Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 97

Cập nhật lúc: 2024-08-13 17:20:53
Lượt xem: 196

Sở Tu Viễn lập tức biết mình nói sai rồi, không nên nhắc đến tiền tài: “Với cao dẫm thấp là bản tính của con người, nếu như làm theo yêu cầu của phu nhân, đời này của vi phu khó mà tìm được tri kỷ.”

“Người sống trên đời vốn là khó cầu tri kỷ. Nếu không thì tại sao Bá Nha Tử Kỳ lại được nhân thế tán dương.” Lâm Hàn nói.

Sở Tu Viễn á khẩu không trả lời được.

Sở Mộc muốn cười: “Thúc phụ, có phục không? Chất nhi hỏi ngài có phục không?”

Đại tướng quân tâm phục khẩu phục.

Lâm Hàn thấy vẻ mặt cam chịu của hắn, lại còn chịu đựng không phát hỏa, cũng cảm thấy vui mừng —— đổi thành nam nhân khác, cho dù chỉ là một quan lại nhỏ nhoi, bị nàng càm ràm lâu như vậy cũng sẽ phất tay áo bỏ đi.

“Đâu phải Đại tướng quân không có tri kỷ đâu.” Lâm Hàn nói.

Sở Tu Viễn: “Sao ta lại không biết vậy?”

“Bệ hạ không phải là tri kỷ của chàng sao?” Theo Lâm Hàn thấy —— y tin tưởng vào khả năng lãnh binh đánh giặc của hắn một cách vô điều kiện.

Sở Tu Viễn muốn nói là Bá Nhạc, nhưng mà Bá Nhạc sẽ không dạy hắn cách dỗ dành tức phụ, cũng không có thể nào hiểu rõ hắn: “Đời trước phu nhân làm gì?”

“Đời trước a.” Lâm Hàn nghiêm túc ngẫm lại: “Đời trước ta cũng là tướng quân.”

Sở Tu Viễn vừa cạn lời vừa muốn cười, nàng thật đúng là dám nói: “Sao vi phu cứ cảm thấy nàng như một thuyết thư tiên sinh vậy.”

“Chàng nói sao thì là vậy.” Lâm Hàn nói xong, quay người đi vào phòng.

Sở Tu Viễn nghẹn lại, không dự đoán được nàng lại thoải mái như vậy.

Sở Mộc chỉ muốn cười: “Thúc phụ, về sau ngài thành thật nghe lời thẩm thẩm đi.”

“Đúng nha, cha, cha nói không lại mẫu thân.” Tiểu Sở Dương hùa theo.

Sở Ngọc gật đầu: “Nương lợi hại nhất.”

Sở Tu Viễn trừng mắt nhìn ba người, đuổi theo Lâm Hàn.

Tiểu Sở Dương lo lắng: “Mộc ca, có khi nào bọn họ lại cãi nhau không?”

“Mộc ca, mau đi xem một chút.” Sở Ngọc nói.

Sở Mộc sờ đầu hai huynh đệ: “Đừng lo lắng, có Đại Bảo Bảo ở đó.” Thấy hai tiểu hài tử không hiểu: “Bọn họ đánh nhau sẽ dọa Đại Bảo Bảo khóc, cha đệ sợ nhất là Bảo Bảo khóc.”

Hai huynh đệ cảm thấy yên tâm rồi.

Sở Dương lay lay ống tay áo của Sở Mộc: “Mộc ca, ta muốn ăn sơn tra chua chua ngọt ngọt.”

“Nương đệ nói thế nào?” Sở Mộc hỏi.

Tiểu hài tử lập tức ỉu xìu.

Lâm Hàn đã dặn dò hạ nhân, năm ngày mới làm một lần.

“Nghe lời, nếu không sẽ đau răng đến c.h.ế.t đó.” Sở Mộc xoa đầu nó, thấy nó vẫn còn ủ rũ chán chường: “Chúng ta đi đá cầu không?”

Sở Ngọc lắc đầu: “Đệ không muốn đá cầu.”

“Đệ muốn học kiếm thuật.” Sở Dương nói tiếp.

Sở Mộc đau đầu, sao hai đứa này còn khó dỗ hơn cả Đại Bảo Bảo vậy: “Kiếm thuật thì tìm cha đệ đi.”

Hai huynh đệ nhìn vào phòng, rồi lại nhìn nhau, quyết định đi đá cầu —— lúc này mà đi làm phiền cha, cha sẽ xem hai người bọn nó thành cầu đá mất.

Lại nói, Hạ Chương miệng rộng chính tai nghe được người gác cổng nói Sở Tu Viễn bị triệu tiến cung, hôm sau nhìn thấy Sở Tu Viễn, quả thực không nhịn được tới hỏi thăm xem hoàng đế bệ hạ tìm hắn có chuyện gì.

Sở Tu Viễn làm bộ khó xử, Hạ Chương không hỏi, mà Viên Hạo tới sau cũng không hỏi. Nhưng lúc hạ triều, Sở Tu Viễn bị hoàng đế Thương Diệu giữ lại.

Đại tướng quân nghĩ tới những chuyện xảy ra lúc thiết triều, không có chuyện gì lớn, kinh ngạc hỏi: “Bệ hạ có gì dặn dò sao?”

Thương Diệu chưa nói đã cười.

Sở Tu Viễn nhìn y cười, lo lắng bất an: “Bệ hạ, xảy ra chuyện gì?”

Thường Hỉ công công cũng không nhịn được cười.

“Các ngài, đã biết?” Trong lòng Sở Tu Viễn có dự cảm không tốt, lại nghĩ chuyện này không thể nào truyền đi nhanh như vjy.

Nếu nhân vật chính chỉ là một đình úy thì chuyện sẽ không lan truyền nhanh như thế. Nhưng vai chính lại là thân đệ đệ của Hoàng Hậu, cữu cữu của Thái tử, chuyện gì cũng đều có thể xảy ra nha.

Thương Diệu biết được chuyện này không phải là do người trong triều nói, là Tô mỹ nhân tự mở lời.

Có nam nhân Tô gia làm việc trong cung, vốn dĩ hôm nay xin nghỉ trở về phụ giúp tổ chức hỉ sự, nhưng hắn ta lại phải tiến cung khi tân nương còn chưa tới, chỉ vì Đại tướng quân đã nhận thiệp mời nhưng không tới, lễ vật cũng không đưa qua.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-97.html.]

Chiều tối hôm đó Tô mỹ nhân tình cờ gặp Thương Diệu, đã kể lại việc này cho Thương Diệu.

Tô mỹ nhân là người thông minh, không nói thẳng Sở Tu Viễn nói không giữ lời, mà là quan tâm hắn có phải đã sinh bệnh rồi không

Hoàng đế Thương Diệu ở điện Tiêu Phòng nhìn thấy Sở Tu Viễn và Lâm Hàn buồn bực, cũng đâu phải lễ tết mà sao cả nhà đều vào cung thế này. Nhưng chuyện này với Thương Diệu cũng chỉ là một việc rất nhỏ nên cũng không để trong lòng.

Nghe Tô mỹ nhân nói, Thương Diệu đã hiểu ra, lúc trở lại thư phòng không nhịn được lôi kéo tả hữu hai bên đánh cược, cược vấn đề chắc chắn nằm ở chỗ Lâm Hàn.

Đám người Thường Hỉ công công không ít lần nghe Thương Diệu nói, phu nhân Đại tướng quân là một người tham tài, cũng cho rằng Lâm Hàn đã ngăn cản không cho Sở Tu Viễn đến đó.

Không có người nào cược cho Sở Tu Viễn, hoàng đế Thương Diệu cảm thấy không thú vị, cho nên hôm nay lâm triều mới cố ý giữ Sở Tu Viễn lại để hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Sở Tu Viễn thấy hoàng đế còn đang cười, lập tức nóng mặt: “Bệ hạ nghe nói ai a?”

“Ngươi không cần quản chuyện này.” Thương Diệu hứng thú dạt dào: “Chỉ cần trả lời có phải là do vị phu nhân yêu bạc kia của ngươi không cho ngươi đi đúng không.”

Đại tướng quân muốn khóc: “Sao bệ hạ lại đoán được?”

“Trẫm biết nàng thích vàng bạc trước cả ngươi.” Thương Diệu nhắc nhở hắn.

Sở Tu Viễn thở dài một hơi.

“Đúng rồi, vốn dĩ ngươi tính đi bao nhiêu bạc?” Thương Diệu lại hỏi.

Sở Tu Viễn âm thầm phun ra hai chữ: “Trăm lượng hoàng kim.”

“Ôi!”

Mọi người đồng loạt kêu lên.

Sở Tu Viễn hận không thể tìm một cái khe đất để chui vào

“Chả trách nàng lại cản ngươi. Lần trước trẫm thưởng nàng trăm lượng hoàng kim, ngươi vừa ra tay đã ôm đi hết, nàng có thể không liều mạng với ngươi so?” Thương Diệu vừa nói vừa bước xuống bệ rồng, đi tới trước mặt Sở Tu Viễn, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, không thiếu tay không gãy chân, mặt cũng không bị cào: “Lâm thị thật sự rất tốt với ngươi.”

Sở Tu Viễn dở khóc dở cười: “Bệ hạ, ngài đều đã biết hết rồi còn gì?”

“Ngươi không hiểu Lâm thị. Nếu nàng chán ghét ngươi, hoặc không nghĩ tới chuyện muốn sống cùng ngươi, thì nàng không cào nát mặt ngươi cũng sẽ đánh gãy tay ngươi đó.” Thương Diệu ngẫm lại: “Theo hiểu biết của trẫm về ngươi, nếu Lâm thị chỉ nói không, ngươi sẽ không nghe lời nàng đâu. Làm sao mà nàng khuyên được ngươi vậy? Nói trẫm nghe một chút.”

Sở Tu Viễn ngẩng đầu nhìn người trước mắt, bắt đầu tò mò: “Bệ hạ, nghe nói có rất nhiều người đến đó, bao gồm Lâm thừa tướng.”

“Đi thì cứ đi thôi.” Thương Diệu thản nhiên nói: “Nói nhanh lên, đừng nói tới Lâm Trường Quân, trẫm nghĩ tới dáng người vừa thô vừa lùn của ông ta là lại thấy phiền.”

Sở Tu Viễn nghi hoặc: “Đệ đệ của Tô mỹ nhân thành thân, gửi thiệp mời cho thần, thần không đi, ngài không tức giận sao?”

“Sao trẫm phải giận? Cũng đâu phải đệ đệ của trẫm.” Thương Diệu nói xong, lại vội vàng lắc đầu: “Là đệ đệ của trẫm thì ngươi càng không thể đi.”

Sở Tu Viễn rất mệt tâm, hắn không phải đang nói tới chuyện này

“Thế nhân đều nói bệ hạ thích Tô mỹ nhân.” Sở Tu Viễn cũng không muốn trộn lẫn chuyện ở hậu cung, Thương Diệu chán ghét chuyện hậu cung thường xuyên dính tới tiền triều. Nhưng hiện giờ chỉ có thể nói thẳng ra: “Bọn họ đi là cho ngài thể diện.”

Thương Diệu bừng tỉnh đại ngộ: “Cái này trẫm biết. Đám kia người cả ngày rảnh rỗi là lại suy đoán xem trẫm nghĩ gì, họ không biết là họ chưa từng đoán đúng sao. Không cần phải nói tới bọn họ. Nói nhanh lên, đừng có dong dài, ngắn gọn chút đi.”

Sở Tu Viễn nhận mệnh, lựa một số lời Lâm Hàn khuyên hắn đó nói ra. Nhưng mà, không chờ hắn nói xong, Thương Diệu đã mừng rỡ cười ha ha.

Đại tướng quân mang gương mặt không còn một chút sức sống về nhà, nhìn thấy Lâm Hàn đang đá cầu với Đại Bảo Bảo, vô cùng rảnh rỗi, trong lòng tức khắc ê ẩm, cũng không rõ là hắn ghen tị nàng quá thanh nhàn hay là vì cái gì khác. Dù sao hắn cũng có chuyện cần hỏi, Lâm Hàn nói đúng, từ nay về sau, chuyện trong nhà hắn sẽ nghe theo Lâm Hàn.

“Phu nhân, ta có chuyện muốn hỏi nàng.” Sở Tu Viễn bước qua.

Lâm Hàn thấy mặt hắn không cảm xúc, sai nha hoàn ôm Đại Bảo Bảo đi: “Chuyện gì?”

“Bệ hạ đã biết chuyện lễ mừng cưới.” Sở Tu Viễn nói xong, nhìn Lâm Hàn chằm chằm.

Lâm Hàn nhíu mày: “Y không quở trách chàng đúng không?”

“Sao nàng biết là không?” Sở Tu Viễn hỏi lại.

Lâm Hàn ngẫm lại: “Nếu y mắng chàng thì khi thấy ta không phải chàng sẽ nói phu nhân, nàng sai rồi sao.”

phu nhân, nàng sai rồi

Sở Tu Viễn im lặng.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Lâm Hàn biết mình đoán đúng rồi.

Sở Tu Viễn xoa xoa ấn đường: “Bệ hạ nói những người hôm qua đến Tô gia đều là do bọn họ muốn suy đoán tâm tư của y, nhưng không hề đoán đúng, nàng biết trong lòng bệ hạ nghĩ thế nào không?”

“Ta không biết, nhưng nếu nói tới chuyện của Tô mỹ nhân thì ta biết y đang nghĩ gì.” Lâm Hàn nói.

Sở Tu Viễn kinh ngạc: “Nàng biết à?!”

Lâm Hàn gật đầu: “Biết a.”

Loading...