Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 78
Cập nhật lúc: 2024-08-13 17:20:09
Lượt xem: 217
Sở Tu Viễn chống tay lên sàn nhà, dùng sức xoay người nhảy lên giường.
Lâm Hàn theo bản năng trốn ra phía sau.
Nhưng mà giường ngủ kiếp này của nàng không giống kiếp trước, bốn phía không có gì ngăn lại, Lâm Hàn đã quên mất điểm này, nửa người ngã vào khoảng không, đồng tử Sở Tu Viễn co lại, cuống quýt túm người về, biến thành tư thế nam trên nữ dưới.
Sắc mặt Lâm Hàn trắng bệch: “Tướng quân, Đại tướng quân, Sở Tu Viễn, Tu Viễn, phu quân…”
“Hiện tại mới biết ta là phu quân của nàng sao?”
Lâm Hàn cẩn thận nói: “Vẫn luôn biết mà. Phu quân, hôm nay chàng không thượng triều sao?”
“Đa tạ phu nhân nhắc nhở, vi phu hôm nay không cần thượng triều, bệ hạ cho vi phu nghỉ ngơi ba ngày.” Sở Tu Viễn cười tủm tỉm nói.
Lâm Hàn rất muốn cho hoàng đế một đạo sấm sét.
“Bây giờ là ban ngày, ban ngày không tiện làm cái kia đâu nhỉ.” Lâm Hàn bối rối hỏi.
Sở Tu Viễn: “Phu thê tân hôn khó lòng kiềm chế, sẽ không có ai nghị luận đâu. Hơn nữa đây là nhà chúng ta, không phải bên ngoài, nàng không nói ta không nói, ai biết được chứ.”
“Hồng Lăng, Hồng Ngẫu.”
Sở Tu Viễn: “Các nàng ấy còn nhỏ, không hiểu đâu.”
Lâm Hàn lại muốn thưởng cho Sở Tu Viễn một tia sét, từ khi nào hắn bắt đầu ăn nói như vậy chứ.
Sở Tu Viễn nâng tay, thử thăm dò đưa tay lên kéo y phục, Lâm Hàn chặn tay hắn lại: “Thật không được, tướng quân, Bảo Bảo sắp tỉnh rồi.”
“Có nha hoàn.” Sở Tu Viễn nhắc nhở nàng.
Lâm Hàn: “Nhưng nó không rời ta được nha.”
“Sớm muộn gì cũng phải tách ra. Nó đã ba tuổi rồi, không còn nhỏ nữa.” Sở Tu Viễn nói, bỗng nhiên cảm thấy cứ thế này thì hai người bọn họ sẽ giằng co tới tối mất: “Phu nhân sợ?”
Lâm Hàn ưỡn ngực: “Ai sợ?!”
“Không sợ vậy đến đây đi.” Sở Tu Viễn cười nói.
Sắc mặt Lâm Hàn thay đổi, trở nên lúng túng: “Ta, ta sợ, ta sợ mang thai.”
“Nàng nói nàng không sinh được mà.” Lời này là do Lâm Hàn thuận miệng kể ra trong lúc nói chuyện phiếm. Sở Tu Viễn không tin, sau đó lại phát hiện nàng không có nguyệt sự, tìm Hồng Lăng hỏi mới biết đó không phải là ảo giác của hắn: “Cho dù nàng gạt ta cũng không sao. Ngày khác ta đến tìm bệ hạ thỉnh giáo một số biện pháp tránh thai.”
Lâm Hàn: “Cái này —— cái này, ta sợ đau!”
“Nàng đau ta cũng đau mà.”
Lâm Hàn không tin: “Chàng đau cái gì?”
“Ta đau lòng.”
Lâm Hàn hoảng sợ: “Ngươi ngươi ngươi là ai?”
Sở Tu Viễn bình thường không thể mở miệng nói ra những lời này được, nhưng hắn nghĩ đến cảnh Lâm Hàn biến sắc thì lại buột miệng thốt ra.
“Phu nhân còn lo lắng điều gì?” Sở Tu Viễn không đổi sắc mặt kéo luôn phần y phục còn lại xuống.
Lâm Hàn không có, nàng cũng muốn khai trai nha, nhưng mà nàng không biết gì hết, còn sợ đau, càng sợ sẽ cho Sở Tu Viễn một cước lăn xuống giường, lúc đó chắc Sở Tu Viễn sẽ g.i.ế.c nàng mất.
“Phu quân…”
Sở Tu Viễn cũng không muốn vòng vo với nàng nữa, hắn phát hiện Lâm Hàn cũng không chán ghét hắn: “Giao cho ta, phu nhân.” Không đợi nàng mở miệng: “Hoặc là nàng muốn tìm người khác cho ta, mà tất cả những gì nàng cần chỉ là một phu quân họ Sở thôi ——”
“Không phải!”
Sở Tu Viễn vui vẻ, xem ra trong lòng nàng cũng có hắn: “Vậy không tìm nữa.”
“Ta, ta tự mình làm.” Lâm Hàn vừa thấy hắn duỗi tay, theo bản năng cản lại. Chú ý tới Sở Tu Viễn nhíu mày: “Ta, không phải ta đang kéo dài đâu.” Đây là lần đầu tiên khai trai trong cả hai kiếp của nàng nha: “Ta ——” cúi đầu nhìn lại thấy n.g.ự.c mình đã lộ ra hơn phân nửa: “Sở Tu Viễn, chàng ——”
Sở Tu Viễn cúi đầu nói: “Có gì đợi xong việc rồi nói.” Chỉ cần Lâm Hàn nàng vẫn còn bò dậy nổi.
“Vậy chàng ——”
Sở Tu Viễn nhíu mày, lấp kín miệng nàng.
Lâm Hàn kinh ngạc trừng mắt.
Sở Tu Viễn thở dài: “Thở đi nào!”
“À à à, hô —— hô hấp.”
Sở Tu Viễn đỡ trán: “Dùng mũi, không phải dùng miệng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-78.html.]
“Ta đang dùng ——”
Sở Tu Viễn: “Nàng đừng nên nói nữa.”
Miễn cho hắn không bị đá chết, không ngã giường chết, lại bị nàng làm cho tức chết.
Lâm Hàn đột nhiên câm miệng.
Sở Tu Viễn muốn cười, nhưng thấy nàng không nhúc nhích, hắn vội vàng nén cười vào việc chính, hắn đã nhìn ra nếu hắn không ép nàng thì nữ nhân này chắc chắn sẽ cùng hắn kéo dài tới thiên hoang địa lão.
“Mộc ca, tại sao cha nương vẫn còn ngủ thế?” Sở Dương ngẩng đầu nhìn mặt trời: “Sắp trưa rồi, bọn họ không thấy nóng sao?”
Sở Mộc ôm hài tử nhỏ nhất trong nhà bọn họ rồi phóng lên cây sung: “Ôm cây đi nào!” Lại hái hai quả sung, đưa cho Sở Dương một quả, một quả kia hắn bẻ thành hai nửa, một nửa tự quăng vào miệng mình, một nửa đút vào miệng Đại Bảo Bảo.
Sở Dương bẻ phần của nó ra đưa cho Sở Ngọc một nửa: “Cái này chưa chín hẳn, không ngọt, Mộc ca.”
“Trái chín hẳn bị bệ hạ hái đi hết rồi.” Sở Mộc nói.
Sở Ngọc: “Mộc ca, huynh nói xem vì sao cha nương chưa tỉnh, có cần gọi thái y không?”
“Không cần. Cha nương đệ chỉ đang thương lượng xem có cần về Lâm gia không.” Sở Mộc bịa chuyện nói: “Ta đoán là bọn họ không thống nhất ý kiến, cha đệ muốn đi nhưng nương đệ không muốn, cha đệ muốn chuẩn bị lễ vật nhưng nương đệ lại yêu bạc nha, ta thấy vị thẩm thẩm thấy bạc là sáng mắt của ta không đồng ý rồi. Chắc hai người bọn họ còn đang bận cãi nhau đó. Không chừng sẽ cãi tới tối luôn.”
Tiểu Sở Dương dẩu môi: “Như vậy không phiền sao? Bọn họ không đói bụng à?”
Sở Mộc thầm nghĩ cha đệ nghẹn nhiều năm như vậy, đói cỡ nào cũng nhịn được.
“Có lẽ bên trong có sẵn trái cây, hoặc là vào lúc chúng ta không biết, bọn Hồng Lăng đã tới đưa cơm cho cha đệ rồi.” Sở Mộc nhìn tên tiểu tử trên cây: “Có nhớ nương không?”
Tiểu hài nhi gật đầu.
“Ta đây đưa đệ qua đó.” Sở Mộc không đợi tiểu hài tử mở miệng: “Có thể cha nương đệ đang đánh nhau, nương đệ không rảnh lo cho đệ đâu, cha đệ thấy đệ có thể cũng sẽ ——”
Tiểu hài nhi sợ tới mức ôm chặt thân cây, liên tục lắc đầu: “Không cần!”
Sở Dương cùng Sở Ngọc cũng lo lắng cha nương ở trong phòng đánh nhau, Sở Dương tới thư phòng xem thử, thấy hai thanh kiếm của cha đều nằm ở đó, có đánh cũng chỉ là đ.ấ.m đá linh tinh, không c.h.ế.t người được nên cũng đi theo Sở Mộc hái sung.
Sở Mộc vui vẻ: “Cây này không có, chúng ta qua cây bên kia xem thử.”
Đại Bảo Bảo vươn tay, Sở Mộc đưa tay ôm nó, lại phóng lên một thân cây khác.
Giữa trưa, bốn huynh đệ cùng nhau về phòng.
Sở Mộc vốn định dẫn bọn nó tới trung đường, nhưng nghĩ tới thể lực của thúc phụ và thẩm thẩm tốt như vậy, khả năng còn chưa ngưng chiến nên chuyển hướng sang phòng nghị sự, còn sai nô bộc mang băng qua bên đó, bốn huynh đệ dùng cơm trong phòng nghị sự.
Tiểu Sở Dương vẫn cảm thấy không đúng: “Mộc ca, cha nương không đói bụng thật sao?”
“Nương không đói đâu.”
Bốn huynh đệ ngẩng đầu, nhìn thấy Sở Tu Viễn thần thanh khí sảng bước vào phòng nghị sự: “Tối qua nàng bị Đại Bảo Bảo nháo không ngủ được, đang ngủ bù rồi.”
“Không phải hai người đang tính chuyện hồi môn ngày mai sao?” Sở Mộc vội hỏi.
Sở Tu Viễn đang muốn nói hồi môn thì có gì để bàn. Thấy Sở Mộc làm mặt quỷ, không nhịn được cười: “Thương lượng lễ vật hồi môn trước, nương các con thấy phiền, hơn nữa tối qua lại ngủ không ngon, ăn chút trái cây lại ngủ rồi. Đại Bảo Bảo, hôm nay không cho con tới quấy rầy nương, không là ta đánh con đó.”
Tiểu hài nhi méo miệng, sắp sửa khóc cho hắn xem.
“Nương con ngủ rồi, sét đánh cũng không tỉnh đâu, khóc đi.” Sở Tu Viễn cười nói.
Nước mắt đọng lại trên khóe mắt tiểu hài nhi, qua một hồi lâu vẫn không rơi xuống, ngược lại còn biến mất tăm.
Sở Tu Viễn liếc mắt nhìn tên tiểu tử nhà hắn, lại lần nữa xác định trước đây nó khóc ô ô chỉ là giả vờ: “Buổi trưa ăn cái gì?”
“Không khác hôm qua là bao, có cá và thức ăn kèm.” Sở Mộc chọn một miếng cá nhiều thịt bỏ vào miệng Đại Bảo Bảo: “Sau khi ăn xong ca dắt các đệ ra ngoài chơi.”
Ba tiểu hài tử đồng thời nhìn về phía Sở Mộc.
“Không nghe lầm, là đi ra ngoài.” Sở Mộc nói.
Tiểu Sở Dương vội hỏi: “Đi chỗ nào?”
“Đi chợ tây.” Sở Tu Viễn mở miệng nói: “Chợ đông có thứ gì để xem đâu.”
Không phải hàng tơ lụa thì là hiệu sách hoặc tiệm vàng bạc đá quý. Dù chợ tây cũng giống chợ đông nhưng có thể trông thấy những người tới từ Tây Vực.
Sở Mộc cũng nghĩ như thế, cơm nước xong xuôi bèn đưa theo thị vệ và gia đinh đến khu chợ tây.
Sở Tu Viễn cầm thau nước và khăn lau mặt đẩy cửa phòng ngủ.
Người trên giường ngẩng đầu, thấy rõ người tới: “Ta muốn g.i.ế.c chàng…”
“Xem ra vẫn còn sức nha.” Sở Tu Viễn đặt thau xuống, ném khăn mặt vào thau nước, ngậm cười tháo thắt lưng bước qua đó, trên eo lại nhiều thêm một bàn tay: “Phu nhân phải cởi áo giúp vi phu chứ?”
Tay nàng vô lực rũ xuống: “Lăn…”