Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 67
Cập nhật lúc: 2024-08-10 22:38:23
Lượt xem: 252
“Khụ!” Lâm Hàn vội vàng quay đầu đi, Sở Tu Viễn này ngốc thật hay giả ngốc vậy, không phát hiện công chúa kia đang muốn lột xiêm y “tử hình” hắn ngay tại chỗ à: “Xin lỗi, tự nhiên lại nhiễm phong hàn, làm công chúa chê cười.” Nàng lo bản thân sẽ cười ra tiếng, dứt khoát trốn sau lưng Sở Tu Viễn.
Sở Tu Viễn một mình đối mặt với công chúa, bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ: “Công chúa?”
Thương Vãn lấy lại tinh thần: “Đại tướng quân, ngươi…” Muốn nói lại thôi, đôi mắt u oán, đáng tiếc cũng chẳng phải mỹ nhân, nếu không Lâm Hàn cũng nghĩ sẽ giúp nàng ta một phen.
Cố tình hôm nay thời tiết không tốt, Lâm Hàn cảm thấy mặt nàng rất ngứa: “Công chúa chắc đang muốn nói ngài không rảnh nhỉ?”
Thương Vãn quay người để lộ nửa đầu, sắc mặt vẫn không tốt: “Ta ——” nàng ta rảnh rỗi thì phải tới đó, trơ mắt nhìn nữ nhân này gả cho Sở Tu Viễn sao… Công chúa bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện: “Nàng là phu nhân của ngươi?” Đột nhiên quay sang Sở Tu Viễn.
Sở Tu Viễn: “Đúng vậy. Công chúa quen phu nhân ta sao?”
Công chúa lại quan sát Lâm Hàn: “Sao có thể!?”
“Sao lại không?” Sở Tu Viễn bị nàng ta làm cho ngớ ngẩn: “Bệ hạ tự mình tứ hôn, ta còn có thể lấy việc này lừa gạt công chúa sao.”
Thương Vãn nghĩ ngợi, Thương Diệu là người chỉ hôn, người được Thái Thường đón đi, không có khả năng có giả.
“Ta đã nhìn thấy hai nữ nhi của Lâm thừa tướng, chưa từng nhìn thấy nàng.” Thương Vãn liếc Lâm Hàn: “Đại tướng quân nói nàng là nữ nhi Lâm gia, nhưng theo ta được biết Lâm gia chỉ có hai nữ nhi, một người là Lâm Yên, một người là Lâm Vũ, nàng là ai?” Lại liếc mắt nhìn Lâm Hàn chằm chằm.
Nếu nói trước đây Lâm Hàn còn thấy đồng tình với nàng ta, hiện tại chỉ muốn đá nàng ta đi thật xa. Nàng ghét nhất là tiểu tam, càng đừng nói tới tiểu tam là phụ nhân đã có chồng.
“Xin hỏi công chúa nghe ai nói Lâm gia chỉ có hai nữ?” Lâm Hàn đã lên tiếng trước khi Sở Tu Viễn mở miệng.
Thương Vãn thốt lên: “Lâm Vũ.”
“Vậy khó trách.” Lâm Hàn cười nói.
Sở Tu Viễn cùng Thương Vãn đồng thời nhìn về phía Lâm Hàn, người trước tò mò, lại không có ý ngăn cản, người sau nghi hoặc, cau mày.
Lâm Hàn từ trong miệng Sở Tu Viễn biết được quan hệ giữa hoàng đế và Thái Hậu căng thẳng, lại tìm Khương Thuần Quân cùng Sở Mộc hỏi thăm về quan lại trong triều và hoàng thân quốc thích. Từ chỗ Thẩm Xích Tiêu, Lâm Hàn biết được Thái Hậu thương nhất là Hàn vương, tiếp theo là Thương Vãn, Thương Vãn chính là nữ nhi duy nhất của bà ta.
Hoàng đế Thương Diệu, chủ nhân thiên hạ lại chỉ xếp cuối cùng.
Đại để hoàng đế cũng không thích muội muội này của y, Thương Vãn lại gãi đúng chỗ ngứa —— nuôi rất nhiều mỹ nhân trong phủ. Hiện giờ Tô mỹ nhân được sủng ái nhất cũng xuất thân từ phủ công chúa.
Trước hôm nay Lâm Hàn đều cảm thấy mấy chuyện này cũng bình thường, nhưng khi nhìn thấy Thương Vãn, Lâm Hàn chỉ cảm thấy nàng ta đúng là thiểu năng trí tuệ.
Sở Tu Viễn không dám hỏi đến chuyện riêng của Thương Diệu không có nghĩa là Hoàng Hậu không dám quản việc riêng của Đại tướng quân. Vội vã muốn khiến Hoàng Hậu khó chịu, còn muốn làm em dâu của Hoàng Hậu, Lâm Hàn đột nhiên cảm thấy không cần lo lắng về Hàn vương nữa.
Hoàng đế Thương Diệu từ nhỏ đã ở cung của Thái Tử, được tiên hoàng và thái phó dạy dỗ trưởng thành. Hàn vương cùng Thương Vãn lại là do Thái Hậu nuôi dưỡng, một Thái Hậu hồ đồ có thể nuôi dạy ra một công chúa vô tri, một Hàn vương không tự biết mình, chẳng làm nên chuyện cũng không có gì lạ.
“Ta thông minh hơn Lâm Vũ, đẹp hơn Lâm Vũ, nàng ta vẫn luôn hâm mộ ta, không muốn thừa nhận ta là trưởng tỷ.” Lâm Hàn nói, thở dài một hơi: “Ta vẫn luôn cho rằng nàng ta chỉ khua môi múa mép trước mặt ta, không nghĩ tới nàng ta cũng nói với công chúa như vậy, ta trở về nhất định sẽ nói nàng ta đến bồi tội với công chúa.”
Sở Tu Viễn không nhịn được “Khụ” một tiếng, Lâm Hàn này, lại ba hoa chích choè.
Phát hiện Thương Vãn nhìn sang hắn, Sở Tu Viễn vội nói: “Phu nhân chê cười. Công chúa có điều không biết, phu nhân từ nhỏ bệnh tật ốm yếu, Lâm thừa tướng lo lắng nàng bị quỷ thần câu mất nên chỉ tuyên bố với bên ngoài Lâm gia chỉ có hai nữ nhi. Mãi đến gần đây thân thể phu nhân khỏe mạnh hơn, Lâm thừa tướng mới cho phép nàng ra ngoài đi lại.
“Chỉ là phu nhân đã ở trong nhà mãi thành quen, hôm nay nếu không phải muốn mua đồ vật dùng khi bái đường, phu nhân cũng không muốn ra ngoài. Phu nhân hiện giờ đã hai mươi, không phải bất đắc dĩ Lâm thừa tướng cũng không dám giữ phu nhân tới giờ này, như vậy hai người bọn ta làm sao mà thành thân. Việc này còn phải cảm tạ thái sơn đại nhân cho tốt.”
Lâm Hàn khiếp sợ, người này chính là khúc gỗ Sở Tu Viễn sao. Nói lên dối mà mặt không đỏ tim không loạn, còn bình tĩnh hơn cả nàng.
Sở Tu Viễn đến tột cùng có bao nhiêu mặt.
“Thì ra là thế.” Thương Vãn đánh giá Lâm Hàn một phen: “Ngươi bây giờ còn hay sinh bệnh không?”
Sao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-67.html.]
Chờ nàng đã c.h.ế.t để nàng ta leo lên sao.
Lâm Hàn thầm trợn mắt trong lòng, đang muốn nói không nhưng lời vừa ra tới yết hầu thì đã nhoẻn miệng cười: “Đầu năm còn sinh bệnh hai trận, vốn tưởng rằng cũng sẽ giống như thời trẻ, ai ngờ đến phủ Tướng quân rồi bệnh lại khỏi. Ta còn phải đa tạ bệ hạ, nếu không phải bệ hạ tứ hôn, trời nóng như vậy ta cũng không dám ra ngoài đâu.”
Sở Tu Viễn lại lần nữa quay mặt đi, nén lại ý cười.
Thương Vãn hơi há mồm, không dám tin tưởng: “Đến phủ Tướng quân lại không sinh bệnh nữa?”
“Đúng nha.” Lâm Hàn gật đầu, liếc mắt nhìn Sở Tu Viễn, ra vẻ thẹn thùng, hạ giọng nói với Thương Vãn: “Ta cảm thấy ta cùng tướng quân là trời sinh một đôi. Công chúa, ngài nói có phải hay không nha?”
Hô hấp của Thương Vãn như ngưng lại, nhìn thấy gương mặt trắng nõn đầy ý xuân của Lâm Hàn, nàng ta chỉ muốn nói ngươi suy nghĩ nhiều rồi.
“Ngươi còn chưa bái đường với Đại tướng quân đâu.” Thương Vãn ý đồ thức tỉnh Lâm Hàn.
Lâm Hàn ngẩng đầu, sâu kín thở dài một hơi: “Đúng nha. Thật hy vọng ngày mai là mười tám tháng sáu.”
Đại tướng quân lại quay mặt đi lần nữa, hít một hơi thật sâu, bảo đảm bản thân sẽ không cười rồi tiếng rồi mới quay đầu lại nói: “Công chúa, bọn ta phải đi rồi, mấy hài tử rất bám phu nhân, không thấy nàng sẽ khóc nháo.”
“Hài tử?” Thương Vãn nhớ tới Sở Tu Viễn có ba hài tử, đang muốn nói gì đó thì lại nhớ tới lời hắn, sắc mặt thay đổi, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Cảm tình của mấy hài tử và phu nhân ngươi thật tốt nha.” Nói xong lại đánh giá Lâm Hàn.
Lâm Hàn mím môi cười cười, làm ra bộ dáng một tiểu nữ tử: “Chắc là do ta lớn lên xinh đẹp, tiểu hài tử nhìn vui mắt nhỉ. Tiểu hài tử đều thích cái đẹp mà.”
Bốn phía trở nên an tĩnh.
Mấy gia đinh và vệ úy đi theo cuống quýt quay mặt sang nơi khác cười trộm. Sở Đại tướng quân vốn đã dự cảm từ trước mà còn suýt hít thở không thông, Lâm Hàn này sao cái gì cũng dám nói vậy.
Thương Vãn lấy lại tinh thần, thấy vẻ mặt của Lâm Hàn không hề có điểm nào đắc ý, thậm chí có chút buồn bực vì bản thân quá xinh đẹp, tiểu hài tử cứ dính lấy nàng không rời, nàng ta lập tức nghẹn họng trân trối, khóe miệng giật giật, nửa ngày mà không thốt ra được một chữ nào.
Lâm Hàn nhìn nàng ta như thế, quyết định sau này sẽ trà xanh như vậy cho tới cùng: “Công chúa, xin lỗi, khiến ngài chê cười rồi.”
Thương Vãn nói theo bản năng: “Không có.”
“Không có là tốt rồi. Ta sợ người khác không thích hài tử nên cũng không dám nói ra ngoài.” Lâm Hàn dịu dàng nói: “Công chúa không cảm thấy ta phiền thì ngày khác lại nói chuyện. Đúng rồi, mười tám tháng sáu ta và Đại tướng quân bái đường, công chúa có rảnh nhất định phải tới dự nha.”
Thương Vãn đang muốn nói không nhưng ánh mắt nhìn thấy Sở Tu Viễn lại muốn nói được, do dự mãi, một hồi lâu sau vẫn chưa lên tiếng.
Đại tướng quân không theo kịp đẳng cấp của Lâm Hàn, nhìn Thương Vãn có năm phần giống Thương Diệu đang khó khăn chọn lựa, không nhịn được mở miệng giải vây: “Phu nhân, công chúa bề bộn công việc, không rảnh đâu.”
“Vậy thôi.” Lâm Hàn ra vẻ rộng lượng cười cười: “Công chúa, ngày khác gặp.” Bàn tay hướng về phía Sở Tu Viễn: “Tướng quân, đỡ thiếp thân một chút.”
Đại tướng quân sửng sốt, không biết nàng muốn làm cái gì. Chú ý tới chân nàng đang đạp lên ghế con để trèo lên xe ngựa, trong lòng khẽ động, đỡ lấy cánh tay nàng, không dám tin vào mắt mình, vị phu nhân này của hắn sao còn thích diễn hơn cả bệ hạ vậy.
Lúc tới đây nàng chỉ cần chống một chân cũng nhảy lên được, không hề dùng tới ghế con.
“Tướng quân, đừng thất thần nữa.” Lâm Hàn ngồi trên xe ngựa thúc giục: “Bảo Bảo chắc nhớ ta tới phát khóc rồi. Ta nghĩ tới cảnh Bảo Bảo khóc, trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Tướng quân ——”
Sở Tu Viễn muốn để nàng im lặng: “Phu nhân đừng lo lắng, chúng ta lập tức trở về.” Ngồi trên xe ngựa, quay đầu nói “cáo từ” với Thương Vãn rồi mới cho xa phu đánh xe rời đi, nếu còn tiếp tục ở đây, hắn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Nhưng mà, hắn không biết gia đinh và vệ úy sắp nhịn không nổi nữa rồi. Thế nên Sở Tu Viễn vừa dứt lời, người đánh xe đã lập tức vun roi, nhanh chóng lao đi mất —— để lại cho Thương Vãn bụi đất đầy trời.
Lâm Hàn nhìn qua rèm cửa thấy một màn như thế thì mừng rỡ cười khanh khách.
Sở Tu Viễn thấy thế, bất đắc dĩ nói: “Phu nhân không sợ sau này bị chọc thủng sao?”
“Ai chọc thủng ta? Ta mới vừa cho bệ hạ một bản thiết kế máy gieo hạt, bệ hạ còn chưa thưởng cho ta.” Lâm Hàn liếc mắt nhìn Sở Tu Viễn, thấy hắn không dám gật bừa: “Tướng quân đừng quên, lúc nãy ngài cũng lừa công chúa.”
Sở Tu Viễn: “Nàng nói Lâm Vũ ghét nàng, về sau cho dù nàng ta nói cái gì công chúa cũng không tin.” Lâm thừa tướng và phu nhân của ông ta không dám nói sự thật, Sở Tu Viễn mới dám bịa chuyện: “Nhưng nàng lại giả thành bộ dáng liễu yếu đào tơ, dù sao cũng không thể giả cả đời được.”