Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 254

Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:47:05
Lượt xem: 74

Sở Tu Viễn tin tưởng, một khi làm nô bộc biết Lâm Hàn muốn nuôi ong mật, cho dù cuối cùng Lâm Hàn quyết định không nuôi, bọn họ chắc chắn sẽ khuyến khích Lâm Hàn tiếp tục.

Sở Tu Viễn tưởng tượng, xuân về hoa nở, ong mật bay khắp nơi trong hậu viện, nhiều như muỗi mùa hè không ngừng táp vào mặt, không nhịn được rùng mình: “Phu nhân, ong mật không thú vị đâu.”

Lâm Hàn cười hỏi: “Mật ong ăn ngon không?”

Sở Tu Viễn nuốt nước miếng.

Lâm Hàn: “Từng ăn tổ ong mật chưa?”

Sở Tu Viễn lại nuốt nước miếng, lắp bắp hỏi: “Ăn ngon không?”

Lâm Hàn: “Không biết, ta chưa từng ăn qua. Nghe nói mật ong có thể dùng dưỡng nhan, ngăn ngừa lão hóa, chàng không muốn phu nhân của chàng trở nên xinh đẹp hơn sao?”

Sở Tu Viễn không chút suy nghĩ liền nói: “Không muốn!”

Lâm Hàn nhướng mày: “Chàng nói cái gì?”

Sở Tu Viễn rét run, hỏng rồi, sao lại nói ra lời thật lòng rồi.

Sở Tu Viễn vội nói: “Bây giờ đã có thể chọc tới nữ nhân nhất kiến chung tình, tái kiến khuynh tâm, nếu lại đẹp thêm một chút, ta lo lắng người ta tương tư thành bệnh, sẽ mò tới đây mất.”

Lâm Hàn rất vừa lòng với câu trả lời này, cười cười: “Ta nuôi ong đâu phải để trêu hoa ghẹo bướm.”

Sở Tu Viễn thầm nhủ, làm khó cho nàng còn biết bản thân trêu hoa chọc bướm. Ngoài miệng nói: “Nuôi ong là chuyện lớn với nhà ta, nàng tốt nhất nên nói với hài tử một tiếng. Đặc biệt là Đại Bảo Bảo, cần phải để nó ký cam kết không được tới gần ong mật, nếu không dù nàng đuổi ta tới thư phòng, ta cũng không đồng ý.”

Đại Bảo Bảo quá tò mò, thấy cái gì cũng muốn chạm vào, nếu không thể đảm bảo việc nó tránh xa thùng nuôi ong, cho Lâm Hàn mười lá gan thì Lâm Hàn cũng không dám nuôi.

Buổi tối, Lâm Hàn nằm tên giường Bạt Bộ nhắm mắt giả vờ ngủ, thật ra là nàng đang chui vào không gian tìm 《 Sổ tay nuôi ong 》.

Sau khi tìm được Lâm Hàn cũng không lấy ra. Sáng hôm sau, Sở Tu Viễn ra ngoài luyện kiếm, trong phòng ngủ chỉ còn lại một mình Lâm Hàn, Lâm Hàn mới lấy quyển ghi chép kia ra.

Cẩn thận lật xem một lần, Lâm Hàn xác định có thể nuôi được, thậm chí còn hướng dẫn cách làm thùng nuôi ong nữa.

Sau giờ cơm chiều, Lâm Hàn đã nói việc này cho ba hài tử.

Ba hài tử đều sợ ong mật, cũng đều không biết ong mật có thể nuôi tại nhà, đang ngập ngừng giữa việc sợ hãi và sự tò mò liệu có thể nuôi được lũ ong đó không, ba hài tử lòng mang đầy sự hiếu kỳ quyết định chọn vế sau.

Lâm Hàn nhìn Sở Tu Viễn nhướng mày, sao hả, nhi tử của ta không làm ta thất vọng đúng không.

Sở Tu Viễn cười cười, đừng cao hứng quá sớm.

Sở Tu Viễn tiếp tục nói với ba hài tử: “Nương con muốn nuôi ong mật ở hậu viện. Ong mật mỗi ngày sẽ bay ra ngoài hút mật, các con không sợ sao?”

Đại Bảo Bảo rất sợ, nên lại hỏi: “Ong mật sẽ bay lên mặt con sao?”

Lâm Hàn tiếp lời: “Con không nhìn nó, nó cũng sẽ không quan tâm tới con. Đối với ong mật mà nói, không có chuyện gì quan trọng hơn hút mật. Như lúc chúng ta nuôi gà vậy, lúc con cho chúng nó ăn, dù con có đuổi thế nào cũng không đuổi được chúng.”

Đại Bảo Bảo yên tâm: “Xuân hạ thu đều có mật ăn sao?”

Lâm Hàn lại gật đầu.

Đại Bảo Bảo nói: “Con không có ý kiến. Đại ca, nhị ca, hai người thì sao?”

Đại Bảo Bảo nghịch ngợm nhất cũng có thể nhịn không chọc phá ong mật, Sở Dương và Sở Ngọc tất nhiên cũng nhịn được, bèn gật đầu tỏ vẻ bọn họ không ý kiến.

Lâm Hàn nhìn Sở Tu Viễn: “Đại tướng quân, chàng thấy thế nào?”

Đại tướng quân tức giận nói: “Nhà ta năm người, bốn người đồng ý, ta không đồng ý có tác dụng à?”

Vô dụng!

Ngày hôm sau Lâm Hàn đã vẽ ra thùng nuôi ong, sau đó nhờ Đại Bảo Bảo vẽ lại giúp nàng một bản, sau đó sai người mua hàng đi đặt làm thùng nuôi ong.

Hôm sau, Lâm Hàn đang muốn nghiên cứu tiếp 《 Sổ tay nuôi ong 》của nàng thì Thái tử lại tới.

Thái tử hiện giờ đã mười một tuổi, bởi vì thái độ và đãi ngộ Lâm Hàn dành cho nó trước giờ vẫn không thay đổi —— bao năm vẫn như một, với Thái tử mà nói, đến nhà cữu cữu nó còn tự tại hơn lúc ở Đông Cung.

Nó quen cửa quen nẻo đi đến tây sương phòng, tự thay trường bào, lại lấy áo ngắn bằng vải thô của Sở Ngọc mặc vào, sao đó Thái tử lại gọi Đại Bảo Bảo cùng đi hái anh đào.

Hôm nay là ngày hưu mộc, sau khi ăn sáng xong, Đại Bảo Bảo lập tức kéo Sở Ngọc đi đá cầu với nó, nhưng Sở Ngọc ngại nóng, lại không thể cự tuyệt nó —— Đại Bảo Bảo bám người rất dai dẳng, cuối cùng chỉ đành đá cho có lệ.

Đại Bảo Bảo rất muốn nhị ca nhà nó cút đi, nhưng mà không có ai chơi với nó, Đại Bảo Bảo cũng chỉ có thể chịu đựng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-254.html.]

Vừa nghe Thái tử tìm nó, Đại Bảo Bảo lập tức lấy lại tinh thần: “Huynh đá cầu với ta, ta sẽ đi hái anh đào với huynh.”

Thái tử cũng lười nhúc nhích, bèn nói: “Ta đây đi tìm Đại Dương.”

Đại Bảo Bảo gật đầu: “Được. Ca ca đệ đang xem bản ghi chép. Trên đó ghi rõ người chết thế nào, chết khi nào, lúc chết trong ra sao, huynh không sợ thì cứ đi đi.”

Thái tử đứng bất động.

Lâm Hàn từ chính viện bước ra: “Đại Bảo Bảo, không được nghịch ngợm.”

Đại Bảo Bảo nói: “Con nói thật mà, không có hù dọa Thái tử.”

Thái tử nhìn Sở Ngọc: “Tiểu Ngọc, hai ta đi hái anh đào.”

Sở Ngọc rất muốn gật đầu, nhưng mà Đại Bảo Bảo còn chưa đá đã ghiền, chờ Thái tử đi rồi chắc chắn sẽ lại làm phiền ní, căn cứ vào câu nói đạo hữu chết bần đạo bất tử, Sở Ngọc quyết đoán nói: “Ta sắp mệt chết rồi, Thái tử điện hạ tạm tha cho ta đi.”

Thái tử muốn nói leo cây không mệt đâu, nhưng lại thấy tam biểu ca nhà nó đổ mồ hôi đầy trán, không thể thốt ra được những lời này.

Đại Bảo Bảo cười: “Thái tử điện hạ, đá hay không đây? Hay là huynh không biết đá cầu?”

Thái tử trừng mắt nhìn: “Phép khích tướng không có tác dụng với cô.”

Đại Bảo Bảo cầm lấy quả cầu, vậy tới đá đi.

Thái tử chưa từ bỏ ý định nhìn Sở Ngọc, thấy nó lại ngồi phịch xuống bậc thang, cũng không chê dơ, tức khắc biết được dù Sở Ngọc muốn đi cùng nhưng cũng chẳng còn tinh thần nữa.

Do dự một lát, Thái tử bắt đầu dãn gân cốt: “Chúng ta tới tiền viện đá, chỗ ngồi ở viện này nhỏ quá.”

Đại Bảo Bảo sớm đã muốn đi, nghe vậy lập tức giữ chặt tay Thái tử: “Ta nói huynh biết, anh đào nhà ta không nhiều lắm. Chúng ta sang chỗ Mộc ca hái đi, bên chỗ huynh ấy có cây còn nguyên chưa đụng tới đó, lúc hái xuống chúng ta để lại cho huynh ấy một nửa, cho mẫu hậu huynh một rổ, lại cho phụ hoàng huynh một rổ được không?”

“Được được.”

Âm thanh của Thái tử từ tiền viện truyền vào tai Lâm Hàn, Lâm Hàn lắc đầu cười cười, lấy khăn tay lau mồ hồi cho Sở Ngọc: “Về phòng đổi xiêm y, đừng để cảm lạnh.”

Sở Ngọc nắm tay Lâm Hàn đứng lên: “Anh đào bên chỗ Mộc ca không phải đã bị tân tẩu tử ăn hết rồi à.”

Lâm Hàn chưa hỏi Sở Mộc, nàng không biết tình huống ở cách vách, nhưng nàng hiểu tính Đại Bảo Bảo: “Đại Bảo Bảo nói có chắc chắn là có. Chờ chút nữa con đi cùng hai người bọn nó đi, trông chừng đừng để bọn nó hái sạch cây. Nhà bên cạnh bây giờ không còn là nhà của một mình Mộc ca con nữa.”

Sở Ngọc gật đầu, về phòng lau mình, đổi y phục rồi đến tiền viện xem hai đệ đệ đá cầu.

Sau hai nén hương, ba biểu huynh đệ bọn họ trực tiếp đến phủ Tái Bắc hầu hái anh đào.

Nha hoàn hồi môn tên Đào Hoa của Tôn Phinh Đình đang muốn hỏi bọn nó là ai, vừa nghe đến hai từ “Thái tử” đã vội vàng chạy về nội viện, vừa chạy vừa kêu: “Cô nương, không hay, không hay rồi ——”

Tôn Phinh Đình vội chạy ra: “Xảy ra chuyện gì?”

Đào Hoa đột nhiên dừng lại: “Thái —— thái ——”

Tôn Phinh Đình: “Thái dương?” Ngẩng đầu nhìn nhìn: “Thái dương ổn mà, không bị thiên cẩu nuốt mất.”

Đào Hoa ôm ngực thều thào: “Không, không phải, thái dương, là Thái tử điện hạ tới.”

Tôn Phinh Đình bị dọa nhảy dựng: “Sao, sao ngài ấy lại tới đây? Ở đâu? Mau đưa ta qua đó.”

Đào Hoa vội vàng nói: “Ở —— ở chỗ vườn cây ăn quả hái anh đào.”

Tôn Phinh Đình khựng lại, nhìn về phía đông nam: “Anh đào?”

Đào Hoa gật đầu: “Lần trước ngài nói muốn để lão gia và phu nhân tới thăm ngài, phu nhân nói không có đạo lý nào mà ngài vừa mới gả tới, nhà mẹ đẻ đã sang thăm. Lúc ngài trở về có nói chỉ tập trung dưỡng và ăn một cây, một khác cây chừa đến Tết Đoan Ngọ, ngài gửi bánh ú về tặng lão gia phu nhân, thuận tiện gửi cho bọn họ hai rổ anh đào. Thái tử điện hạ bây giờ đang hái quả của cái cây ngài muốn để lại kia.”

Tôn Phinh Đình do dự một lát: “Ta —— Thái tử có nói muốn hái bao nhiêu không?”

Đào Hoa lắc lắc đầu.

Tôn Phinh Đình lại suy tư một lát: “Ta đi giúp ngài ấy hái, hai rổ đủ không?”

Đào Hoa lắc đầu.

Tôn Phinh Đình hoảng sợ hạ giọng: “Hai rổ còn không đủ sao?”

Đào Hoa: “Ngoài Thái tử thì hình như còn có nhị công tử và tam công tử nhà bên cạnh. Ta không thấy được chính diện, chỉ thấy hai người bọn họ mỗi người xách hai cái rổ, Thái tử đi tay không. Hình như là muốn hái bốn rổ.”

Tôn Phinh Đình chép miệng, gian nan nói: “Bốn rổ? Hái bốn rổ thì chẳng còn gì nữa.” Lại dừng một chút: “Ta phải tìm Thái tử thương nghị đã, chừa lại cho ta, cho ta nửa rổ cũng được.” Nói xong bèn đi ra ngoài.

Đào Hoa vội vàng đuổi theo: “Cô nương, đó là Thái tử.”

Loading...