lại chọc trò thiêu thân gì chứ, bây giờ người có thể khiến cho các cô cảm thấy khổ sở chính là người này rồi, hai người bọn họ thật sự không biết nên dùng thái độ gì đối xử với người bạn đã từng hết sức thân thiết.
"Nhân viên phục vụ trong cửa hàng nói với chị, cô ấy phát hiện mấy ngày nay Hiểu Mỹ đều đang len lén tra xét sổ sách còn có hóa đơn nhập hàng trong cửa hàng, em nói cô ấy rốt cuộc muốn làm cái gì? Chị thật sự không hiểu, sao cô ấy đến kinh thành lại trở thành như vậy." Tâm tình Liễu Nghiên Vũ xuống thấp, đến bây giờ cô vẫn không thể tiếp nhận Tôn Hiểu Mỹ thay đổi.
"Kiểm tra sổ sách và hóa đơn nhập hàng, chẳng lẽ chị ấy tách ra làm một mình?"
"Chị cảm thấy cô ấy nhất định nghĩ như vậy, từ lần trước chúng ta cự tuyệt không để cho chị gái cô ấy và em gái Hoàng Dương tới trong cửa hàng làm việc, cô ấy vẫn bất mãn với chúng ta, chị đoán chừng cô ấy có ý nghĩ này trong thời gian không ngắn." Liễu Nghiên Vũ nói.
Tô Mặc Nhiên suy nghĩ một chút, cảm thấy khả năng này hết sức lớn, hiện giờ bọn họ hùn vốn Tôn Hiểu Mỹ chỉ có thể cầm một thành, cho dù một thành, lấy ba tháng tiền lời của Khuynh thành mà nói, cũng không phải là số lượng nhỏ, tính toán không sai biệt lắm cũng có trên dưới một ngàn rưỡi, cô ấy khẳng định cảm thấy nếu như mình làm một mình kiếm được tuyệt đối nhiều hơn hiện tại.
Bản thiết kế Tô Mặc Nhiên cung cấp cho công ty quần áo Hongkong toàn bộ làm thành quần áo hơn nữa tiêu thụ sôi động, đoạn thời gian trước công ty còn muốn tăng lên đến 20% cho cô, chính là vì lưu lại cô cây rụng tiền này.
Bán sỉ trang phục đồ trang sức cho Khuynh thành, từ giá tiền đến số lượng đều nhượng bộ, đây mới là mấu chốt mỗi ngày lời đấu vàng của Khuynh thành.
Nếu như cô ấy dựa theo hóa đơn nhập hàng đi Hongkong nhập hàng là tuyệt đối nhập không đến, theo như nhập hàng bình thường, lợi nhuận nhập hàng ít nhất sẽ giảm xuống một nửa thậm chí nhiều hơn, số lượng hàng nhập cũng có hạn chế. Đến lúc đó cho dù cô ấy mở cửa hàng bán hàng cũng tuyệt đối không so sánh được với Khuynh thành, sẽ trở thành tồn tại giống với cửa hàng bán quần áo khác.
Những tình huống này Tôn Hiểu Mỹ đều không biết.
"Chị thật sự không hiểu Hiểu Mỹ sao cô ấy lại biến thành như vậy, nhất định là Hoàng Dương đó, kể từ sau khi cô ấy và Hoàng Dương ở chung một chỗ, biến hóa càng ngày lại càng lớn, còn có Hoàng Dương đó, chị nhìn thấy liền tức giận, rõ ràng lòng dạ xấu xa còn giả bộ là dáng vẻ chính nhân quân tử, thật sự khiến người ta thấy trơ trẽn, đáng giận hơn chính là, Hiếu Mỹ cố tình ăn dáng vẻ kia." Liễu Nghiên Vũ nghĩ đến Hoàng Dương dạy hư Tôn Hiểu Mỹ, lập tức cắn răng nghiến lợi.
Thật ra thì một vài hành vi của Hoàng Dương, trừ bỏ Tôn Hiểu Mỹ trong mắt người tình là Tây Thi không phát hiện ra, những người khác ít nhiều gì đều phát hiện, vì vậy sau khi tới kinh thành mọi người liền xa cách anh ta. Ngại vì quan hệ với Tôn Hiểu Mỹ, mọi người mới không làm cho quan hệ căng thẳng, cũng bởi vì hành động sợ ném chuột vỡ bình như vậy, mới tạo thành Tôn Hiểu Mỹ thay đổi như hiện tại.
"Không được, chúng ta không thể cứ trơ mắt nhìn như vậy, nhất định phải gõ tỉnh Hiểu Mỹ, Hoàng Dương đó không phải người tốt, cô ấy đi theo anh ta một ngày nào đó sẽ ăn thiệt thòi." Liễu Nghiên Vũ nóng nảy, tình cảm của cô với Tôn Hiểu Mỹ vẫn rất sâu, dù sao ở Đông Bắc này mấy năm quan hệ của cô và Tôn Hiếu Mỹ tốt nhất, vả lại trước kia đều là Tôn Hiểu Mỹ che chở cô, bây giờ cô không thể đưa mắt nhìn cô ấy đi lên con đường hắc đạo mà cái gì cũng không làm.
"Chị cảm thấy hiện giờ nói với chị ấy, chị ấy còn có thể nghe lọt sao? Nói không chừng sẽ nói chúng ta muốn ngăn cản kế hoạch phát tài của chị ấy, bây giờ chị ấy đã hoàn toàn bị Hoàng Dương mê hoặc, nói gì đều không có tác dụng." Tô Mặc Nhiên cũng không cảm thấy Tôn Hiểu Mỹ hiện giờ còn có thể tin tưởng hai người bọn họ.
"Vậy, vậy làm sao bây giờ?"
"Đi một bước nhìn một bước đi, đến lúc đó nếu như Hiểu Mỹ bị thua thiệt chúng ta lại giúp một tay là được."
"Vậy..."
"Suyt!"
Đột nhiên Tô Mặc Nhiên suỵt một tiếng, ý bảo Liễu Nghiên Vũ đừng lên tiếng, “Có người tới!”