Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 262
Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:47:23
Lượt xem: 80
Lâm Hàn: “Ngày trước ta đã nói với Phinh Đình, bảo mọi người mua sách dạy nấu ăn, không biết phu nhân đã mua hay chưa?”
Phu nhân Tôn gia gật đầu: “Đã mua rồi. Phần lớn món ăn trên sách dạy nấu ăn đầu bếp trong phủ đều biết nấu. Nhưng những quán ăn khác cũng đang bán. Mấy hôm trước ta cố ý đi ăn thử, còn nấu ngon hơn so với đầu bếp trong phủ bọn ta.”
Lâm Hàn nhìn về phía đằng Tây: “Vậy thì cầm sách dạy nấu ăn học đầu bếp trong phủ Sở Mộc, trên sách dạy nấu ăn không có cái gì thì bọn họ học cái ấy, sau đó chọn ra mấy món làm ngon nhất, rồi làm món thương hiệu, là quán ăn của mọi người có thể mở được.”
Phu nhân Tôn gia hơi nghi ngờ: “Đơn giản như thế ư?”
Lâm Hàn cười nói: “Đương nhiên không phải. Nếu mọi người mở quán ở chợ Đông, ở đấy có tiền người đông, trong những món thương hiệu ít nhất phải có hai món thịt dê. Nếu mở quán ở chợ Tây, thì lại càng gần người Tây Vực, không chỉ phải chuẩn bị mấy món có liên quan tới thịt dê mà còn phải dùng hương liệu gia vị mà người Tây vực yêu thích. Nếu mở quán gần những hàng gia súc ở chợ Tây, mấy người phải chuẩn bị thêm mấy món có liên quan đến thịt lợn. Người ở đó không có tiền như thương nhân Tây Vực, cũng không đông khách khứa như chợ Đông, bọn họ ăn không nổi, loại thịt không tiếc rẻ khi mua về ăn chỉ có thịt lợn. Không biết ta nói như thế, bà thông gia có hiểu hay không?”
Phu nhân Tôn gia vỡ lẽ: “Ta hiểu rồi, đa tạ phu nhân.” Nói rồi bèn đứng dậy.
Lâm Hàn đứng dậy theo: “Khách sáo rồi. Phu nhân có gì không hiểu thì hỏi Sở Mộc cũng được. Cả ngày hắn cùng bạn bè ra ngoài, hiểu rõ nhất là trạng thái của phố chợ.”
Phu nhân Tôn gia cười đáp: “Không cần làm phiềm Tắc Bắc hầu, mấy tên tiểu tử nhà ta cũng hiểu. Chỉ là chúng nó cũng chưa mở quán xá bao giờ, nên ăn nói ba hoa phóng đại, trong lòng ta cũng lấy làm m.ô.n.g lung.”
Lâm Hàn cười nói: “Quán ăn khác với các cửa hàng khác, chỉ cần ngươi làm tốt, trong quán xá thu dọn sạch sẽ thì không cần phải lo lắng không có khách. Cho dù lúc mới mở không có, ngươi đánh dấu ở bên ngoài rằng ngày đầu tiên mua một món ăn mọn sẽ tặng một món ăn chay, thì chuyện buôn bán làm ăn ngay hôm sau vẫn sẽ tốt lên.”
Phu nhân Tôn gia suy ngẫm, cảm thấy cách này khá được: “Đa tạ phu nhân. Ta… giờ ta sẽ quay về cân nhắc.”
Lâm Hàn khe khẽ gật đầu, tiễn người ra đến ngoài cổng, đợi bà ấy đi xa, Lâm Hàn mới quay về.
Sở Tu Viễn nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc bèn ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên là phu nhân của hắn: “Nhanh như thế à?”
Lâm Hàn: “Ta đâu thân thiết gì với bà ấy, còn có thể nói chuyện với bà ấy bao lâu được.”
Sở Tu Viễn rót cho nàng một chén nước: “Ta cứ tưởng nàng nắm tay dạy bà ấy cách mở quán xá như thế nào.”
Lâm Hàn cười đáp: “Tiền mà bà ấy kiếm được sẽ chia cho ta một phần, chớ nói là nắm tay, ta còn có thể đích thân lo liệu giúp bà ấy.”
Sở Tu Viễn không khỏi liếc nhìn nàng: “Mê tiền!”
Lâm Hàn: “Chàng thì không phải, thứ chàng ăn đồ chàng dùng lấy cái gì để mua hả?”
Sở Tu Viễn chẳng cần nghĩ ngợi: “Liều mạng lấy về.”
Lâm Hàn: “Vậy thì chàng còn hám tiền hơn ta. Vì chút tiền cỏn con mà chỉ hận không thể dâng tính mạng lên.”
Sở Tu Viễn há miệng, bỗng chốc phát hiện không lời đối đáp lại.
Vậy nhưng Lâm Hàn vẫn cố ý hỏi: “Sao không nói nữa đi?”
Sở Tu Viễn cười nhìn nàng: “Ta cảm thấy nói không bằng làm.”
Lâm Hàn vô thức hỏi: “Làm cái gì?” Trong lòng bỗng dưng dập dờn, vội vàng nhìn ra bên ngoài, không thấy nha hoàn bà tử đâu, Lâm Hàn thở phào một hơi, rồi nhéo một cái lên cánh tay hắn: “Muốn c.h.ế.t à. Cái gì cũng nói ở bên ngoài.”
Sở Tu Viễn cố ý hỏi: “Ta đã nói gì nào?”
Lâm Hàn trừng mắt với hắn: “Bản thân chàng tự biết.”
Sở Tu Viễn dịch người đến bên Lâm Hàn.
Lâm Hàn xoay người ngồi xuống đối diện hắn, thấy hắn lại định theo tới bèn giơ tay cản: “Không được phép cử động!”
Sở Tu Viễn dừng lại, vờ như không thể tin nổi: “Nàng vẫn là phu nhân của ta đó chứ?”
Lâm Hàn: “Không phải phu nhân của chàng đâu, chàng nói chuyện với ta như thế, ta đã đánh ngất chàng từ lâu rồi.”
Sở Tu Viễn nhớ tới phu nhân hắn biết thuật dẫn sấm sét, lập tức không dám vượt quá giới hạn nữa: “Đánh cờ nhé?”
Lâm Hàn bị Sở Tu Viễn trêu ghẹo tới nỗi lòng không yên, nhưng không đánh cờ mà cứ ngồi như thế này, Sở Tu Viễn lại chòng ghẹo nàng nữa.
Lâm Hàn suy nghĩ rồi đáp: “Ra đằng sau xem ong của ta còn sống hay không.”
Sở Tu Viễn: “Gọi người nuôi ong đến hỏi xem sao là được. Không cẩn thận đốt phải nàng thì người thương xót vẫn là ta.” Không đợi Lâm Hàn mở miệng đã nói thêm một câu: “Còn có Đại Bảo Bảo.”
Lâm Hàn lấy làm vui sướng: “Lúc này mới nghĩ tới con trai chàng.”
Sở Tu Viễn đứng dậy, kéo nàng đứng dậy: “Nó không nhốn nháo với nàng thì ngày nào ta cũng đều có thể nhớ đến nó.”
Lâm Hàn: “Đi đâu đấy?”
Sở Tu Viễn muốn đưa Lâm Hàn về phòng ngủ, nhưng hắn biết hôm nay không thể, bởi vì tiểu Thái tử đang ở đây, trong phủ còn có người trong cung. Lại lo lắng Lâm Hàn không c.h.ế.t tâm nên bèn nói: “Tới chợ Tây xem xem, kẻo mấy đứa chúng nó chơi quên thì giờ.” Rồi lại thêm một câu: “Nàng cũng đã mấy hôm không ra ngoài rồi.”
Lâm Hàn: “Vậy thì thay y phục của chàng, chúng ta cưỡi ngựa đi đi.”
Sở Tu Viễn vội vàng hỏi: “Nữ cải nam trang?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-262.html.]
Lâm Hàn gật đầu: “Chàng đâu có nữ trang đâu.”
Sở Tu Viễn quả quyết từ chối: “Không được!”
Lâm Hàn ngửi thấy một mùi chua nồng nặc, y hệt cái bình giấm chua của nhà ai đánh đổ vậy.
Phát hiện Sở Tu Viễn mím chặt môi, ắt hẳn Lâm Hàn dám nói không thì hắn sẽ có ý đòi so kè với nàng, nàng lập tức biết là bình giấm chua của nhà nàng đổ rồi.
Lâm Hàn vừa bực vừa buồn cười: “Lòng dạ của chàng không xứng với tước vị của chàng.”
Sở Tu Viễn không những không tức giận mà còn gật đầu tán đồng: “Đúng thế. Lòng dạ ta rất nhỏ, kẻ khác nhìn phu nhân ta nhiều hơn một cái liếc mắt là ta cũng không chịu nổi, thế nên đừng thay xiêm y nữa, đi thôi.”
Lâm Hàn há miệng định phản bác nhưng tay lại bị Sở Tu Viễn nắm lấy.
Lâm Hàn dùng lực trên tay, Sở Tu Viễn ăn đau nên không thể không dừng lại.
Sở Tu Viễn hít sâu một hơi rồi lại từ từ thở ra, làm dịu cơn đau, rồi nhìn Lâm Hàn hỏi: “Nàng hy vọng cô nương nhà người ta tìm đến nhà ư?”
Lâm Hàn hỏi ngược lại: “Thật sự coi phu nhân chàng là cái thứ vàng trắng, người người đều yêu thích à?”
Sở Tu Viễn há miệng đáp: “Ta, ta cảm thấy nhiều thêm một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện.”
Lâm Hàn: “Nữ nhân quan sát ta thì chàng không vui, còn nam nhân nhìn ta chằm chằm thì chàng vui hả?”
Câu hỏi này khó mà trả lời.
Sở Tu Viễn trầm ngâm giây lát rồi đáp: “Có ta ở bên cạnh nàng, nam nhân chỉ dám nhìn chứ không dám tiến tới. Nhưng nếu nàng mặc nam trang, nữ nhân tiến tới ta khó mà ngăn cản được.”
Lâm Hàn: “Có thể được.”
Sở Tu Viễn cứ tưởng hắn không nghe rõ: “Nàng nói có thể?”
Lâm Hàn gật đầu: “Chàng cứ nắm tay ta như bây giờ, ta dám thề với trời…”
Sở Tu Viễn hiểu ý của nàng, không khỏi cắt ngang lời nàng: “Cả nam lẫn nữ đều không dám tiến tới nhưng chưa tới một ngày toàn bộ người trong kinh sư Trường An đều sẽ biết ở chợ Tây có hai người đồng tính nam.”
Lâm Hàn: “Bọn họ không biết danh tính của ta và chàng là ai, càng sẽ không tìm đến nhà.”
Sở Tu Viễn nhắc nhở nàng: “Không ai quen biết nàng, không có nghĩa là không ai quen biết ta.”
Lâm Hàn suy nghĩ: “Vậy thì người đi qua chỉ biết là ta… phu quân thích đấng mày râu chứ không thích hồng nhan, lại chẳng phải chàng, chàng vẫn không vui ư?”
Sở Tu Viễn không dám tin, vậy mà nàng lại có thể tốt ra lời này, tức khắc bực bội bật cười: “Phu nhân, nàng có còn tim không hả?”
Thái giám Đông cung đang đứng dưới mái hiên chờ Thái tử quay về không nhịn được nói: “Đại tướng quân, phu nhân, hai vị còn không đi ư Thái tử sắp quay về rồi.”
Lâm Hàn không khỏi nhìn gã một cái, nhận ra hắn nói cái gì bèn vội ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên sắc trời đã không còn sớm sắp giờ Ngọ rồi.
Lâm Hàn quay sang nhìn Sở Tu Viễn, sắc mặt không tốt.
Sở Tu Viễn buông tay nàng ra, đổi sang ôm bả vai nàng: “Mấy đứa trẻ con kia chắc chắn sẽ mua ít kẹo hình vừa đi vừa ăn, quay về có lẽ cũng không đói nữa. Bữa trưa hoãn lại nửa giờ, đủ để ta và nàng dạo hai vòng chợ Tây.”
Lâm Hàn: “Nơi này đâu gần chợ Tây.”
Sở Tu Viễn: “Cưỡi ngựa.”
Lâm Hàn rất đỗi bất ngờ: “Không phải không cho ta mặc nam trang à?”
Đương nhiên là Sở Tu Viễn không muốn, nhưng phu nhân hắn ở lì trong phủ chăm sóc con cái cả ngày, hiếm khi đồng ý ra ngoài với hắn một lần, trong lòng Sở Tu Viễn hi vọng phu nhân của hắn vui vẻ ra ngoài, rồi vui sướng quay về.
Sở Tu Viễn bèn đáp: “Là ta lo y phục của ta nàng mặc không vừa người thôi.”
Lâm Hàn trừng mắt một cái với hắn rồi đẩy tay hắn ra quay về phòng thay y phục.
Khi trước theo Sở Tu Viễn xuất chinh, Lâm Hàn có sai nha hoàn làm mấy bộ nam trang cho nàng. Nhưng những bộ y phục đó đã một hai năm không có cơ hội mặc, bèn ép vào bên trong rương y phục, bây giờ lấy ra chắc chắn sẽ có đôi chút mùi lạ. Thế nên Lâm Hàn mới nói là muốn mặc đồ của Sở Tu Viễn.
Đóng cửa phòng ngủ lại, mở rương y phục ra, Lâm Hàn nghĩ đến chiếc áo bào màu xanh lam trên người Sở Tu Viễn, bèn lấy ra một chiếc áo bào màu xanh lam nhạt rồi thay vào, sau đó quấn tóc lại rồi dùng trâm tóc của Sở Tu Viễn cố định rồi mới mở cửa đi ra ngoài.
Sở Tu Viễn quan sát nàng một lượt, không khỏi bật cười.
Lâm Hàn không biết nguyên do: “Cười cái gì?”
Ánh mắt Sở Tu Viễn lướt xuống dưới.
Lâm Hàn cúi đầu nhìn theo, trên chân vẫn còn đang đi một đôi giày thêu màu vàng nhạt, nàng vội vàng quay lại đổi sang một đôi giày màu đen tuyền, sau đó lại đi đến phòng của con trai nàng tìm một chiếc hà bao màu trắng, cho hai xâu tiền đồng vào trong đó, rồi nói với Sở Tu Viễn: “Đi thôi.”
Sở Tu Viễn sải bước đi đến, liếc nhìn chiếc hà bao, ước chừng bên trong chỉ có hai mươi đồng tiền đồng: “Chỉ mang theo chút ít như thế sao?”
Lâm Hàn: “Đâu phải chúng ta đi mua sắm.”