Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 77
Cập nhật lúc: 2024-08-13 17:20:07
Lượt xem: 211
“Ta ——” Lâm Hàn muốn nói lúc nào cũng được. Nhưng lời nói vừa đến bên miệng, nàng lại nghĩ tới thói quen của mình, không chừng lúc khẩn trương sẽ vặn gãy cổ Sở Tu Viễn như vặn cổ tang thi mất: “Ta còn chưa nghĩ xong, tướng quân… Có thể thư thả mấy hôm được không?”
Sở Tu Viễn bị Đại Bảo Bảo nháo đến mức khó chịu, cũng chẳng có tâm trạng động phòng với nàng. Có thể thấy được bộ dáng như vậy của Lâm Hàn, Sở Tu Viễn lại cảm thấy thú vị: “Phu nhân muốn thư thả mấy ngày?”
Lâm Hàn mừng thầm, vội nói: “Một vài ngày, một hai tháng, được, được không?”
Sở Tu Viễn đang muốn hỏi nàng cảm thấy được không.
“Một tháng hay hai tháng? Một tháng ba mươi ngày, hai tháng là sáu mươi ngày nha, phu nhân.”
Lâm Hàn giật giật khóe miệng, đánh giá Sở Tu Viễn một phen, thử thăm dò nói: “Một, hai tháng!”
Nàng cũng dám nói ra thật.
“Vi phu có thể, nhưng phu nhân đừng nên mừng vội, ngày mai Hồng Lăng và Hồng Ngẫu đi vào dọn dẹp, thấy giường hai ta sạch sẽ như vậy, nàng nói xem bọn họ sẽ nghĩ thế nào?” Sở Tu Viễn hỏi.
Lâm Hàn đã quên mất điểm này.
“Ta —— ta trên người ta không thoải mái.” Lâm Hàn ngẫm nghĩ nói.
Sở Tu Viễn tức khắc muốn cười: “Trên người phu nhân vẫn luôn tốt mà.” Hai chữ “trên người” được hắn nhấn nhá rất mạnh.
“Sao chàng lại biết?!”
Sở Tu Viễn: “Vi phu không muốn biết, nhưng ngày nàng đều ăn đá bào dưa hấu, nàng nói vi phu có thể yên tâm sao?”
“Thân thể ta rất tốt, còn biết võ.”
Sở Tu Viễn: “Nàng chung quy vẫn là nữ nhân, ăn lạnh nhiều không tốt với thân thể nữ tử.”
“Chàng thật đúng là hiểu biết.” Lâm Hàn âm dương quái khí nói.
Sở Tu Viễn lắc đầu bật cười: “Vi phu khinh thường nhất là phép khích tướng.” Không đợi nàng mở miệng: “Ta đi thổi đèn.”
“Từ từ!” Lâm Hàn vội kêu.
Sở Tu Viễn căn bản không nhúc nhích, nghe vậy lại nhích tới bên cạnh nàng: “Phu nhân thích để đèn? Cũng được.” Hắn nhổm người về phía trước.
Lâm Hàn giơ tay ra chắn.
Sở Tu Viễn đã đoán được điểm này, bàn tay to nắm lấy tay nhỏ của nàng, thuận thế ôm người vào ngực.
Lâm Hàn chống một chân lên giường muốn đá hắn, Sở Tu Viễn lại nhấc chân chặn cả hai chân nàng.
Lâm Hàn nhíu mày: “Chàng ——”
“Nương, nương… Nương…”
Tiếng khóc thê thảm vọng vào, phu thê hai người đồng loạt cứng đờ.
Cả hai nhìn nhau, đồng thời buông tay.
Lâm Hàn bò dậy chạy biến.
Sở Tu Viễn theo bản năng bắt lấy.
“Không được! Bảo Bảo đang khóc.” Lâm Hàn hất tay hắn ra.
Sở Tu Viễn dùng sức, túm người trở lại giường.
Lâm Hàn muốn nhấc chân đá theo bản năng.
Phanh!
Trong phòng an tĩnh.
Một lát sau, trong phòng ngủ vang lên âm thanh khiếp đảm, chột dạ: “Chàng, có ổn không?”
Sở Tu Viễn lấy lại tinh thần, ra sức chớp mắt, nhìn người trên giường, há miệng thở dốc: “Nàng ——”
“Ta không cố ý, là tại chàng bắt ta, chàng không kéo ta, ta sẽ không đá chàng.” Lâm Hàn vội vàng nói.
Sở Tu Viễn chống người ngồi dậy, cảm giác rất đau đầu: “Ta không kéo nàng thì nàng cứ như vậy chạy ra ngoài?”
“Ta làm sao ——” Lâm Hàn cúi đầu, nhìn thấy cổ áo đã rộng toác, đồ con đã lộ hết ra ngoài, cuống quýt dùng tay che lại, ngẩng đầu đối diện với tầm mắt của Sở Tu Viễn: “Không được nhìn!”
Sở Tu Viễn bây giờ chỉ muốn đánh hài tử: “Nàng cho rằng bây giờ ta còn có tâm trạng nhìn nàng?”
“Vậy chàng muốn nhìn ai?” Lâm Hàn hỏi.
Đại tướng quân chỉ cảm thấy mệt tâm, nữ nhân này có biết bản thân đang nói gì không.
“Ta ——”
“Nương!”
Sở Tu Viễn nuốt lại lời muốn nói, cao giọng hỏi: “Nó lại làm sao vậy?”
“Bất luận thế nào ta cũng phải đi dỗ.” Lâm Hàn thắt lại đai lưng, xỏ giày rồi chạy ra ngoài, quả thực là sợ chậm một chút sẽ bị Sở Tu Viễn đuổi theo.
Sở Tu Viễn thấy đầu mình sắp vỡ ra rồi.
Lâm Hàn hít một hơi không khí ẩm ướt, thở phào một hơi, Đại Bảo Bảo đúng là áo bông tri kỷ của nàng, khóc rất hay.
“Đại Bảo Bảo, đừng khóc, nương tới rồi.” Lâm Hàn lần theo tiếng khóc mò tới phòng tắm, thấy Sở Dương và Sở Ngọc vẫn còn ngâm trong nước: “Đã nửa đêm rồi, sao các con còn chưa ngủ?”
Sở Dương từ trong nước nhổm dậy: “Còn chưa tới giờ Hợi, nương.”
“Hai con lại chọc nó?” Lâm Hàn nhận lấy khăn tắm lớn từ tay nha hoàn, vớt tiểu hài tử trong thùng nước ra.
Sở Ngọc vội nói: “Không có. Bọn con chỉ gọi đệ ấy là heo béo bự, nó cứ như vậy mà khóc rồi, thật là yếu đuối.” Nói xong không nhịn được nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ.
“Heo béo bự?” Lâm Hàn nhìn cục bột trắng trong lòng, có chỗ nào giống heo béo bự chứ, rõ ràng là một con heo con.
“Không phải heo béo bự, nương…” Tiểu hài tử nức nở nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-77.html.]
Lâm Hàn vội lau nước mắt cho nó: “Được được được, Bảo Bảo của nương không phải là heo béo bự.”
“Đại Bảo Bảo.” Tiểu hài tử lại lần nữa mở miệng.
Lâm Hàn tức khắc muốn cười, đã là lúc nào rồi mà còn để ý xưng hô: “Đại Bảo Bảo.”
“Heo béo nhỏ.” Tiểu hài tử lại nói.
Lâm Hàn bị nó làm cho sửng sốt, dở khóc dở cười: “Đại Bảo Bảo là heo béo nhỏ. Tắm xong chưa? Nương ôm con đi ngủ, không để ý tới ca ca, đừng khóc nữa.”
“Nương…” Tiểu hài nhi duỗi tay ôm cổ Lâm Hàn, cọ đầu vào mặt nàng.
Sở Đại tướng quân đỡ tường qua tới lại thấy một màn như vậy, tức khắc cảm thấy chua xót —— người giống nhưng mệnh không giống nha: “Đại Bảo, Nhị Bảo, sau này không được trêu chọc nó nữa.”
“Hài nhi cũng không nghĩ chỉ là một cái xưng hô mà nó lại phản ứng lớn như vậy.” Sở Dương cũng cạn lời: “Đánh nó một cái nó cũng không khóc, đặt cho nó một cái biệt danh thôi mà nó đã tức tưởi như vậy, cũng không biết giống ai.”
Sở Tu Viễn liếc mắt nhìn theo Lâm Hàn đã ôm tiểu hài tử đi xa: “Dù sao cũng không giống ta.”
“Giống nương?” Sở Ngọc vội hỏi.
Sở Tu Viễn: “Không giống nàng thì cũng là nàng dạy.”
“Sở Tu Viễn!”
Âm thanh tức giận vang vọng khắp phủ Đại tướng quân.
Sở Mộc xỏ giày chạy qua: “Có cho người khác ngủ không hả?”
Sở Tu Viễn xua tay, ngươi ngủ của ngươi đi.
Sở Mộc liếc mắt nhìn thúc phụ nhà mình một cái, xoay người đi vào phòng ba đệ đệ, thấy Đại Bảo Bảo đang ôm lấy cổ Lâm Hàn không buông: “Đại Bảo Bảo, lại không cho nương đệ ngủ, sáng mai không có thịt ăn đâu.”
Tiểu hài nhi giương mắt tìm nương.
“Nương đệ không dậy được thì lấy ai làm cho đệ ăn?” Sở Mộc lại hỏi.
Tiểu hài nhi lộ ra vẻ do dự.
“Đại Bảo Bảo ngoan nào, nhắm mắt lại, một chút là ngủ thôi.” Lâm Hàn vỗ vỗ lưng nó: “Chờ con ngủ rồi nương mới đi. Đi đánh hai ca ca một trận, báo thù cho Đại Bảo Bảo.”
Tiểu hài nhi lập tức nhắm mắt.
Sở Mộc vui vẻ: “Thật đúng là gian xảo.”
Huynh đệ Sở Dương và Sở Ngọc không dám vào phòng
Sở Mộc nhỏ giọng nói: “Nương đệ lừa nó thôi, mau vào ngủ đi.”
Hai huynh đệ vội bò lên giường.
Trong nhà yên tĩnh, tiểu hầu gia lười nhác vươn vai đi ra ngoài, thấy thúc phụ nhà hắn đang đứng dựa tường y như một khúc gỗ: “Phải cảm tạ ta thế nào đây? Thúc phụ đại nhân.”
“Cách xa ta một chút.” Sở Tu Viễn lạnh lùng nói.
Sở Mộc còn muốn trêu chọc, lại nương theo ánh đường thấy được vẻ mặt âm trầm của hắn, rét lạnh trong lòng, đây là dục cầu bất mãn, dục cầu bất mãn nha.
Tiểu hầu gia lập tức trốn về tiểu viện của hắn.
Nhưng mà, bị Đại Bảo Bảo quậy như vậy, Sở Tu Viễn thật sự không nghĩ được gì nữa, nghe thấy Lâm Hàn bảo nha hoàn thổi đèn, đã trở lại phòng ngủ nằm trước một bước.
Lâm Hàn thấy hắn nằm ở chính giữa, giơ tay muốn đẩy hắn, lại nghĩ tới ban nãy nàng mới đá hắn xuống đất: “Nhích vào trong đi, ta béo, thế này ta không ngủ được.”
Đại tướng quân lại dịch ra bên ngoài một chút.
Lâm Hàn không muốn ngủ bên trong, trợn mắt nhìn bóng lưng của hắn, lại trèo vào trong, Sở Tu Viễn xoay người đưa lưng về phía nàng.
“Quỷ hẹp hòi.” Lâm Hàn nhủ thầm.
Sở Tu Viễn buồn bã nói: “Ta mà đá nàng xuống giường thì nàng g.i.ế.c ta mất.”
Lâm Hàn im lặng.
Lăn qua lộn lại một hồi lâu, Lâm Hàn không thể không mở miệng: “Thổi đèn, ta ngủ không được.” Nàng thầm chửi rủa bản thân, nhìn xem bây giờ ngươi sa đọa thành cái dạng gì rồi, trước kia ngươi còn có thể ngủ trên mộ người ta đó.
“Tự đi đi.” Đại tướng quân có thể ngủ gật trên ngựa, nếu không phải đang đau đầu thì đã sớm tiến vào mộng đẹp. Vì hắn đau đầu nên cũng không muốn đôi co với Lâm Hàn.
Lâm Hàn: “Chàng nằm bên ngoài mà.”
“Nàng cũng có thể ngủ bên ngoài.” Sở Tu Viễn: “Ta không ngại.”
Lâm Hàn hơi hơi hé miệng, hắn đang nằm bên ngoài, đương nhiên là hắn không để ý rồi. Nàng bò qua lưng hắn, nhảy xuống giường thổi đèn.
“Lâm Hàn!”
Lâm Hàn giành nói: “Câm miệng. Bảo Bảo mà thức thì chàng đi dỗ đi.”
Trong nhà an tĩnh lại.
Hôm sau, trời tờ mờ sáng, Lâm Hàn vẫn thức dậy như mọi ngày, lại thấy một gương mặt ngay bên cạnh, sợ tới mức run rẩy nhấc chân đá một cái.
“Còn nữa à?!” Sở Tu Viễn duỗi tay bắt lấy chân nàng, sau đó mở mắt ra.
Lâm Hàn: “Sao lại là chàng?”
“Không phải ta thì còn là ai nữa?” Sở Tu Viễn cảm thấy may mắn vì hắn phản ứng nhanh, nếu không một chân này đạp qua, hắn không phế cũng thành tàn.
Lâm Hàn vội nói: “Không có ai, không có ai. Mau buông ra, Bảo Bảo sắp tỉnh rồi.”
Sở Tu Viễn buông nàng ra, lại thấy xiêm y của nàng rơi xuống một nửa, thuận tay kéo lên cho nàng.
Lâm Hàn lại phản xạ có điều kiện đá hắn một phát.
Sở Tu Viễn chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, lúc ổn định thân thể đã thấy nửa người nằm trên đất, người trên giường vẫn mang vẻ mặt vô tội: “… Lâm Hàn!”
“Ta, ta không phải cố ý, là tại chàng, ai kêu chàng chạm vào ta. Ta ——”
Sở Tu Viễn: “Đêm nay ta không làm nàng, ta không phải họ Sở!”