Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 35
Cập nhật lúc: 2024-07-26 19:44:39
Lượt xem: 410
Từ lúc Sở Mộc còn nhỏ, Sở gia đã dời đến Trường An, hắn tuy xuất thân từ hàn môn, nhưng kì thực ngay cả rau hẹ cùng lúa non cũng không phân biệt được chứ đừng nói đến trồng rau làm ruộng.
“Tiểu Hầu gia còn chưa đi ra hậu viện phải không? Ao nước và đình hóng mát đều đã bị phu nhân san phẳng trồng một thứ rất giống khoai sọ. Thứ kia trồng ở đâu cũng có thể sống được, nghe nói sản lượng mỗi mẫu lên tới ngàn cân.” Khương Thuần Quân thấy hắn tỉnh táo lại, cùng Thẩm Xích Tiêu buông hắn ra:
“Trong Phù Dung viên của bệ hạ có trồng hơn một mẫu, nếu lời của phu nhân là thật, đừng nói là thiên kim, đến vạn kim bệ hạ cũng bỏ ra được nữa là.”
Sở Mộc không biết trồng trọt nhưng cũng biết tầm quan trọng của lương thực, dù sao tam quân không động lương thảo đi đầu.
“Thẩm thẩm kia của ta thật sự là khuê nữ của lão hồ ly Lâm Trường Quân sao?” Sở Mộc nhíu mày: “Có khi nào bị Lâm Trường Quân đánh tráo không?”
Khương Thuần Quân mỉm cười.
“Cười cái gì?”
Thẩm Xích Tiêu nói: “Phải mà cũng không phải. Nàng mặc dù họ Lâm, là do Lâm Trường Quân cùng quý thiếp Phương thị của hắn sinh ra, nhưng một thân một mình lớn lên... Đầu năm nay mới đến Trường An. Nàng không chỉ biết làm cày dùng nông cụ, còn biết xem phong thủy nữa. Ta cùng Thuần Quân hoài nghi sư phụ nàng chính là hậu nhân của Quỷ Cốc Tử trong truyền thuyết.”
“Trách không được đầu thúc phụ ta suýt chút nữa bị nàng gọt đi.” Nghi hoặc trong lòng Sở Mộc có giải thích, cũng bỏ đi ý niệm vào cung diện thánh trong đầu: “Ta đi vào xem một chút. Hai người vừa gặp mặt còn chưa nói gì đã đánh nhau, đừng có một lời không hợp lại thêm trận nữa.”
Lâm Hàn chẳng những không dám đánh nữa, còn muốn tìm một khe hở chui vào.
Cho dù là ai mà xem trượng phu thành kẻ buôn người, lại còn suýt nữa đánh c.h.ế.t người, trong thời gian ngắn đều không thể thản nhiên đối mặt.
“Ngài có muốn đi nghỉ một lát không?” Lâm Hàn hỏi cộc lốc.
Hai tay Sở Tu Viễn cầm tay nhi tử xiết chặt, phát hiện hai nhi tử không thoải mái vội vàng buông tay: “Không mệt mỏi. Ngươi mệt à? Vậy thì ngươi đi nghỉ một lúc đi.”
“Ta không mệt.” Lời khách khí của Lâm Hàn vừa nói ra miệng liền thấy mình nhiều chuyện: “Cái kia…Phía trước bị ta trồng cây ăn quả, phía sau trồng đầy rau, ngài...”
Sở Tu Viễn giành nói trước: “Ta không tức giận, rất tốt. Hồng Lăng đã nói với ta rồi, trước kia phong thủy không tốt, may mà ngươi nhìn ra được. Hồng Ngẫu cũng nói bên này cực kỳ thích hợp để trồng cây ăn quả.”
“Đúng vậy, cha, mấy quả đào trong viện phía đông đã chín cả rồi.” Sở Dương xoay người dựa vào cánh tay cha mình, vươn bàn tay nhỏ bé khoa tay múa chân: “Nương còn nói chín đỏ thêm chút nữa sẽ hái xuống, cho chúng ta mỗi người hai trái.”
“Loại đào gì mà chín sớm như vậy?”
Sở Mộc vào cửa nghe được câu này không khỏi dừng lại.
“Nương nói tháng năm ăn đào, như vậy tháng năm này là có thể ăn được rồi.” Tiểu Sở Ngọc vung nắm đấm: “So với tay của đệ còn lớn hơn.”
Không hổ danh sư thừa của hậu nhân Quỷ Cốc Tử.
Sở Mộc liếc mắt nhìn Lâm Hàn một cái, thấy khóe miệng nàng mỉm cười, giống như tập mãi đã thành thói quen, không khỏi tò mò với quả đào trong miệng hai đường đệ: “Thúc phụ, chúng ta đi xem một chút? Ta còn chưa từng thấy loại đào chín sớm to hơn nắm tay Nhị Bảo đâu.”
Sở Tu Viễn theo bản năng nhìn Lâm Hàn, muốn nghe ý kiến của nàng.
Lông mày Lâm Hàn khẽ động một chút, nàng cho rằng với tính tình Đại tướng quân sẽ trực tiếp đứng dậy.
Thấy hắn tôn trọng mình, ý cười trên mặt Lâm Hàn lan thẳng đến đáy mắt: “Đại Bảo Bảo, tự đi có được không?” Nàng cúi đầu nhìn hài tử trong ngực.
Sở Đại Bảo Bảo đứng lên liền kéo tay Lâm Hàn.
Lâm Hàn nháy mắt với hai hài tử đứng đối diện.
Hai huynh đệ chạy tới, một trái một phải giữ chặt tiểu đệ đệ.
Tiểu Sở Dương còn cố ý trêu chọc cậu nhóc: “Sở Đại Bảo Bảo, đệ là đại hài tử, phải học cách tự đi chứ không thể cả ngày bu bám nương thế được.”
Sở Đại Bảo Bảo giãy dụa.
Sở Dương lạnh lùng: “Đi đàng hoàng ngay, nếu không ta sẽ cắn đệ.”
Tiểu hài tử cực kỳ ủy khuất, vẻ mặt đáng thương tìm Lâm Hàn.
Lâm Hàn cười nói: “Ta ở phía sau nhìn chằm chằm, ca ca không dám đâu.”
Dưới sự giúp đỡ của huynh trưởng, tiểu hài tử tự bước qua ngưỡng cửa.
Sở Tu Viễn kinh ngạc: “Sao hài tử này trở nên ngoan như vậy?”
“Trước kia rất náo loạn à?” Lâm Hàn thuận miệng hỏi.
Sở Mộc không khỏi lắc đầu lại thở dài: “Đừng nói nữa. Ăn cơm nháo đi ngủ nháo, Đại Bảo và Nhị Bảo không chơi với nó nó cũng náo loạn. Khóc từ sáng đến tối, từ ban ngày đến ban đêm. Ta đều bị hắn khóc đến mức hận không thể ở lâu dài trong quân doanh luôn.”
Lâm Hàn cảm thấy hắn quá khoa trương. Nhớ tới mấy ngày trước nàng ngồi trong thư phòng lâu một chút, Đại Bảo Bảo cho rằng nàng đi mất, lại cảm thấy lời Sở Mộc nói là thật.
“Không phải thằng bé thích náo loạn, là do yếu ớt thôi. Bây giờ cũng vậy, một lúc không thấy ta liền khóc.” Lâm Hàn liếc mắt nhìn hài tử đi ở phía trước: “Ta ôm thằng bé thì thằng bé có thể an tĩnh cả một ngày.”
Sở Tu Viễn thấy khóe miệng nàng mỉm cười, đáy lòng có chút xúc động: “Cảm ơn ngươi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-35.html.]
Lâm Hàn khẽ ngây người, đến khi nhìn thấy sự chân thành trong mắt hắn, nàng thoáng chột dạ, mục đích nàng gả cho Sở Tu Viễn cũng không hoàn toàn thuần khiết.
“Tướng quân còn coi ta là người ngoài à?”
Sở Tu Viễn vội vàng nói: “Không phải.”
“Vậy vì sao phải cảm ơn ta?”
Sở Tu Viễn bị hỏi đến nghẹn họng.
Sở Mộc thấy thúc thúc anh minh thần võ của hắn á khẩu không nói nên lời, cười thầm không thôi: “Thẩm thẩm, thúc phụ muốn nói là ngài vất vả rồi.”
Vẫn là đại chất nhi biết nói chuyện, về sau không cần lo lắng không lấy được nàng dâu.
Lâm Hàn: “Kỳ thật trong phủ cũng không có gì...”
“Nương, cha, nhanh lên!”
Tiếng Sở Dương truyền tới, lời nói của Lâm Hàn bị đánh gãy, lập tức muốn đánh thằng bé một trận: “Quả đào không chạy được đâu.”
“Nhưng ta muốn ăn.”
Lâm Hàn bị nghẹn họng.
Sở Tu Viễn nhíu mày, lớn tiếng nói: “Đại Bảo…”
“Đừng quát thằng bé, đi theo ta cả nửa ngày nên đói bụng rồi.” Lâm Hàn còn trông cậy vào Sở Tu Viễn trông hài tử, cũng không ngờ hắn vừa trở về đã bị hài tử ghi hận: “Ở chợ phía đông ta muốn mua đồ ăn cho hai đứa, nhưng hai đứa không muốn, nhất định phải về nhà ăn.”
Sở Mộc thuận miệng hỏi: “Ăn đào à?”
“Ngoại trừ đào ra thì còn có cái khác nữa.” Lâm Hàn nói ra liền ý thức được không đúng, sao lại hỏi nàng như vậy: “Hồng Lăng nói với các ngươi về phong thủy mà không nói trong phủ có loại quả gì à?”
Sở Mộc: “Còn chưa kịp nói. Thẩm thẩm, vậy là ngoại trừ đào ra còn có cái khác nữa à?”
“Có sơn tra và anh đào. Có một ít dương mai cũng có thể ăn được.” Tiểu Sở Dương không chờ nổi, chạy tới nắm lấy tay Lâm Hàn kéo về phía trước: “Nương, nhanh lên.”
“Được, được rồi.” Lâm Hàn nhìn Sở Mộc một chút, để về rồi nói sau.
Sở Mộc quay sang Sở Tu Viễn.
“Muốn nói cái gì?” Sở Tu Viễn hạ giọng hỏi.
Sở Mộc nhỏ giọng nói: “Thẩm thẩm ta có chút bản lĩnh.”
“Thuần Quân cùng Xích Tiêu nói như thế nào?”
Sở Mộc kinh ngạc, thúc phụ hắn không hổ là thúc phụ hắn, đến cái này mà cũng có thể đoán được.
“Lai lịch không nhỏ, kiến thức rộng rãi, sợ có tâm tư khác.” Sở Mộc có chút lo lắng: “Giống như là mặt xanh nanh vàng, lưng hùm vai gấu chỉ trong một đêm liền xuất hiện vậy.”
Sở Tu Viễn gật đầu: “Lời đồn kia ta biết là ai thả ra.” Nhìn về phía trước một cái, phát hiện một lớn ba nhỏ đã rẽ sang hướng khác, phía trước không còn bóng người: “Nếu là những người đó, sẽ chỉ đưa nàng vào Vị Ương cung.”
Bên cạnh Hoàng đế Thương Diệu nuôi một đám thuật sĩ, không đề cập đến Lâm Hàn dung mạo xinh đẹp, chỉ bằng việc nàng hiểu phong thủy, Hoàng đế sẽ đối đãi với nàng với một con mắt khác. Cho nên Sở Tu Viễn cũng không hoài nghi xuất thân của Lâm Hàn.
“Thuần Quân chỉ nói những thứ này?” Sở Tu Viễn lại hỏi.
Sở Mộc đem chuyện Lâm Hàn một mình lớn lên ở huyện Phượng Tường nói hết ra.
“Nàng ấy không có vấn đề.” Sở Tu Viễn nói.
Sở Mộc thấy hắn rất chắc chắn: “Sao mà thúc phụ nhìn ra được chứ? Biết người biết mặt chẳng biết lòng a.”
“Chuyện bí mật như vậy làm sao Thuần Quân lại biết?” Sở Tu Viễn hỏi ngược lại.
Sở Mộc không khỏi nhớ tới chủ nhân Vị Ương cung: “Bệ hạ sai người điều tra rồi à? Vậy thì không có việc gì.” Lời nói vừa chuyển: “Ta rất thích vị thẩm thẩm này, thoạt nhìn có vẻ là một nữ tử hào phóng cởi mở.” Hắn nhíu mày nhìn Sở Tu Viễn, không đợi Sở Tu Viễn mở miệng liền chạy tới khách viện.
Sở Tu Viễn lắc đầu bật cười, đến cửa đụng phải Hồng Lăng vội vàng đi ra: “Làm sao vậy?”
“Nô tỳ đi tìm một cái thang và giỏ, phu nhân nói đào trên đó cũng chín rồi.” Hồng Lăng nói.
Sở Tu Viễn: “Đừng tìm nữa, để Sở Mộc trèo lên hái.”
“Ngài đúng là thân thúc thúc của ta đấy.”
Giọng Sở Mộc từ trong viện truyền ra.
Sở Tu Viễn giật giật khóe miệng không để ý tới hắn, phát hiện thân cây đào còn không to bằng cánh tay Sở Mộc. Lại bởi quả đào quá nhiều khiến cho cành cây cũng trĩu hẳn xuống, chỉ khẽ chạm vào là có thể bẻ gãy: “Nhiều như vậy à?”