Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 259

Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:47:16
Lượt xem: 70

Sở Tu Viễn tức cười: “Không nóng sao?”

“Không nóng!”

Đại Bảo Bảo từ trong chăn nói vọng ra.

Sở Tu Viễn nháy mắt với Lâm Hàn, Lâm Hàn mỉm cười gật đầu.

Sau một nén hương, Đại Bảo Bảo chảy mồ hôi đầy đầu, muốn xốc đệm chăn hít thở không khí, Sở Dương vội đè tay nó lại, thấp giọng nói: “Cha nương còn ở đây.”

Đại Bảo Bảo cứng người, lau mồ hôi trên trán, nói thầm: “Sao cha còn chưa đi chứ.”

Sở Dương nhỏ giọng nói: “Đang phân cao thấp với chúng ta.”

Lời vừa dứt, một giọt mồ hôi rơi xuống mu bàn tay Đại Bảo Bảo, Đại Bảo Bảo nhíu mày, cắn chặt răng: “Mặc kệ, muốn đánh cứ để ngài ấy đấy! Đệ không tin có nương ở đó mà cha có thể đánh chết đệ!”

Sở Dương la hét: “Đại Bảo Bảo ——”

Đại Bảo Bảo xốc chăn, gió lạnh tràn vào, Sở Ngọc thoải mái thở phào một hơi, lại nhìn thấy đại ca nhà nó đang ngơ ra như một tên ngốc.

Sở Ngọc ngồi dậy: “Làm sao vậy?” Liếc thấy Đại Bảo Bảo đang trợn tròn hai mắt, Sở Ngọc rùng mình, quay đầu nhìn, trong phòng không có một bóng người… Sở Nhị công tử chớp chớp mắt, trong phòng ngoài ba đứa bọn nó ra thì không còn ai cả: “Nương và, và cha đâu?”

Đại Bảo Bảo tỉnh táo lại, thở hồng hộc nói: “Sớm đi rồi bái.”

Sở Dương theo bản năng hỏi: “Đi rồi sao?”

Sở Ngọc nghĩ tới sự im ắng nãy giờ: “Xem ra là đã rời đi lúc chúng ta căng thẳng trốn trong chăn rồi. Bằng không dù bọn họ có miếng lót chân thì cũng không thể nào rời đi không chút tiếng động như vậy.”

Sở Dương hỏi tiếp: “Nương đi cùng cha sao?”

Đại Bảo Bảo nói: “Còn phải hỏi à, đại ca. Mẫu thân không đi, cha cũng túm mẫu thân đi.” Dừng một chút: “Nhưng mà đệ cảm thấy mẫu thân còn đi nhanh hơn cha.”

Sở Dương thuận miệng hỏi: “Vì sao?”

Đại Bảo Bảo liếc nó, chuyện này cũng cần phải hỏi sao: “Mẫu thân bị cha dạy hư.” Nhảy xuống giường.

Sở Dương vội hỏi: “Làm gì đó?”

Đại Bảo Bảo không cần nghĩ ngợi, nói: “Đi tìm cha nương, dám gạt chúng ta sao.”

Sở Ngọc: “Không sợ cha đánh đệ à?”

Đại Bảo Bảo khựng lại.

Sở Ngọc tiếp lời nói: “Sai Lục Hà mang đồ đạc tới đây đi, chúng ta ở chơi ở đây. Chờ cha hết giận rồi về.”

Đại Bảo Bảo hỏi: “Huynh và đại ca chơi cờ, đệ đứng một bên xem sao?”

Sở Dương từ trên giường nhảy xuống, vừa mang giày vừa nói: “Trong viện này ngoại trừ một cây lê thì không còn gì cả. Đệ có thể lấy cầu của đệ tới đây, hoặc là mang bản vẽ nương làm cho đệ tới đây vẽ cây lê. Ta —— làm cái gì cũng được.”

Đại Bảo Bảo ngẫm lại, nhìn đại ca nó: “Đệ đá cầu một mình sao?”

Sở Ngọc không đợi Sở Dương mở miệng: “Đại ca đá với đệ. Nương nói đại ca cứ học nữa sẽ thành con mọt sách mất.” Sợ Sở Dương không muốn, lại bổ sung thêm một câu: “Nương nói huynh sang năm phải theo Tôn đại nhân tra án rồi, không tập luyện để thân thể khỏe mạnh một chút, lỡ bị kẻ xấu làm bị thương thì phải làm sao đây.”

Sở Dương không biết nên phản bác thế nào, lẩm bẩm: “Đệ không muốn đá cầu với Đại Bảo Bảo thì cứ việc nói thẳng.”

Sở Ngọc lắc đầu: “Đệ không có.” Nhìn Đại Bảo Bảo nói: “Đệ nói xem có khi nào ta không chơi với đệ hả?”

Đại Bảo Bảo muốn nói lần nào cũng chơi cùng nhưng toàn đá cho có lệ, lại lo lắng sau này nhị ca nó đến đá có lệ cũng lười nốt nên đành nói với đại ca: “Trước giờ đều là nhị ca đá với đệ, hôm nay đổi sang huynh. Bằng không, bằng không đệ sẽ đi mách mẫu thân, huynh bắt nạt đệ.”

Sở Dương khinh thường: “Đệ nói là mẫu thân sẽ tin à?”

Đại Bảo Bảo nghĩ nghĩ: “Không tin cũng sẽ không giúp huynh.”

Sở Dương không hề khách khí: “Cũng sẽ không giúp đệ.”

Sở Ngọc đau đầu: “Hai ngươi đừng cãi nữa được không? Cãi một hồi là tối luôn rồi.”

Đại Bảo Bảo hừ một tiếng, trừng mắt nhìn đại ca nó, nói vọng ra ngoài: “Lục Hà!”

Lục Hà chậm rãi bước vào: “Công tử có gì phân phó?”

Đại Bảo Bảo nuốt lại mấy lời muốn nói: “Có phải là nương ta bảo các ngươi tới đây không?”

Lục Hà thật thà nói: “Là Đại tướng quân cùng phu nhân.”

Đại Bảo Bảo lẩm bẩm: “Ta biết ngay là chủ ý của hai người bọn họ mà.” Lại nói: “Lấy đồ đạc của bọn ta tới đây, chúng ta chơi ở bên này.”

Lâm Hàn cùng Sở Tu Viễn trở lại chủ viện cũng không về phòng mà chỉ đứng dưới mái hiên chờ hài tử. Kết quả lại không chờ được hài tử, chỉ chờ được mấy nha hoàn.

Lâm Hàn nhìn Sở Tu Viễn: “Bọn nó sợ bị chàng đánh sao?”

Sở Tu Viễn liếc thấy một nha hoàn đang cầm cầu, bàn vẽ,… chạy về phía tây: “Không thì sao. Không chừng đây là chủ ý của Đại Bảo Bảo.”

Lâm Hàn: “Cái này không nói được. Đại Bảo và Nhị Bảo cũng không ngốc đầu. Một năm nữa là hai đứa bọn nó phải vào Thái Học, ta có nên chuẩn bị cho bọn nó một ít đồ dùng học tập không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-259.html.]

Sở Tu Viễn theo bản năng hỏi: “Chuẩn bị cái gì?”

Lâm Hàn: “Rương đựng sách cùng giấy và bút mực. Có cần tìm thêm thư đồng không?”

Sở Tu Viễn ngẫm lại: “Không cần. Có Bích Hải rồi, để Bích Hải đi với bọn nó.”

Lâm Hàn: “Bích Hải sắp hai mươi rồi. Mấy ngày nay cứ rảnh là lại chui vào bếp, xem ra là muốn học thêm một ít bản lĩnh rồi. Vừa lúc nhà bếp cũng thiếu người, không bằng để hắn qua đó giúp đỡ đi, ta chọn một người khác cho Đại Bảo.”

Sở Tu Viễn khẽ lắc đầu: “Đại Bảo đi học năm ngày nghỉ một ngày, nếu hắn muốn học thì chờ ngày nghỉ của Đại Bảo tới rồi học sau. Học sinh ở Thái Học đều rơi vào khoảng hai mươi tuổi, nàng tìm cho Đại Bảo một thư đồng xấp xỉ tuổi nó, sau này lỡ xảy ra chuyện gì, làm sao mà giải quyết được.”

Bích Hải ở trong phủ nhiều năm, quy củ không tệ, cũng biết được một ít tình hình trong nhà của đại quan quý nhân trong thành. Theo Sở Dương đến Thái Học, chưa cần người ta giới thiệu, chỉ cần nhìn diện mạo và cách ăn diện bên ngoài là có thể đoán được người đó là công tử nhà ai.

Nghĩ tới chuyện này, Lâm Hàn nói: “Vậy để hắn đi theo Đại Bảo ba bốn năm gì đi. Đợi ba bốn năm sau lại hỏi hắn muốn làm gì, tránh việc cứ giữ người ta mãi rồi lại biến thành kẻ thù.”

Sở Tu Viễn vui vẻ: “Nàng có rảnh lo hắn nghĩ gì chi bằng cân nhắc cho đám nha hoàn trong phủ đi, một đám đã không còn nhỏ nữa, Hồng Lăng hai mốt hay hai hai rồi?”

Lâm Hàn: “Hồng Lăng đã nói chuyện của nàng ấy cứ thuận theo tự nhiên. Tìm được người hợp tâm ý thì sẽ dọn ra ngoài, không thì cứ ở trong phủ hầu hạ ta.”

Sở Tu Viễn nhướng mày: “Nàng ấy nói vậy thật sao?”

Lâm Hàn quan sát xung quanh, nha hoàn bà tử đều không ở đó, có lẽ là trời nóng quá nên đã trốn hết vào phòng rồi.

Nhưng mà Lâm Hàn vẫn nhỏ giọng nói: “Nàng ấy cảm thấy nam nhân không đáng tin nên không dám ra ngoài.”

Sở Tu Viễn: “Bởi vì người bán nàng ấy đi chính là ca ca và tẩu tử của nàng ấy sao?”

Lâm Hàn gật đầu, ngáp ngắn ngáp dài.

Sở Tu Viễn muốn nói gì đó nhưng thấy nàng như thế chỉ đành nuốt trở về: “Về phòng ngủ một chút nhé?”

Lâm Hàn muốn nói được nhưng lại há mồm ngáp: “Ta ngủ một lát đây.”

Sở Tu Viễn gật đầu, đuổi theo Lâm Hàn.

Lâm Hàn dừng lại: “Chàng cũng đi á?”

Sở Tu Viễn hỏi lại: “Ta không được đi cùng nàng sao?”

Nói cứ như Lâm Hàn là một người bá đạo hống hách vậy.

Lâm Hàn liếc mắt nhìn hắn, đẩy cửa phòng ngủ.

Sở Tu Viễn lướt qua bình phong, nhìn thấy chiếc giường Bạt Bộ to đùng.

Cởi ra giày, ngồi lên giường, Sở Tu Viễn lại không nhịn được cẩn thận quan sát chiếc giường Bạt Bộ to như một căn phòng nhỏ: “Nàng mơ thấy trong nhà kẻ thần bí dùng cái giường thế này sao?”

Lâm Hàn ừ một tiếng, lại hỏi: “Làm sao vậy?”

Sở Tu Viễn: “Ta cảm thấy hắn ta có thể là phương ngoại chi nhân.”

Lâm Hàn thầm nhủ, chàng đoán đúng rồi, ta chính là phương ngoại chi nhân.

Nhưng mà, nàng sợ dọa Sở Tu Viễn ngất xỉu, làm bộ suy tư một hồi: “Có từng nghe nói tới ba ngàn thế giới chưa?”

Sở Tu Viễn ngẫm lại: “Không có.”

Lâm Hàn đổi cách hỏi: “Có từng nghe qua chuyện những tảng đá rơi xuống ở một nơi nào đó chưa?”

Sở Tu Viễn gật đầu: “Trời giáng cự thạch, mấy năm trước từng xảy ra bên bờ Đông Hải, bệ hạ còn phái người đến điều tra, hoài nghi là do thần tiên trên trời đánh nhau. Chẳng lẽ không phải à?”

Lâm Hàn: “Cũng có khả năng là người ở một thế giới khác đẽo núi khiến đá rơi xuống.”

Sở Tu Viễn nhíu mày: “Phàm nhân cũng có thể đục thủng trời sao?”

Lâm Hàn muốn nói tìm đâu ra lỗ thủng trên trời chứ. Đột nhiên nhớ tới người thời này luôn tin vào khái niệm trời tròn đất vuông, vội vàng im miệng: “Chàng cho rằng bầu trời như một cái chén, nằm úp bên trên bảo hộ chúng ta sao?”

Sở Tu Viễn hỏi lại: “Không phải à?”

Lâm Hàn: “Đương nhiên không phải. Bầu trời chúng ta nhìn thấy bây giờ thực chất là từng tầng từng tầng không khí đan vào nhau. Chỗ chúng ta đang ở này, cứ xem nó như một quả cầu ấy. Nếu chàng xuất phát từ Trường An, cho dù chàng đi về hướng đông hay là về hướng tay, đi đến cuối chàng sẽ phát hiện mình lại về tới Trường An.”

Sở Tu Viễn vui vẻ: “Phu nhân, nàng cho rằng vi phu là kẻ ngốc hay cảm thấy vi phu còn nhỏ hơn cả Đại Bảo Bảo? Nơi này của chúng ta nếu giống một quả cầu thì ta và nàng có thể đứng vững được sao?” Lại liếc Lâm Hàn: “Buồn ngủ thì ngủ đi. Đừng hồ ngôn loạn ngữ.”

Lâm Hàn véo vào tay hắn.

Sở Tu Viễn thở dốc: “Lại muốn mưu sát ta à?”

Lâm Hàn: “Biết đau chứng tỏ không phải nằm mơ. Nếu không phải nằm mơ ——”

Sở Tu Viễn cắt lời nàng: “Cho nên nàng mau ngủ đi, trong mơ cái gì cũng có.”

Lâm Hàn nâng chân: “Có tin ta đá chàng không?”

Sở Tu Viễn: “Nếu còn nằm trên cái giường cũ kia, ta sẽ sợ. Còn cái giường này ấy à, ta không sợ đâu.”

Lâm Hàn há mồm, nói: “Ngày mai ta sẽ đem cái giường kia về, dọn cái giường này đi.”

Loading...