Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 276

Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:57:01
Lượt xem: 76

Quả nhiên không phải là tai bọn họ xuất hiện ảo giác… bên ngoài cửa có thêm một cậu thiếu niên, không phải là ai khác mà chính là đương kim Thái tử điện hạ.

Lâm Hàn thấy sau lưng nó chỉ có thái giám và thị vệ thì đứng dậy hỏi: “Phụ hoàng con không đến ư?”

Thái tử đi vào đáp: “Dạo gần đây phụ hoàng mới có được một mỹ nhân nên không có thời gian rảnh đến.”

Thấy trong phòng yên lặng như ở trong sân, nó không khỏi thắc mắc: “Sở Bạch Bạch đâu ạ?”

Lâm Hàn liếc nhìn về phía Tây: “Đang ở bên chỗ của Mộc ca con.”

Thái tử tò mò hỏi: “Đi thăm nữ nhi của Mộc ca ạ?”

Lâm Hàn: “Đúng vậy.”

Thái tử suy nghĩ: “Con cũng đi xem xem.”

Sở Tu Viễn không khỏi hỏi: “Còn ra ngoài ư?”

Lần này Thái tử đến chỉ là ra ngoài hít thở không khí chứ không nhất định phải tới chợ Đông phố Tây.

Thái tử nghĩ dạo gần đây không có cái gì cần mua nên bèn nói: “Hôm nay không đi nữa.” rồi sau đó đi sang nhà cách vách.

Lâm Hàn đợi nó đi xa rồi hỏi Sở Tu Viễn: “Có được mỹ nhân mới? Thần thánh phương nào vậy? Sao chưa từng nghe chàng nhắc đến bao giờ?”

Sở Tu Viễn: “Bệ hạ chỉ mê thích dung nhan của nàng ta, qua mấy năm nữa nhan sắc không còn thì hiển nhiên sẽ thất sủng, có gì hay để nói đâu. Hơn nữa, nàng cũng không có hứng thú mà.”

Lâm Hàn lắc đầu: “Ta có hứng thú!”

Sở Tu Viễn nhìn nàng, thấy trong mắt nàng đầy vẻ tò mò: “Dạo này lại rảnh rỗi hả?”

Lâm Hàn: “Không rảnh thì ta cũng có hứng thú.”

Sở Tu Viễn không tin, bèn dứt khoát hỏi: “Muốn biết cái gì?”

Lâm Hàn suy nghĩ: “Nơi bệ hạ đi xa nhất trong năm nay là vườn Phù Dung. Vậy thì không có khả năng nữ nhân kia chặn bệ hạ trên đường bệ hạ tới vườn Phù Dung được, thế là do ai tặng?”

Sở Tu Viễn: “Muội muội của một vị Trung thị lang.”

Lâm Hàn không khỏi bảo: “Chả trách ta không nghe được tí phong thanh nào.”

Sở Tu Viễn: “Cả ngày nàng ở trong phủ thì có thể nghe được cái gì?”

Tuy Lâm Hàn không ra khỏi cửa lớn không bước tới cửa sau nhưng Lâm Hàn của hôm nay đã không phải là Lâm Hàn của ngày xưa nữa rồi.

Lâm Hàn của ngày hôm nay có hai thám tử nhí – Sở Dương và Sở Ngọc.

Mặc dù bên trong Thái Học đều là nam nhân, nhưng buôn dưa lê bán dưa chuột đã là thiên tính của con người. Nếu nữ nhân kia đến từ dân gian thì không thể có khả năng phu nhân các nhà không thốt ra một như nào.

Chung quy lại, hai chữ “dân gian” dễ khiến con người ta liên tưởng tới đương kim Hoàng hậu cùng với hai vị đại tướng nổi danh của Sở gia.

Khi bọn họ buôn chuyện thì không thể giấu nổi tiểu bối trong nhà được.

Học trò của Thái Học biết thì hiển nhiên sẽ tìm tới hai con người thường xuyên có thể gặp được Hoàng đế bệ hạ là Sở Dương và Sở Ngọc để nói chuyện.

Hai đứa chúng nó biết thì không có khả năng Lâm Hàn không biết được.

Lâm Hàn không giải thích nhiều như thế với Sở Tu Viễn mà bảo rằng: “Hay là chàng thử xem có thể giấu được ta hay không đi?”

Sở Tu Viễn vô thức hỏi: “Ta thử cái gì?” hiểu ra thì lập tức chẳng nói nổi nên lời: “Ta thấy nàng thật sự nhàn rỗi quá, sống thoải mái quá lâu nên không vật vã chút chuyện thì trong lòng không thoải mái hở.”

Lâm Hàn gật đầu: “Thế nên khi nào ra ngoài đi dạo với ta hả?”

Sở Tu Viễn: “Chợ Đông hay là chợ Tây?”

Chợ Đông chợ Tây quá lắm người, Lâm Hàn không muốn tới chen chúc với người nọ người kia.

Lâm Hàn suy nghĩ: “Thu xanh trời trong, thích hợp để du ngoạn nhất.”

Sở Tu Viễn không nghĩ ngợi gì đá đáp: “Không được! Không có chiếu chỉ không thể rời khỏi kinh.”

Lâm Hàn: “Chỉ đi quanh quanh bên ngoài thành cũng không được?”

Sở Tu Viễn: “Cái này thì có thể. Nhưng chẳng phải nàng nói đường bên ngoài thành xóc nảy quá, cả đi cả về có thể lấy nửa cái mạng nàng đấy ư?”

Lâm Hàn muốn phản bác, lời đến bên miệng thì chợt nhớ ra quả thật nàng từng nói vậy, là cái lần đưa thùng nuôi ong đến vườn Phù Dung.

Nghĩ đến đây, Lâm Hàn không kiềm lòng nổi nhíu mày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-276.html.]

Sở Tu Viễn thừa cơ bản: “Cứ đi dạo trong thành đi.”

Lâm Hàn định đáp được thì lại cảm thấy không cam tâm.

Khi xưa có mấy đứa trẻ bám quấn, cộng thêm ngày tháng làm mọt gạo ăn bám thảnh thơi của Lâm Hàn còn chưa đủ, thế nên không thích ra ngoài.

Hiện giờ thư thả đủ rồi, con cái cũng không dám dính nàng cả ngày nữa, còn để nàng ở lì trong phủ cả ngày thì Lâm Hàn sẽ luôn cảm thấy thời kỳ mãn kinh của mình sẽ tới sớm mất.

Lâm Hàn ngẫm nghĩ một lúc lâu, rồi mắt bỗng sáng lên: “Ta biết rồi!”

Sở Tu Viễn giật nảy mình, vội nói: “Nhỏ tiếng lại chút. Người không biết chân tướng còn tường hai chúng ta lại so tài tỉ thí.” Sau đó hỏi: “Nàng biết cái gì nào?”

Lâm Hàn: “Ta biết có một loại lát đường… có điều, tốt nhất thứ ấy nên làm ở trong chốn đất hoang , bởi vì dễ làm hư hại ruộng tốt.”

Sở Tu Viễn: “Cải tiến thuốc nổ sau à?”

Lâm Hàn lắc đầu đáp: “Không phải!” Sau đó nàng muốn nói là xi măng nhưng lại không biết nên giải thích với hắn như thế nào: “Ngày trước ta từng nhìn thấy trong nhà của người thần bí kia, nhưng thứ ấy quá phức tạp, ta lo không làm ra được, bệ hạ sẽ nghi ngờ ta lừa bịp y, nên chưa bao giờ ghi cái thứ ấy lại. Chàng đã nói dùng đá lát gạch rất phiền phức nên ta cảm thấy có thể thử làm thứ đó.”

Sở Tu Viễn: “Là giống như thuốc nổ phải cần rất nhiều thứ kết hợp lại mới có thể làm ra được ư?

Lâm Hàn gật đầu: “Nội dung cụ thể thì ta không nhớ được, buổi tối thử xem có thể mơ thấy tiếp được hay không, nếu như có thể…”

Sở Tu Viễn cắt ngang lời nàng: “Nếu như có thể mơ thấy, cần phải đưa cho người kia bao nhiêu hoàng kim?”

Lâm Hàn ngẩn người, sau đó nhớ đến trước đó nàng có nói vớ vẩn với Sở Tu Viễn rằng những thứ nàng lấy được đều dùng hoàng kim để đổi, bèn cười bảo: “Thứ ấy chỉ có thể dùng để xây nhà, lát đường hoặc là dựng cầu, có lẽ không quá đắt đâu. Năm mươi lượng hoàng kim?”

Sở Tu Viễn rất sợ Lâm Hàn không mơ được, suy nghĩ xong liền nói: “Cho người đó trăm hoàng kim, chẳng ai chê trách lắm lễ nhiều quà cả.”

Lâm Hàn nghiêm túc nói: “Nghe chàng.”

Buổi tối Sở Tu Viễn bảo Hà An lấy cho hắn trăm lượng hoàng kim.

Sáng ngày hôm sau, Sở Tu Viễn tỉnh dậy thì thấy hoàng kim đặt ở bên giường đã không thấy đâu nữa, trên đầu giường có thêm một mảnh giấy, trên giường chỉ còn lại mỗi mình hắn.

Sở Tu Viễn bất thình lình bật dậy, lòng hoảng hốt không thôi, đang định gọi người thì cửa cọt kẹt một tiếng, Sở Tu Viễn nhìn theo âm thanh, Lâm Hàn đi qua bình phong bước vào.

Sở Tu Viễn thở phào một hơi, bước lên trước ôm lấy nàng: “Nàng chạy đi đâu thế?”

Lâm Hàn giãy ra trong vô thức, phát hiện thấy cả người hắn đang run lẩy bẩy thì lập tức không dám động đậy linh tinh, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Chàng sao thế?”

Sở Tu Viễn buông nàng ra: “Nàng chạy lung tung làm gì?!”

Lâm Hàn không khỏi chớp mắt: “Ta… ta nào có chạy lung tung đâu?” Thấy sắc mặt của hắn không ổn, nàng bèn sờ trán hắn: “Mơ thấy ác mộng à?”

Sở Tu Viễn nhặt tờ giấy ở bên gối lên: “Ta vừa mở mắt ra thì thấy thê tử không còn, hoàng kim cũng không còn, lại xuất hiện một mảnh giấy viết đầy chữ, đổi lại là nàng chẳng lẽ không sợ ư?” Không đợi Lâm Hàn mở miệng đã nói: “Sau này không cho nằm mơ nữa.”

Lâm Hàn hiểu ra rồi, không kiềm lòng được bật cười: “Chàng tưởng là ta biến mất cùng với hoàng kim ư? Sao có thể cơ chứ. Ta sắp ba mươi rồi, còn không thể sinh con đẻ cái, ai còn cần ta làm gì.”

Sở Tu Viễn: “Trời cao biển rộng bao la, người lạ việc lạ nhiều không đếm xuể, nàng cảm thấy bản thân bình bình không có gì hiếm lạ, nói không chừng có người thích nàng như thế đó.”

Lâm Hàn: “Chàng à/”

Sở Tu Viễn: “Ta…” khựng lại một chốc: “Là ta thì làm sao?”

Lâm Hàn vui sướng, ôm cổ hắn bảo: “Ta rất vui.” Rồi hôn một cái lên trán hắn.

Đại tướng quân ngẩn ngơ.

Lâm Hàn vỗ vỗ lên mặt hắn, biết rõ rồi còn cố hỏi: “Không phải?”

Sở Tu Viễn định thần lại, trừng nàng một cái rồi tách tay nàng ra đi tìm y phục.

Lâm Hàn nắm lấy cánh tay hắn. Sở Tu Viễn không hiểu nguyên cớ gì. Lâm Hàn chỉ vào tờ giấy kia: “Ta vừa viết đấy, chàng xem xem, ta đi lấy y phục cho chàng.” Sau đó nàng mở tủ quần áo ra

Sở Tu Viễn ngồi lại giường, nhìn thấy những thứ ghi chép ở trên giấy đều có thể tìm được ở thế gian, nhưng quá trình làm ra y hệt như luyện đan vậy.

Sở Tu Viễn không kiềm lòng được hỏi: “Cái thứ này thật sự có thể lát đường ư?”

Lâm Hàn lại chưa từng đích thân làm xi măng bao giờ, nào có biết có thành công hay không. Bèn dứt khoát đáp thẳng: “Để thợ thủ công của vườn Phù Dung thử xem. Thử thành công thì là ban ơn huệ cho muôn dân, thử không thành công thì bệ hạ cũng không tổn thất gì.”

Sở Tu Viễn suy nghĩ thấy lời nàng nói có lý: “Hôm nay ta nói với bệ hạ nhé?”

Lâm Hàn: “Nếu bệ hạ sốt ruột đi tìm mỹ nhân thì khoan hẵng kể chuyện này.”

Sở Tu Viễn cười đáp: “Chuyện này thì phu nhân cứ yên tâm. Thiên tiên hạ phàm cũng không sánh được với đại sự trong triều.”

Sự thật vẫn như xưa.

Loading...