Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 64
Cập nhật lúc: 2024-08-10 22:38:16
Lượt xem: 238
Lâm Hàn chuyển đến sảnh trà nước, ngồi xuống liền ý bảo Hoàng Kỳ nói thẳng.
Hoàng Kỳ quỳ gối bên cạnh nàng, hạ thấp giọng nói: “Vị bằng hữu kia của Mộc công tử không phải là người tốt gì.”
Lâm Hàn “Ồ” một tiếng, ý ra hiệu hắn tiếp tục nói.
Hoàng Kỳ liếc mắt nhìn Tử Diệp.
Lâm Hàn nở nụ cười, quả nhiên nam nhân phải thử mới biết. Người giống như Sở Tu Viễn quyền cao chức trọng còn không gần nữ sắc, sợ là toàn bộ triều đình chỉ có duy nhất một người.
Sở Mộc không tính, hắn còn chưa trưởng thành, một bộ tâm tính tiểu hài tử.
“Tử Diệp nhìn ra được à?” Lâm Hàn cố ý hỏi.
Hoàng Kỳ không còn do dự nữa: “Không phải, khi ta cùng với Tử Diệp đi qua đó, người đó cứ nhìn chằm chằm Tử Diệp không rời. Phu nhân, người đó từ đầu đến chân chính là một tên lưu manh, sao công tử lại lui tới với loại người đó được chứ?”
“Nam nhân rất cởi mở về sắc và tình cảm. Thấy một người yêu một người cũng là chuyện bình thường.” Lâm Hàn nghĩ một chút: “Các ngươi có lẽ chưa từng nghe nói, huynh đệ như tay chân, nữ nhân như y phục. Nam nhân như vậy nhiều không kể xiết.”
Hoàng Kỳ thử hỏi: “Ý của phu nhân người nọ không phải lưu manh sao?”
“Không không, Tử Diệp cũng đã gặp bệ hạ, bệ hạ là người thích mỹ nhân, bệ hạ đến phủ chúng ta có từng nhìn thẳng Tử Diệp lần nào không?” Lâm Hàn hỏi.
Hoàng Kỳ cẩn thận ngẫm lại: “Hình như là không. Bệ hạ chỉ lo nói chuyện phiếm với tướng quân và phu nhân.”
“Nói chuyện phiếm cũng có thể nhìn một chút, nhưng bệ hạ thì không.” Lâm Hàn cười nói: “Thực sắc tính dã. Ai cũng thích những thứ đẹp, kể cả ta và tướng quân. Nhưng người quân tử thích Tử Diệp không nhìn nàng không chớp mắt như thế, thật sự nhịn không được nữa sẽ lén lút tìm ta hoặc tướng quân để thổ lộ tiếng lòng.”
Trên mặt Hoàng Kỳ lộ ra ý cười, ngay sau đó lại nhịn không được nhíu mày: “Phu nhân, đó là bạn tốt của công tử.”
“Nhìn xem hôm nay ai làm nhiệm vụ, nếu là Mặc Dương, để Mặc Dương đi tìm tướng quân.” Lâm Hàn nói: “Nếu tướng quân đang gặp bằng hữu, bảo hắn nhanh chóng quay về. Nếu như ở nha môn, bảo hắn về nhanh lên, thứ hắn muốn ta đã vẽ xong rồi.” Lập tức nàng quay sang Tử Diệp: “Qua bên kia trông chừng mấy hài tử, ta đi ra ngoài xem một chút.”
Chiến tranh tạm thời chấm dứt, Sở Tu Viễn không có việc gì quan trọng, liền đi ra ngoài tụ tập với bằng hữu, dù sao đã gần một năm không tụ tập rồi. Nhưng cho dù bằng hữu quan trọng thì phu nhân vẫn quan trọng hơn, còn là người tính tình không tốt lắm, tức giận liền dám xách đao c.h.é.m hắn nữa.
Sở Tu Viễn vừa thấy Mặc Dương, liền cùng hắn hồi phủ.
Lâm Hàn lại sợ khi Sở Tu Viễn trở về thì người nọ đã đi, đi về phía hậu viện tìm một quả dưa trắng, lệnh cho đầu bếp gọt vỏ bỏ hạt, cắt thành miếng nhỏ phối hợp với nĩa bạc, để Hoàng Kỳ đưa qua.
Một lát sau, Lâm Hàn đoán chừng đã ăn xong, liền sai gia đinh đi qua nhắc nhở Sở Mộc, dẫn người đến toà nhà bên cạnh xem thử.
Sở Mộc đại khái cũng cảm thấy nên mang bằng hữu đến nhà mới của hắn đi dạo một vòng, liền rất nghe lời mang người đi. Mà bọn họ vừa đi, Sở Tu Viễn vừa trở về.
Vừa bước vào cửa liền hỏi: “Có chuyện gì xảy ra à?”
“Không phải ta, là Sở Mộc.” Lâm Hàn ra đón liền trả lời.
Bước chân Sở Tu Viễn dừng lại: “Lại cùng ai đánh nhau?”
Lâm Hàn kinh ngạc: “Hắn rất thích đánh nhau à?”
“Cũng không phải. Chỉ là thích cùng người khác đọ sức. Lúc cùng ta đi ra ngoài, ta ngàn dặn vạn dặn, không thể hành động theo cảm tính, hắn…”
Lâm Hàn vội vàng cắt ngang lời hắn: “Không phải, là hắn kết bạn không cẩn thận.” Thấy Sở Tu Viễn nhìn qua, Lâm Hàn gật đầu: “Dẫn người về nhà, còn tìm ta lấy dưa hấu, vậy đó là bằng hữu có quan hệ cực tốt đúng không?”
“Đúng thế. Vậy người đâu rồi?” Sở Tu Viễn vội vàng hỏi.
Lâm Hàn đánh mắt sang toà nhà cách vách: “Ở bên kia.” Nàng nhanh chóng kể lại một lượt chuyện xảy ra lúc trước: “Ta cảm thấy người nọ không phải là chính nhân quân tử gì, lại lo lắng nhìn lầm, cho nên muốn ngươi đi qua thử xem.” Nàng dừng một chút: “Tránh cho Sở Mộc đi sai đường, chúng ta cũng không biết vì sao mà sai.”
Khi đại ca của Sở Tu Viễn bị bệnh qua đời, Sở Mộc mới tám tuổi. Sở Mộc đi theo nương Sở Tu Viễn, nhưng nương hắn năm xưa trải qua qua quá nhiều khổ sở, thân thể xương cốt không tốt lắm, phần lớn thời gian đều là Sở Tu Viễn chiếu cố Sở Mộc.
Sở Tu Viễn cùng Sở Mộc tuy là thúc chất, nhưng tình giống cha con. Lâm Hàn biết điểm này mới cho Tử Diệp đi thử một lần. Nếu không nàng mới không có tâm tình quản hài tử nhà đại bá.
Sở Tu Viễn nghe nói như vậy quả nhiên khẩn trương hẳn lên: “Ta đi xem một chút.”
“Nếu có vấn đề gì thì đợi người đi đã rồi nói sau.” Lâm Hàn nói: “Đừng nói là ta nói cho ngươi biết.”
Sở Tu Viễn dừng lại: “Sợ hắn oán nàng sao?”
“Suy cho cùng thì ta và chàng cũng chưa bái đường, ta quản chuyện của hắn chung quy cũng là danh không chính ngôn không thuận.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-64.html.]
Sở Tu Viễn lạnh lùng nói: “Hắn dám!?” Không đợi Lâm Hàn mở miệng hắn đã bước nhanh ra ngoài.
Lâm Hàn không nhịn được đỡ trán, cái tên Sở Tu Viễn này, sao đối với một tiểu bối mà cứ phải biến thành Đại tướng quân uy phong hiển hách như vậy chứ.
“Phu nhân lo lắng tiểu hầu gia và tướng quân cãi nhau sao?” Hồng Lăng thử thăm dò hỏi.
Lâm Hàn thở dài: “Không phải lo lắng, hắn chắc chắn sẽ đối nghịch với tướng quân.”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Đại tướng quân đã mang ngài về đây, tiểu hầu gia cũng thể bộp chộp với ngài.”
Lâm Hàn không sợ Sở Mộc tức giận, nàng có rất nhiều biện pháp thu thập Sở Mộc, nàng chỉ lo lắng thúc chất bọn họ náo loạn khiến chuyện này truyền ra ngoài. Ngày mai trên phố có thể sẽ không còn lời đồn Đại tướng quân khắc phụ khắc mẫu mà sẽ trở thành hắn ghen ghét chất nhi, thúc chất hai người chỉa mũi đao về phía nhau.
“Bích Ba đâu?” Người Lâm Hàn hỏi chính là gã sai vặt bên cạnh Sở Mộc.
Hồng Lăng nghĩ một chút: “Có một số dưa đã khô, hôm nay lão Hà đang xử lý, chắc là hắn đang bên đó phụ giúp.”
“Sai hắn sang cách vách xem thử.” Lâm Hàn nghĩ ngợi một chút: “Có đánh nhau thì lập tức tới báo cho ta.”
Hồng Lăng đáp một tiếng rồi chạy ra ngoài.
Khoảng chừng hai nén hương đã thấy Bích Ba quay lại, còn có hai người đi đằng trước hắn, đúng là Sở Tu Viễn cùng Sở Mộc, mặt mũi thúc chất hai người ai nấy đều khó coi.
Lâm Hàn vội vàng nháy mắt với Hồng Lăng, để nàng ấy mang hài tử đi nơi khác chơi.
Tuy Tiểu Sở Dương không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nó nghe hiểu lời của Lâm Hàn, cảm thấy chuyện không hề nhỏ, không phải là chuyện đám hài tử như bọn nó có thể quản, lập tức lừa Đại Bảo Bảo còn không chịu đi rằng ở phía sau nhà có mấy quả vải.
Huynh đệ ba người đến hậu viện, Sở Dương nhờ lão Hà đi hái cho Đại Bảo Bảo một quả dưa.
Lão Hà chỉ vào ớt cay: “Đại công tử, mấy quả bên này đã chín rồi, lão nô hái cho ngài mấy trái?”
“Không được, không được, chúng ta không ăn cay được.” Tiểu Sở Ngọc cuống quýt lắc đầu.
Lão Hà cười nói: “Là cái bên cạnh ớt cay mà, phu nhân nói là dâu tây gì đấy, thấy đỏ là có thể ăn được rồi. Lúc ta cắt cỏ đã thấy có hai quả đỏ bừng rồi, còn có một quả mới đỏ được một nửa.” Chỉ vào thùng nước bên cạnh: “Xô nước này vừa mới múc lên, vốn muốn mang đi tưới ớt và dâu tây, bây giờ ta hái cho các ngài rồi tưới sau nhé?”
“Nương ta thật sự đã nói như vậy à?” Sở Dương hỏi.
Trâu thị cầm cuốc nói tiếp: “Phu nhân có nói qua. Còn nói thứ kia rất thu hút côn trùng, dặn bọn ta phải lưu ý nhiều hơn.”
Tiểu Sở Dương học theo cha nó trầm ngâm một lát, khẽ gật đầu: “Vậy, hái xuống đi.”
Trâu thị bước qua nhẹ nhàng hái xuống, dùng nước rửa sạch xong mới đưa cho ba hài tử.
Đại Bảo Bảo duỗi tay đoạt lấy, Sở Dương đã sớm đề phòng nó, nhanh chóng bỏ vào miệng mình và Sở Ngọc: “Cái này là của đệ.” Sau đó đưa cho nó một quả đỏ tươi.
Tiểu hài nhi nhận lấy, nhìn chằm chằm vào miệng hai vị huynh trưởng nhà mình.
“Nhìn nữa cũng vô dụng.” Sở Ngọc cắn một ngụm rồi nuốt xuống: “Chua chua ngọt ngọt, ăn khá ngon. Đại Bảo Bảo không muốn ăn? Vậy cho ta đi.” Duỗi tay muốn giành lấy.
Tiểu hài nhi cuống quýt xoay người che chở dâu tây của nó.
Sở Dương vòng đến trước mặt nó, tiểu hài nhi vội vàng cắn một ngụm: “Ta ăn rồi.” Liếc xéo nói.
Mục đích của hai huynh đệ chính là để nó tự ăn phần của mình, đừng nhớ thương phần của bọn nó, Sở Dương thấy thế bèn nói: “Dính nước miếng của đệ rồi, ta không ăn đâu, đệ ăn đi.”
Tiểu hài nhi vui vẻ.
Sở Mộc vào nhà đã nhìn Lâm Hàn hừ hai tiếng.
Sở Tu Viễn nhíu mày.
Lâm Hàn giành nói: “Đại chất tử, tập luyện một chút không?” Xoa tay hầm hè, cười nhìn hắn: “Nếu ngươi thắng thì ta và thúc phụ nghe ngươi, ngươi thua thì ngươi phải nghe bọn ta.”
Sở Mộc theo bản năng liếc nhìn thúc phụ của hắn, nàng có ý gì nha.
Sở Tu Viễn: “Phu nhân, sức lực nam nữ cách nhau quá lớn, để ta so với hắn đi.”
“Không thể. Công phu của Sở Mộc phần lớn đều do chàng dạy, hắn lại còn gầy hơn chàng, y như que trúc vậy, chàng có thắng cũng chỉ là lấy thịt đè người.” Lâm Hàn nhìn Sở Mộc: “Thi vật tay ta không phải là đối thủ của ngươi, so kiếm pháp chưa chắc ngươi đã thắng được ta.”