Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 267
Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:47:34
Lượt xem: 68
Mọi chuyện luôn có sự bất ngờ.
Ví dụ như Tôn Phinh Đình bị tiêu chảy, muốn đến nhà xí ở đằng sau thì trông thấy mấy cái hộp, tò mò bước đến ngó xem nhưng kết quả lại bị ong chích.
Sở Mộc lo lắng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên buổi tối hôm mười năm tháng tám từ bên chỗ Lâm Hàn quay về, Sở Mộc đã nhắc nhở Tôn Phinh Đình không được đi đến hậu viện của thúc phụ hắn, đằng ấy có ong mật.
Tôn Phinh Đình vừa mới nghe thấy chuyện này còn kinh sợ hơn so với nương của nàng ấy.
Bây giờ thấy nương mình đang trợn tròn mắt, Tôn Phinh Đình không kiềm được mà bật cười, dung nhan tươi tỉnh, nàng bảo: “Thế nên thẩm thẩm thông minh đó. Thẩm thẩm dạy dỗ tôi tớ, qua mấy năm nữa tôi tớ trong phủ ra ngoài, cứ thả bừa mấy con ong mật lên ruộng hoa cải nào đó là có thể nuôi sống được cả gia đình. Chuyện tốt đẹp như thế, cả kinh sư này cũng chẳng tìm ra được nhà thứ hai đâu. Không đúng, không đúng, vẫn có thể tìm được.”
Phu nhân Tôn gia vội vàng hỏi: “Ai?”
Tôn Phinh Đình: “Hoàng gia.”
Phu nhân Tôn gia nghẹn họng, lại muốn đánh nàng ấy c.h.ế.t quách cho xong.
Tôn Phinh Đình thấy sắc mặt của nương nàng ấy không tốt nên rất lo nương vả cho mình một vả, bèn nói: “Làm việc ở vườn Phù Dung cũng có thể học hỏi được rất nhiều thứ.”
Cùng lúc này, Lâm Hàn và Sở Tu Viễn cũng đang nói đến vườn Phù Dung ở bên ngoài thành.
Sở Tu Viễn nghe thấy nàng muốn để thùng ong ở vườn Phù Dung, còn bảo hắn đi nói chuyện này với bệ hạ, hắn hoàn toàn không biết nên nói với Lâm Hàn thế nào mới được: “Phu nhân, nàng là phu nhân của ta đó.”
Lâm Hàn gật đầu: “Ta là phu nhân của chàng, chuyện này ta còn rõ hơn chàng.”
Sở Tu Viễn: “Vậy nàng có biết ta là ai không?”
Lâm Hàn: “Phu quân của ta.”
Sở Tu Viễn nghẹn họng.
Lâm Hàn chớp chớp mắt mỉm cười với hắn.
Sở Tu Viễn ôm chán, thở dài một hơi: “Quan lại lớn nhỏ trong vườn Phù Dung không tới năm trăm thì cũng là ba trăm. Dù nàng đặt thùng ong ở đâu thì chưa đến một ngày, người trong kinh sư cũng đều sẽ biết phu nhân của Sở Tu Viễn ta thích ong mật cái thứ đốt người.”
Lâm Hàn: “Lúc chàng bẩm báo chuyện này với bệ hạ thì tiện thể xin bệ hạ hạ một lệnh cấm là được.”
Sở Tu Viễn: “Nàng nói thì đơn giản đấy.”
Lâm Hàn lắc đầu: “Đối với người khác mà nói thì rất khó, đi giày sắt cũng không có duyên thấy được long nhan. Nhưng đối với đại tướng quân phu quân của ta mà nói thì chỉ là chuyện của một câu nói thôi.”
Sở Tu Viễn xoa xoa chán: “Làm phu quân của nàng…”
Lâm Hàn thu lại vẻ mặt tươi cười: “Làm sao?”
Sở Tu Viễn thở dài một hơi nặng nề: “Phước phận ba đời.”
Lâm Hàn lấy làm vui sướng: “Không hổ là đại tướng quân của triều ta, tự biết rõ mình.”
Sở Tu Viễn không khỏi trừng mắt một cái với nàng.
Lâm Hàn nắm lấy tay của hắn, học theo Đại Bảo Bảo con trai út của nàng, õng à õng ẹo: “Phu quân…”
Sở Tu Viễn run rẩy một thoáng: “Nói chuyện đàng hoàng!”
Lâm Hàn buông hắn ra, ngồi thẳng người dậy: “Ta có một cách, sẽ không để chàng khó khăn.”
Ánh mắt của Sở Tu Viễn tỏ ý ra hiệu Lâm Hàn tiếp tục nói.
Lâm Hàn: “Vốn dĩ lúc này là có thể lấy mật rồi. Ta lo mùa đông ong mật không có cái gì để ăn, thế nên định đầu xuân sang năm mới lấy mật. Bệ hạ đều đã ăn hết đủ loại thức ngon, nhưng chắc chắn y chưa từng ăn mật ong bao giờ. Vào buổi chiều cái hôm lấy mật ong, chàng vào cung mời bệ hạ đến ăn mật ong, sau đó mở sách y ra, tìm kiếm công dụng của mật ong, ta bảo đảm bệ hạ sẽ chủ động đề nghị nuôi ong mật giúp ta.”
Sở Tu Viễn nhắc nhở nàng: “Cẩn thận kẻo dạy được đồ đệ thì sư phụ c.h.ế.t đói.” Ẩn ý là Hoàng đế tỷ phủ của hắn chắn chắn sẽ đề xuất yêu cầu, bảo Lâm Hàn dạy quan lại của vườn Phù dung nuôi ong mật… sang năm không cho phép Lâm Hàn nuôi ong ở vườn Phù Dung nữa.”
Lâm Hàn khe khẽ lắc đầu: “Tuy trong cung đông người, nhưng người có thể được bệ hạ cho một bình mật ong chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Bệ hạ lại sợ béo, nên nhiều nhất là nuôi ba thùng thôi. Đất đai của vườn Phù Dung chiếm mấy trăm mẫu, cho dù y định nuôi sáu thùng thì cũng có thể nuôi thêm mấy thùng nữa.”
Sở Tu Viễn nhớ đến trong vườn Phù Dung một năm bốn mùa đều có hoa cỏ, xuân có hoa đào, hoa mơ, hoa nhài, hạ có hoa lan, hoa ngải tiên, hoa lài, thu có hoa quế, hoa cúc, hoa kim ngân, đông có hoa mai, hoa sơn trà, hoa liên linh, lại càng thích hợp để nuôi ong.
Sở Tu Viễn không khỏi liếc nhìn Lâm Hàn: “Khắp cái chốn này cũng chỉ có mỗi mình nàng dám nuôi ong ở vườn Phù Dung của bệ hạ.”
Lâm Hàn mỉm cười lắc đầu: “Ta đâu dám, là phu nhân của đại tướng quân dám.”
Sở Tu Viễn tức quá hóa cười: “Hóa ra còn là lỗi sai của ta à?”
Lâm Hàn gật đầu liên tục: “Đúng thế.”
Sở Tu Viễn không kiềm lòng được nói: “So tài học hỏi.”
Lâm Hàn vui vẻ đồng ý: “Được chứ.” Không đợi hắn cất lời, nàng lại nói thêm một câu: “Buổi tối còn muốn dùng ngải cứu để ngâm chân không?” ẩn ý là còn trông chờ ta bóp chân đ.ấ.m lưng cho chàng à.
Sở Tu Viễn trông ngóng chứ.
Rõ ràng là đã đứng dậy nhưng không thể không ngồi lại.
Lâm Hàn cười rồi cố ý hỏi: “Phu quân, so tài học hỏi chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-267.html.]
Sở Tu Viễn xoa bóp ấn đường, đôi mắt buông thả, yếu ớt đáp: “Phu nhân, sự nhẫn nại của con người có giới hạn.”
Lâm Hàn: “Nam tử hán đại trượng phu, Thái sơn có đè đầu cũng không được khom lưng, chút chuyện vặt này thiếp thân tin phu nhân có thể nhẫn nhịn được.”
“Xì!”
Trong phòng vang lên một tiếng cười phì.
Lâm Hàn vô thức nhìn Sở Tu Viễn, Sở Tu Viễn cũng đang nhìn Lâm Hàn, phát hiện không phải là đối phương thì cùng nhìn ra bên ngoài.
Bên khung cửa có thêm hai cái đầu con con.
Trên mặt Sở Tu Viễn lóe lên chút vẻ không thoải mái, hắn nghiêm mặt nói: “Đến khi nào đấy?”
Sở Dương đi vào đáp: “Lúc cha nói nhẫn nại.”
Lâm Hàn không khỏi liếc nhìn lậu khắc một cái: “Tan học chóng thế?”
Đại Bảo Bảo ngồi xuống đối diện Lâm Hàn: “Đối với bọn con mà nói thì không nhanh đâu. Đối với nương và cha mà nói thì rất nhanh, bởi vì lúc hai người ở cạnh nhau, thời gian ấy à, cứ như con thoi, thoáng chốc đã trôi qua rồi.” Cậu rung đùi đắc ý bày mặt quỷ với cha cậu: “Khao khát thiên trường địa cửu.”
Sở Tu Viễn bị cái ánh mắt mập mờ kỳ quặc của cậu làm cho tức quá hóa cười: “Thì lại làm sao?”
Đại Bảo Bảo vốn cứ tưởng cha cậu sẽ phản bác, thấy hắn thừa nhận ngay thế thì lại nghẹn họng. Sau đó cậu dẩu môi đáp: “Cha là cha, ai dám lôi ra cha làm gì đâu. Phải không? Đại ca.”
Sở Dương gật đầu: “Đúng thế.”
Sở Tu Viễn liếc hai thằng con trai, nói: “Không phải xưa giờ hai đứa con không hợp nhau sao?”
Sở Ngọc không nhịn được nói: “Ấy là vì không gặp phải cha thôi.”
Sở Tu Viễn vô thức hỏi: “Gì cơ?”
Sở Ngọc vội vàng nói: “Lời hay không nói hai lần.” Không đợi cha cậu cất lời, cậu đã kéo ca ca cậu lôi đệ đệ cậu đi: “Đừng có ở đây làm chướng mắt nữa.”
Sở Tu Viễn không khỏi xắn tay áo lên hằm hè.
Đại Bảo Bảo đang không muốn đi trông thấy cảnh ấy liền vội vàng bò dậy bỏ đi.
Lâm Hàn buồn cười.
Sở Tu Viễn lườm nàng: “Còn cười? Đều là do nàng nuông chiều.”
Lời này Lâm Hàn không thích nghe đâu: “Vậy thì sau này ta không chiều nữa, chàng đến mà chiều.” Không đợi Sở Tu Viễn mở miệng, nàng đã bảo: “Chàng có thời gian không?”
Sở Tu Viễn không có, vừa chột dạ vừa ngượng ngùng.
Lâm Hàn trừng mắt nhìn hắn một cái rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Sở Tu Viễn vội vàng đi theo: “Sắp ăn cơm rồi, đi đâu đấy?”
Lâm Hàn: “Không cần chàng lo!” rồi men theo lan can hành lang đi về phía Đông.
Cửa của sương phòng đằng Tây mở ra để ló ba cái đầu nhỏ, trông thấy hai người họ đã đi xa thì liếc nhìn nhau một cái, Sở Ngọc không khỏi thắc mắc: “Một lúc như thế mà lại cãi cọ rồi?”
Sở Dương lắc đầu bảo: “Cha không dám cãi nhau với nương đâu, ắt hẳn là do cha nói cái gì đó không nên nói rồi, khiến nương không muốn để ý đến cha nữa.”
Đại Bảo Bảo gật đầu: “Đại ca nói chí phải! Cha thích nhất là cố ý chọc giận nương, thế nhưng nương vẫn cứ hòa hảo với cha.” Nói rồi cậu hừ một tiếng: “Thật chẳng biết nương nghĩ như thế nào nữa.”
Sở Ngọc nhìn hai người họ khuất dạng, như có điều trăn trở, cậu bảo: “Có lẽ là ta biết đấy.”
Sở Dương và Đại Bảo Bảo cùng quay sang nhìn nó, lộ ra vẻ kinh ngạc, sao đệ/huynh biết.
Sở Ngọc: “Tuy rằng cha thích chọc nương nổi giận nhưng cha cũng khá nghe lời nương mà.”
Đại Bảo Bảo không nhịn được nói: “Ta cũng nghe lời nương.”
Sở Ngọc lắc đầu: “Không giống nhau. Vãn bối nghe lời trưởng bối là điều nên làm. Nếu như đệ cưới thê tử giống như Mộc ca thì liệu đệ có nghe lời thê tử của đệ không? Trong gia đình Mộc ca, tẩu tẩu rất nghe lời của Mộc ca.”
Đại Bảo Bảo mường tượng một thoáng, không khỏi cau mày bảo: “Ta không muốn nghe lời thê tử đâu, chỉ muốn nghe lời nương thôi.”
Sở Dương hiểu ra rồi: “Nhị Bảo, có phải tuyệt đại đa số con người đều giống như Đại Bảo Bảo, còn kiểu nam nhân giống như cha nghe lời thê tử thì cực kỳ ít, thế nên thi thoảng cha chọc nương tức giận, nương nghĩ đến điểm này nên khó mà so đo tranh cãi với cha không?”
Sở Ngọc gật đầu.
Đại Bảo Bảo không khỏi thắc mắc: “Rất ít ư?”
Sở Ngọc: “Những người mà đệ quen, có ai thì tính người nấy, ngoài cha ra còn có ai nữa không?”
Đại Bảo Bảo vô thức muốn nói là Hoàng đế bệ hạ. Thế nhưng cậu vừa nhớ đến Hoàng hậu cô cô của cậu cũng không dám to giọng nói chuyện với Hoàng đế, chứ đừng nói là ba ngày hai bữa đòi so tài tỉ thí với cha cậu giống như nương nó, cậu lập tức không nói ra được.
Đại Bảo Bảo lại suy nghĩ: “Cha của tẩu tẩu?”
Sở Ngọc lắc đầu.