Sống lại Ta trở thành hoạ quốc yêu nữ - Chương 302
Cập nhật lúc: 2024-05-12 00:02:42
Lượt xem: 2,861
Đêm nổi gió, Bạch Chỉ đứng dậy đóng cửa sổ, bất ngờ phát hiện bên ngoài đang mưa lất phất, đêm Đông vốn lạnh, hạt mưa rơi vào người, càng thêm rét căm căm. Bạch Chỉ đóng cửa sổ lại, nhìn Tưởng Nguyễn đang ngồi trước bàn đọc sách, nói. “Cô nương nên đi nghỉ sớm đi ạ, đợi lát nữa mưa lớn, cẩn thận bị nhiễm phong hàn.”
Tưởng Nguyễn gật đầu, khép sách lại, vừa đi tới cửa, đã nghe bên ngoài truyền tới một âm thanh vang vọng, tựa hồ có thứ gì phát nổ. Nàng nhíu mày, giờ này, còn ai đốt pháo tre nữa. Trước nay đối với nguy hiểm nàng luôn có trực giác nhạy bén, lập tức khoác áo lên, muốn đi ra nhìn một chút.
Bạch Chỉ thấy Tưởng Nguyễn đã quyết định, không ngăn cản, dù sao bên ngoài có ẩn vệ nên sẽ không nguy hiểm gì. Tưởng Nguyễn vừa đi tới sân, đã nhìn thấy một nam hầu từ ngoài vội vàng chạy vào, giọng lo lắng nói. “Thiếu phu nhân, bên ngoài có một đám người tới, tự xưng là quan sai lùng bắt thích khách, tiểu nhân không dám mở cửa, tới xin phép ý kiến của Thiếu phu nhân.”
Hạ nhân Cẩm Anh vương phủ đều được chọn lọc cẩn thận, không hề ngốc. Biết trễ như vậy đột nhiên có kẻ tự xưng lùng bắt thích khách là việc rất kỳ lạ, xem ra biết quan sát. Tưởng Nguyễn cười nói. “Không sao cả, hành động lùng bắt thích khách cần có quan ấn và lệnh bài, nếu ngươi không chịu mở cửa, nói rõ bọn họ không đưa ra được tín vật đặc biệt gì, nếu không có tín vật, thì chứng minh rằng thân phận họ không rõ. Cẩm Anh vương phủ không phải tiểu hộ dễ ức hiếp, cho dù tiểu hộ cũng không thể nói muốn xông vào là có thể vào, không cần đếm xỉa đến đám người kia, ngươi làm rất tốt.”
Được Tưởng Nguyễn khen ngợi, gã hầu đỏ mặt, tuy nhiên vẻ mặt lập tức lo lắng nói. “Thiếu phu nhân nói đúng, nhưng đám người đó rất hung hãn, nghe có vẻ trận thế không nhỏ, nếu không chịu mở cửa chỉ sợ họ sẽ không từ bỏ ý đồ.”
Vừa dứt lời, như đang chứng minh lời gã nói, hộ vệ giữ cửa vội vả chạy tới. “Thiếu phu nhân, không xong rồi, đám người đó đã bắt đầu xông vào vương phủ. Thuộc hạ nhìn thử, đội ngũ của bọn chúng quá nhiều, còn mang theo cung tên, người tới bất thiện, sợ rằng sẽ rất nguy hiểm.”
Lâm quản gia cũng từ bên ngoài chạy vào, thấy Tưởng Nguyễn thì thở phào một cái, nay từ trên xuống dưới Cẩm Anh vương phủ đều coi Tưởng Nguyễn là chủ tử chân chính, một khi xảy ra chuyện gì, chỉ cần Tưởng Nguyễn ở đây, đều sẽ trực tiếp bỏ qua Lâm quản gia báo cáo với Tưởng Nguyễn. Dáng vẻ cười đùa vui vẻ ngày thường của Lâm quản gia đã biến mất, nghiêm mặt nói. “Thiếu phu nhân, nơi này quá nguy hiểm, chút nữa để nhóm Cẩm y vệ che chở đưa cô đi trước, tín vật của chủ tử còn đây, chắc chắn sẽ bảo vệ cô chu toàn.”
Nếu Cẩm Anh vương phủ trở thành đối tượng truy kích, tối nay đối phương lại dám càn rỡ như vậy, tất nhiên đã chuẩn bị sẵn từ lâu, Tưởng Nguyễn ở lại sẽ không an toàn, bất luận thế nào, Thiếu phu nhân Cẩm Anh vương phủ luôn được ưu tiên hàng đầu.
Tưởng Nguyễn hơi trầm ngâm, lắc đầu nói. “Không.”
Mọi người bị lời nàng làm kinh sợ, Lộ Châu nóng nảy. “Cô nương, đây không phải lúc khoe tài, nếu đêm nay đám người đó đã dám xông vào vương phủ, tất nhiên đã có hậu chiêu, nếu xảy ra chuyện không may thì phải làm sao đây?”
Bình thường mà nói, Cẩm Anh vương phủ giống như tường đồng vách sắt, không ai dám mạnh bạo xông vào Cẩm Anh vương phủ, nhưng ngay thời khắc quan trọng này, cố tình chọn lúc Tiêu Thiều sắp khải hoàn hồi triều lại dẫn đội ngũ tới quấy rối. Còn dùng trận thế quân đội, chắc hẳn bên ngoài đã bị bao vây, người có thể truyền tin lại không có ai. Thủ đoạn của đối phương rõ ràng như vậy, đơn giản chỉ vì hai chuyện, một là muốn mạng người, hai là vì những vật khác trong Cẩm Anh vương phủ.
Mạng người thì càng dễ đoán, nay trong Cẩm Anh vương phủ chỉ có nàng thôi. Về những vật khác. Tưởng Nguyễn nhìn về phía Lâm quản gia. “Thị vệ trong phủ cộng lại tổng cộng có bao nhiêu người?”
“Tổng cộng một trăm tám mươi thị vệ. Gã hầu và tỳ nử, mỗi người ít nhiều đều có chút võ công,” Lâm quản gia nói. “Nhưng so với đám người bên người lại như châu chấu đá xe, bọn chúng dùng cung tên, đội ngũ ngay ngắn, chắc chắn là đội ngũ quân đội. Thiếu phu nhân, nơi đây quá hung hiểm, trước khi đi Thiếu chủ đã để lại tín vật, nếu như Thiếu phu nhân nhất quyết muốn ở lại, thế kêu bọn Cẩm y vệ tới bảo vệ Thiếu phu nhân nhé?”
“Không.” Tưởng Nguyễn quả quyết từ chối. “Nếu đám người kia đã dám lớn lối như vậy, chưa chắc không ôm ý khác. Ta đoán rằng chúng đang muốn dò xét sự sâu cạn của Cẩm y vệ, trong vương phủ có bí mật gì không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/chuong-302.html.]
Lâm quản gia sững sốt, ngẩng đầu nhìn Tưởng Nguyễn, Tưởng Nguyễn chăm chú nhìn ông, gương mặt luôn mỉm cười giờ trở nên sắc bén, Lâm quản gia bị cặp mắt ấy nhìn mà lòng rét lạnh, không dám giấu giếm, mở miệng nói. “Có. Thiếu chủ ở trong phủ xử lý công văn, có đôi khi chuyện bí mật cũng thương lượng ở đây, mặc dù lão nô không rõ lắm, nhưng cũng biết trong vương phủ có không ít thứ quan trọng. Mặc dù bảo vệ rất tốt, tuy nhiên khó tránh khỏi bị người nắm được cán.”
Lòng Tưởng Nguyễn trầm xuống, lạnh lùng nói. “Quả thật là một mũi tên trúng mấy con chim.”
“Giải thích thế nào?” Lâm quản gia hỏi.
Tưởng Nguyễn nhanh chóng xoay người lại, đi tới phòng chính. “Nhìn như hành động lỗ mãng, lại chọn đúng lúc này, nếu dẫn được Cẩm y vệ ra, thì sẽ bại lộ thực lực chân chính của Cẩm Anh vương phủ. Nếu vứt vương phủ chạy trốn, chúng sẽ tìm ra bí mật trong vương phủ, nếu muốn nạp nhân mạng, càng dễ như trở bàn tay. Chúng là một bọn cướp, nhưng lại là một bọn cướp thông minh.” Tuyên Ly, quả nhiên không dễ xử lý như vậy. Vừa ra tay đã hùng hổ như thế. Nàng đi thật nhanh, bước chân không hề ngừng lại, áo khoác lông cáo lây động giữa màn đêm. “Việc này không nên chậm trễ, lão Lâm, triệu tập tất cả nhân mã trong phủ tập họp ở tiền thính, tối nay, không ai được rời khỏi Cẩm Anh vương phủ một bước!”
Lâm quản gia bị sự ngoan tuyệt trong giọng nói Tưởng Nguyễn làm giật mình, lập tức đáp. “Rõ!”
Động tác của Lâm quản gia rất nhanh, thời gian không tới nửa nén hương, người đã tập hợp đủ ở tiền thính Cẩm Anh vương phủ. Tưởng Nguyễn đứng trong tiền sảnh, trước mặt tất cả mọi người, Lâm quản gia đứng bên cạnh, Cẩm Nhị và ẩn vệ im lặng đi theo sau lưng Tưởng Nguyễn. Ánh mắt tất cả mọi người tập trung trên người Thiếu phu nhân tương lai của Cẩm Anh vương phủ, tình thế tối nay hung hiểm, người này lại không chịu một mình thoát thân, hành động này lấy được sự hảo cảm của bọn hạ nhân trong Cẩm Anh vương phủ, khuê tú trong kinh thành không ai không nũng nịu, nàng có lòng can đảm và hiểu biết bậc này, khiến người khác bội phục. Nhưng nếu hữu dũng vô mưu, thì cũng không thể mang đến may mắn cho Cẩm Anh vương phủ, cho nên, tất cả mọi người đều muốn nhìn xem Tưởng Nguyễn sẽ ra chiêu gì.
Tưởng Nguyễn đứng trước mặt mọi người, đêm tối càng thâm trầm, gương mặt nàng diễm lệ, dưới tình huống hung hiểm vạn phần, mâu quang sắc bén, môi ngậm nụ cười nhạt, ung dung như không, nhưng tất cả mọi người lại cảm nhận được sát cơ nhàn nhạt từ người nàng. Nàng nói. “Chư vị, không cần ta nói thêm gì, tối nay có người muốn xông vào Cẩm Anh vương phủ, ta không biết mục đích của bọn chúng là gì, tóm lại người tới bất thiện. Các ngươi đều là người của phủ Cẩm Anh vương, bây giờ, có người muốn xông vào nhà các ngươi, có thể sẽ g.i.ế.c hại người thân của các ngươi, cướp đoạt tài bảo của các ngươi, thậm chí có lẽ còn đội cho các ngươi cái danh thích khách.”
Giọng nói lạnh nhạt, tựa như đang nói về việc nhà người khác, mọi người nghe vào lại cả kinh. Việc mình suy đoán và nghe được từ miệng người khác là hai chuyện hoàn toàn khác nhay. Ánh mắt mọi người đều thay đổi.
“Trước khi chủ tử các ngươi đi đã phó thác Cẩm Anh vương phủ cho ta, ta từng cam kết sẽ bảo vệ nó yêm đẹp. Mỗi một góc cây ngọn cỏ trong phủ đều tương quan, không thể xem thường. Cho nên, tối nay ta cũng giống vậy, ta muốn thực hiện cam kết của mình với chủ tử các ngươi, ta sẽ không bỏ trốn mặc kệ Cẩm Anh vương phủ, ta cùng ở lại với các ngươi. Đám cướp ấy tiến vào, nếu các ngươi không đi, ta cũng sẽ không đi, ta sẽ ở lại đây đến tận thời khắc cuối cùng.”
Mọi người ngơ ngác nhìn nàng, có lẽ có người không hiểu, Tưởng Nguyễn thân là Vương phi cành vàng lá ngọc, chủ nhân của cả vương phủ, sao lại cam tâm ở lại đây. Biết rõ đây là một âm mưu lại không chịu lui bước, đôi mắt xinh đẹp sáng quắc tựa như một con sói đói, cô dũng và cực đoan lạnh lùng, nàng đang khinh thường sinh mạng mình.
Thiên Trúc lẳng lặng đứng bên người Tưởng Nguyễn, bắt đầu từ khi đi theo Tưởng Nguyễn, cô đã biết người chủ tử này từ trong xương có vài phương diện rất giống với Cẩm y vệ, bất luận bên ngoài thay đổi thế nào, nội tâm nàng đều cứng rắn đón nhận.
Tưởng Nguyễn lạnh lùng ra lệnh. “Bây giờ, ta lấy thân phận Cẩm Anh Vương phi ra lệnh các ngươi, tất cả người hầu và tỳ tử, toàn bộ trở về phòng mình, tìm chỗ kín trốn vào. Tất cả thị vệ vương phủ, các ngươi tập trung ở đây, trọng điểm bảo vệ thư phòng và phòng ngủ của Tiêu Thiều. Nếu có người xông vào, g.i.ế.c c.h.ế.t không tha. Cẩm Nhị, ngươi nghĩ cách ra khỏi vương phủ, nếu có mật đạo thì càng tốt, đốt cháy các nhà xung quanh Cẩm Anh vương phủ cho ta, Cẩm Tam Cẩm Tứ, hai người các ngươi b.ắ.n đạn tín hiệu, Cẩm y vệ không thể ra mặt, Triệu gia có thể ra mặt.” Con ngươi nàng vô cùng âm hàn, giọng sâu không lường được. “Nếu muốn bước vào nơi này, phải xem trước bản thân chúng có bản lãnh đó hay không. Muốn thăm dò sự sâu cạn của Cẩm Anh vương phủ, ta sẽ khiến bọn chúng chỉ có đi mà không có về!”
Tất cả mọi người bị câu nói gần như nguyền rủa ấy làm cho rét run, không nhịn được ngẩng đầu nhìn nữ chủ nhân xinh đẹp này, nàng quyến rũ minh diễm, xiêm y đỏ thẫm tựa như đóa hoa bồng bềnh trong đêm giá rét, giọng điệu tàn khốc lẫm liệt, như ác quỷ bò ra từ địa ngục. Sự châm chọc chảy ra từ đáy mắt ẩn chứa một loại khinh mịa thăm căn cố đế, mọi người mơ hồ. Tay Lâm quản gia run lên, không biết vì sao, ông cảm thấy lúc này Tưởng Nguyễn, và Tiêu Thiều hết sức giống nhau, đó là sự mạnh mẽ và bền bỉ phát ra từ trong xương, sẽ không bị bất kỳ chuyện ảnh hưởng, dù giây kế tiếp đao để ngang trước mắt, cũng có thể tỉnh táo quyết đoán phân phó và sắp xếp.
“Bây giờ, lập tức hành động!” Nàng ra lệnh.