Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại Thập Niên Bảy Mươi - Chương 48

Cập nhật lúc: 2024-10-29 22:04:44
Lượt xem: 43

Khuynh thành ở vị trí gần trường đại học, căn nhà chung quanh cũng rất nhiều, lượng người đi không ít, cửa hàng quần áo mở ở nơi này buôn bán sẽ không kém.

Buổi lễ khai trương đi qua, những người khác đi về, ba nữ sinh Tô Mặc Nhiên ở lại để ý buôn bán. Từ Tường và Bạch Mộ Ngôn bởi vì một lát nữa còn phải đến trường học cũng không đi, ở lại tán gẫu một lúc với Tô Mặc Nhiên rồi mới đi.

Tô Mặc Nhiên bọn họ mời hai nhân viên phục vụ, tiền tương kết toán dùng phương thức tiền lương căn bản thêm trích phần trăm, bán được càng nhiều thu vào càng nhiều. Vì vậy nhân viên phục vụ nhiệt tình tăng cao, đối xử với người thân thiết phục vụ chu đáo, điều này khiến cho khách hàng đến mua quần áo có cảm nhận thái độ phục vụ khác một trời một vực với hợp tác xã mua bán, tự nhiên càng muốn đến nơi này mua quần áo.

"Không nghĩ tới em còn có thiên phú như vậy." Tới tham gia lễ mừng khai trương, Từ Tường nói với Tô Mặc Nhiên.

Anh không ngờ Tô Mặc Nhiên vẫn thật sự mở cửa hàng bán quần áo ra, mới vừa bắt đầu anh và Bạch Mộ Ngôn nghe bọn họ nói muốn mở cửa hàng còn tưởng rằng các cô nói đùa.

"Gì mà thiên phú, chính là muốn kiếm chút tiền lẻ thôi, các anh những con nhà giàu này không hiểu bi ai của người nghèo tụi em." Tô Mặc Nhiên nói đùa với hai người.

"Em còn khóc nghèo, đừng cho rằng anh không biết cửa hàng này thật ra là do em mua, nghe nói còn chuẩn bị mua một tứ hợp viện ở kinh thành, em như vậy cũng coi là người nghèo?" Từ Tường cười như không cười nói. 

"Cô ấy nghèo chỉ có dư tiền." Bạch Mộ Ngôn nói.

"Sao các anh cái gì cũng biết, tra sổ gia đình sao."

"Nói thật." Từ Tường đột nhiên nghiêm nghị ói, "Lúc nào chúng ta cũng chung vốn mở cửa hàng đi!"

Tô Mặc Nhiên không ngờ Từ Tường cũng có hứng thú làm ăn, "Sao vậy, các anh cũng thiếu tiền?"

Từ Tường nhún vai một cái, "Ai sẽ ngại thiếu tiền chứ."

Bạch Mộ Ngôn cũng gật gật đầu, có tiền đi khắp thiên hạ, không có tiền nửa bước khó đi.

"Được, chờ sau này có cơ hội." Tô Mặc Nhiên vui vẻ đồng ý, làm ăn với hai người kia, bằng vào quan hệ của bọn họ còn không phải kiếm bộn không lỗ?

Trò chuyện một chút, cô đột nhiên không tiếng động, sau đó nói một tiếng "Xin lỗi" với Từ Tường và Bạch Mộ Ngôn, nhấc chân đi về phía một đôi nam nữ trẻ tuổi mới vừa đi vào cửa hàng.

Tô Mặc Nhiên biết người nữ, chính là Trần Mặc Tinh lần đó nhìn thấy ở nhà họ Trần, nam nhìn hơi trẻ hơi Trần Mặc Tinh, diện mạo hai người giống nhau tới bảy phần, cậu thanh niên này chắc là Trần Mặc Dương con trai của Trần Tương Long. 

Sao hai người kia lại tới đây?

Chỉ thấy hai người kia sau khi vào cửa hàng cũng không có động tác lớn, hai người nhìn Tô Mặc Nhiên, cúi đầu bàn luận xì xào một lát, sau đó liền bắt đầu đánh giá trong cửa hàng, giống như một đôi khách hàng bình thường, còn không ngừng cầm quần áo lên ướm lên người khoa tay múa chân. 

Tô Mặc Nhiên sẽ không ngây thơ đến cho rằng hai người này đến thật sự để mua quần áo, vì vậy cô nghênh đón, binh đến tướng chắn.

"Không biết hai vị cần cái gì?" Tô Mặc Nhiên mỉm cười nói.

Hai chị em nhà họ Trần không để ý đến cô, vẫn cắm đầu cắm cổ nhìn quần áo, giống như không nghe thấy cô nói.

Tô Mặc Nhiên cũng không tức giận, cô nhíu mày, nếu hai người này nhỏ nhẹ nhiệt tình đối xử với cô cô mới cảm thấy có chuyện, như vậy phù hợp với phỏng đoán của cô hơn.

Nêu không để ý đến cô, cô cũng không cần thiết dùng mặt nóng dán vào m.ô.n.g lạnh của bọn họ, dù thế nào đi nữa bọn họ muốn làm cái gì chắc chắn sẽ có hành động, cô không cần gấp gáp.

Vì vậy Tô Mặc Nhiên cũng không nói chuyện, chỉ lặng yên đi theo phía sau hai người.

"Em trai, em cảm thấy quần áo trong cửa hàng này như thế nào?" Sau khi vòng vo một vòng, Trần Mặc Tinh đột nhiên nói với Trần Mặc Dương, hoàn toàn không nhìn Tô Mặc Nhiên đứng bên cạnh.

"Cũng không tệ lắm, mới mẻ độc đáo hơn những thứ trong hợp tác xã mua bán, kiểu dáng cũng nhiều." Trần Mặc Dương vuốt khóe miệng nói.

"Hừ, còn không phải dựa vào nhà họ Trần chúng ta mới mở lên, nói không chừng tiền mở cửa hàng còn do cha cho." Trần Mặc Tinh tỏ vẻ khinh bỉ nhìn Tô Mặc Nhiên, giống như đối đãi với một vật bẩn, chỉ sợ dơ bẩn hai mắt của mình.

"Nhất định là vậy, bằng vào cô ta có thể mở được một cửa hàng lớn như vậy, còn tìm được nguồn cung cấp tốt như thế? Người si nói mộng." Trần Mặc Dương cũng gật đầu phụ họa.

Hai chị em nghe nói Trần Tương Long phái người tham gia buổi lễ khai trương mở cửa hàng bán quần áo của Tô Mặc Nhiên, liền lặng lẽ nghe được địa chỉ, vì sợ Trần Tương Long phát hiện, bọn họ len lén chờ lễ khai trương kết thúc, người Trần Tương Long phái tới rời đi sau đó mới đến đây.

Nghe đối thoại của bọn họ, trên mặt Tô Mặc Nhiên hiện lên vẻ chê cười, hai người kia lại cho rằng cửa hàng này do Trần Tương Long mở ra cho cô, cố ý đến bởi móc, đúng là không biết sống chết. Theo ý tứ từ trong lời nói của bọn họ có thể nghe ra hai người này hình như không biết gì cả về chuyện năm đó, là vô ý hay do người nào cố ý giấu giếm?

Mặc kệ là vì sao, hai người này đều không nên tới đây, kết quả hiển nhiên không phải như bọn họ dự đoán.

"Hai vị ra cửa quên uống thuốc đi." Trong giọng nói của Tô Mặc Nhiên tràn đầy vẻ châm chọc.

"Cô nói cái gì?" Trần Mặc Tinh đột nhiên nâng cao âm lượng hét lớn một tiếng ánh mắt của tất cả mọi người trong cửa hàng đều tụ tập về đây.

Tô Mặc Nhiên hé miệng cười lạnh, không phải muốn gây sự chú ý của người trong cửa hàng định gây chuyện sao, cô theo đến cùng.

Hai tay cô khoanh trước ngực, lạnh lùng nói: "Tôi nói hai vị lần sau trước khi ra cửa nhớ uống thuốc đi, đừng ra ngoài phun tung tóe khắp nơi."

"Cô... Tôi nói sai sao? Chẳng lẽ cửa hàng này không phải do cha tôi mở giúp cô, thật là người không biết xấu hổ, mẹ cô phá hư gia đình nhà người khác, là một người phụ nữ hoang dã, ở cổ đại phải bị dìm lồng heo trầm đường."

Trần Mặc Tinh nghĩa chính ngôn từ cao giọng nói, cô chính là muốn cho người toàn thế giới biết Tô Mặc Nhiên rốt cuộc là hạng người gì. 

Quả nhiên ở trong cửa hàng có không ít người bắt đầu chỉ chỉ chỏ chỏ Tô Mặc Nhiên, ánh mắt quan sát cô cũng bắt đầu trở nên thay đổi.

"Sao vậy?" Lúc này Từ Tường và Bạch Mộ Ngôn hai người đi tới đứng sau lưng cô, Liễu Nghiên Vũ và Tôn Hiểu Mỹ cùng những khách hàng khác trong cửa hàng đứng vây quanh. 

"Ủa, đây không phải là Từ Tường sao? Anh lại ở chỗ này, còn có quan hệ với cô gái này."

"Trần Mặc Nhiên, không đơn giản nha, vừa tới kinh thành, nhanh như vậy đã có một núi dựa vững chắc trên danh sách, tôi nói sao cô lại đột nhiên xuất hiện ở nhà họ Trần, thì ra đã có tự tin."

"Chậc chậc, đúng là thượng bất chính hạ tắc loạn, mẹ không biết thẹn quyến rũ ông xã người ta, con gái còn không phải là trùm háo sắc."

Nhà họ Trần và nhà họ Từ có qua lại nhiều năm, Trần Mặc Tinh dĩ nhiên biết Từ Tường, cô nhìn thấy Từ Tường, trong nháy mắt liền tự cho rằng biết rõ nguyên nhân Trần Tương Long nhìn Tô Mặc Nhiên bằng con mắt khác.

Trần Mặc Dương chỉ đứng sau lưng chị gái, sắc mặt tái xanh, anh chưa từng nghĩ tới, người cha mình sùng bái từ nhỏ lại có thể làm ra chuyện như vậy, thật sự không thể tha thứ.

Quan hệ của Tô Mặc Nhiên và nhà họ Trần, Từ Tường đã biết đến, cũng biết chuyện năm đó của cha mẹ cô, lúc này ánh mắt nhìn hai chị em nhà họ Trần giống như nhìn hai thằng hề, "Làm ơn, lần sau ra cửa cảm phiền mang theo đầu óc có được không? Hai người như vậy thật sự khiến cho người ta lo lắng."

"Anh nói cái gì?"

Trần Mặc Dương đột nhiên từ đối diện lao tới, đưa tay định túm lấy cổ áo Từ Tường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-thap-nien-bay-muoi/chuong-48.html.]

Mặc dù thân thể Từ Tường đã tốt lên, nhưng nói cho cùng vẫn là một thư sinh yếu đuối, nhìn thân hình và động tác của Trần Mặc Dương, khẳng định có luyện tập.

Ở trên địa bàn của Tô Mặc Nhiên, cô chắc chắn sẽ không để cho Từ Tường bị tổn thương, không đợi Bạch Mộ Ngôn ở bên cạnh ra tay, cô liền giơ tay lên túm được cánh tay Trần Mặc Dương, gạt bỏ lực tay của cậu ta, cổ tay chuyển một cái đẩy cậu ta lại. 

Trần Mặc Dương lảo đảo một cái lui về phía sau hai bước mới đứng vững, trên cả khuôn mặt tỏ vẻ không tin, anh lại bị một người phụ nữ dễ dàng ngăn cản.

Bây giờ Tô Mặc Nhiên đã không có kiên nhẫn ứng phó với hai người này,

"Hai người náo loạn đủ chưa? Cảm phiền hai người biết rõ chân tướng sự tình rồi đến, chứ đừng giống như bây giờ dựa vào suy đoán và phán đoán của mình, mẹ tôi là ai tôi nghĩ cha mẹ hai người rõ ràng nhất, sao hai người không đi về hỏi cha mẹ tốt của hai người đi?"

"Cơm có thể ăn lung tung, lời không thể nói loạn, tôi chính là con hợp pháp, cha mẹ tôi ly hôn khi tôi ba tuổi, nguyên nhân ly hôn nha, đúng như cô nói, là bởi vì có người phá hư, cha tôi ở bên ngoài tìm một người phụ nữ hoang dã, còn sinh một đứa con gái nhỏ hơn tôi sáu tháng và một đứa con trai nhỏ hơn tôi hai tuổi."

"Cô... Cô nói bậy!" Trần Mặc Tinh nổi giận gầm lên một tiếng, cả khuôn mặt là lửa giận, cô không thể tha thứ cho Tô Mặc Nhiên chửi bới mẹ của cô như vậy.

Vậy mà Tô Mặc Nhiên nghe cô nói chẳng những không hoảng hốt mà ngược lại xì mũi coi thường, "Tôi có nói bậy không, cô đi về hỏi người mẹ tốt của cô sẽ biết."

"Còn nữa, tôi họ Tô, tôi tên là Tô Mặc Nhiên, phiền toái đừng lầm lẫn."

"Cô nói bậy, chuyện này không thể nào." Trần Mặc Tinh tỏ vẻ hốt hoảng, mẹ của cô sao lại là người thứ ba, là người phụ nữ hoang dã, nhất định là Tô Mặc Nhiên này vu oan.

"Tôi có nói bậy hay không, hai người cũng có thể đi về hỏi mẹ mình, dù sao chuyện này ban đầu người biết nhiều lắm, không phải ai muốn giấu giếm thì có thể lừa gạt được."

"Không thể nào, cái này, không thể nào." Sắc mặt Trần Mặc Tinh xám trắng, đột nhiên xông ra ngoài.

"Chị, chị!" Trần Mặc Dương cũng đi theo.

Một màn hài kịch cuối cùng kết thúc!!

"Ngượng ngùng khiến các vị chê cười, làm trễ nải thời gian dài của mọi người như vậy, thật xin lỗi, hôm nay khách hàng ở đây chi tiêu trong cửa hàng đều giảm giá 90%, coi như là biểu đạt áy náy của tôi." 

Chị em nhà họ Trần đi, Tô Mặc Nhiên mới bắt đầu khắc phục hậu quả. 

Buổi tối về đến nhà, Tô Mặc Nhiên tỏ ý tổn thất do giảm giá hôm nay đều tính vào phần của cô, dù sao cũng bởi vì bản thân cô mới khiến cho cửa hàng gặp phải tổn thất.

Nhà họ Trần.

Tần Lan ngồi ở trong phòng khách chỉ thấy con gái mình giống như một trận gió chạy vào, hai mắt đỏ bừng trong mắt chứa nước mắt, trong miệng thở hổn hển. Chỉ chốc lát sau, con trai cũng chạy theo vào, đứng ở bên cạnh chị gái, ánh mắt phức tạp nhìn bà.

Tần Lan đứng lên hỏi: "Các con, đây là, các con đi đâu?"

Trần Mặc Tinh thở dốc nói: "Mẹ, cô gái kia nói mẹ mới là người thứ ba, là người phụ nữ hoang dã cha tìm ở bên ngoài, rốt cuộc có phải thật như vậy không?"

Nghe lời con gái nói, thân hình Tần Lan khựng lại sau đó khôi phục nguyên dạng, mang nụ cười hiền từ trên mặt nói: "Nói bậy gì vậy, ai lại nói lung tung ở trước mặt con rồi hả?"

Nghe Tần Lan nói như vậy, trong mắt Trần Mặc Tinh dâng lên vẻ sáng rỡ, cô đã nói mẹ mình đoan trang hào phóng như vậy sao có thể là loại phụ nữ không biết xấu hổ đó, "Là thật sao? Nhưng Tô Mặc Nhiên đó nói năm đó mẹ và cha ở bên ngoài sinh em trai xong, mẹ của cô ta mới ly dị với cha."

Trần Mặc Tinh tin lời Tần Lan nói, Trần Mặc Dương lại không, từ khi bắt đầu vào cửa anh vẫn chú ý tới vẻ mặt của mẹ, tự nhiên cũng chú ý tới khác thường trong nháy mắt của bà, ánh mắt u tối xuống. Mẹ của anh là hạng người gì anh hiểu rất rõ hơn bất kỳ ai, nếu như không làm, khi đối mặt với con trai con gái, tại sao trong mắt có thể có kinh hoảng và chột dạ, cho dù chỉ trong nháy mắt cũng đủ để cho anh nhận rõ chân tướng của sự thật.

Bọn họ lại là con riêng!

"Mẹ, chúng con thật sự ra đời dưới tình huống người và cha còn chưa có quan hệ hôn nhân sao? Trước người, cha thật sự còn có một người vợ hơn nữa còn có một đứa con gái lớn hơn chị gái sáu tháng?" Cặp mắt sắc bén của Trần Mặc Dương khóa thật chặt Tần Lan lại.

Đang an ủi con gái, Tần Lan nghe câu hỏi của con trai, lập tức sợ ngây người, ở trong ánh mắt của con trai, bà có vẻ không chỗ nào che giấu, bà không biết trả lời vấn đề này của con trai như thế nào.

Trần Mặc Tinh cũng dừng khóc thút thít lại, ngây ngốc nhìn mẹ, chờ đợi đáp án của mẹ.

"Cái này, cái này..." Tần Lan ấp úng nói, bà không biết vì sao sự tình sẽ phát triển đến một bước này, hai đứa con của mình lại không để ý Trần Tương Long cảnh cáo, tự mình đi tìm Tô Mặc Nhiên, lần này sự tình bị vạch trần bà nên đối mặt như thế nào?

"Xem ra là thật!" Trần Mặc Dương trầm mặt, siết chặt hai nắm tay, gân xanh trên cánh tay dần dần hiện lên.

Gia đình tràn đầy hạnh phúc của anh lại là trộm được, là xây dựng trên cơ sở chia rẽ gia đình của người ta. Anh từng vô số lần phỉ nhổ mấy đứa con riêng trong hội bọn họ, lại không nghĩ rằng chính anh cũng thế, khi anh đang miệt thị khinh bỉ những đứa con riêng kia, những người khác có phải cũng dùng ánh mắt giống vậy nhìn anh không, nhưng anh lại không hề biết mà thôi.

"Không, không, đây không phải là thật, không phải thật." Hai tay Trần Mặc Tinh ôm đầu càng không ngừng lắc, vẻ mặt hỏng mất. 

"Tinh Tinh, Tinh Tinh." Tần Lan thấy thế lập tức ôm con gái.

"Đừng đụng vào con!" Trần Mặc Tinh đẩy Tần Lan ra, bỗng nhiên xoay người chạy lên lầu, không để ý tới tiếng kêu lo lắng của Tần Lan ở sau lưng.

"Tinh Tinh, Tinh Tinh!"

Tần Lan thấy con gái không để ý tới bà, không thể làm gì khác hơn là xoay người, hốc mắt rưng rưng nhìn con trai: "Dương Dương'"

Trần Mặc Dương tàn nhẫn quay đầu, nhấc chân lướt qua Tần Lan trực tiếp đi lên lầu.

Tần Lan chậm rãi ngồi liệt trên ghế sofa, đôi tay che mặt, nước mắt theo kẽ tay chảy xuống.

Hai đứa con đều biết chân tướng của sự việc hơn nữa phản ứng kịch liệt, Tần Lan ý thức được tính nghiêm trọng của sự tình, lập tức gọi điện thoại cho Trần Tương Long.

Lúc này Trần Tương Long đang họp, nghe nói Trần Mặc Tinh và Trần Mặc Dương hai người này tự mình đi tìm Tô Mặc Nhiên gây phiền toái lập tức lửa giận ngút trời, khiến trách Tần Lan một trận, nói cho bà biết có chuyện gì chờ ông buổi tối tan việc về nhà lại nói.

Cúp điện thoại, Trần Tương Long Lập lập tức phái người đi tìm Tô Mặc Nhiên, còn mang theo một đống đồ lớn, coi như bồi tội.

Mặc kệ nhà họ Trần ầm ĩ như thế nào, Tô Mặc Nhiên vẫn đang bận rộn trong cửa hàng bán quần áo.

Từ lần trước sau khi Tần Tố Ngọc náo loạn, Tống Khai Minh thu liễm lại rất nhiều, cũng sẽ không tới cổng trường học ôm cây đợi thỏ. Trong lúc vô tình nghe nói mấy người Liễu Nghiên Vũ mở cửa hàng bán quần áo, thừa dịp bà xã về nhà mẹ đẻ anh định tới đây dò xét, nói không chừng có thể gặp được

Liễu Nghiên Vũ.

Bởi vì không biết vị trí cụ thể của cửa hàng bọn họ, chỉ biết đại khái ở con phố nào, Tống Khai Minh chậm rãi đi dạo trên đường

Đột nhiên, Tống Khai Minh như bị sét đánh đứng thắng đỡ ở giữa đường.

 

Loading...