Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 245
Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:41:37
Lượt xem: 87
Thê tử lý trưởng gật gật đầu: “Thảo dân biết Đình úy là cha nàng ấy. Nhưng mà nàng ấy và cha nàng ấy cũng là người một nhà. Cha nàng cả ngày giao tiếp với những người hung ác cùng cực, không phải cũng tương đương với việc nàng tiếp xúc với người xấu sao.
“Cha nàng dùng tay từng chạm qua người chết cầm lấy cái chén, nàng có thể đánh dấu cái chén kia, chỉ để cho một mình cha nàng sử dụng không? Không thể đúng không. Lần sau nàng dùng cái chén đó, không phải cũng giống việc sờ vào người chết sao. Ta nói nàng ấy cả ngày giao lưu với phạm nhân và người chết thì có gì sai?”
Sở Tu Viễn hơi hơi hé miệng, muốn nói ngươi chỉ đang ngụy biện.
Thấy bà ấy nói xong còn đứng đó chống nạnh, bộ dáng trông như phải lý luận với hắn một phen, Sở Tu Viễn tức khắc cảm thấy Lâm Hàn hay đứng yên hô to gọi nhỏ với hắn đáng yêu hơn nhiều.
Để hắn ở chung với một phụ nhân như vậy, chưa tới ba ngày chắc đã bị làm cho tức chết.
Sở Tu Viễn nghĩ nghĩ: “Nghe nói nàng kia rất xinh đẹp. Nhà ta đã phải tuyển chọn rất lâu mới chọn được một người còn đẹp hơn cả chất nhi nhà ta.”
“Mỹ nhân?” Thê tử lý trưởng nhìn về phía Lâm Hàn.
Lâm Hàn giả vờ ngượng ngùng: “Thúc phụ chưa nhìn thấy nhưng ta từng thấy rồi.”
Thê tử lý trưởng buông tay, cười gật đầu: “Mỹ nhân rất tốt, mỹ nhân là được, nếu là mỹ nhân thì ta yên tâm rồi.” Mắt thấy có người cầm túi vải bước đến: “Tiểu hầu gia, bây giờ cân luôn hay là đợi ngài ăn chút gì đó xong rồi mới bán?”
Lâm Hàn cười nói: “Ngươi giúp ta bán. Bọn ta đi luộc khoai lang.”
Thê tử lý trưởng lập tức sai hài tử nhà bà ấy về nhà lấy bình gốm, múc nước,…
Lâm Hàn nhìnThẩm Xích Tiêu vẫy tay, to nhỏ với hắn một hồi rồi mới cùng Sở Tu Viễn trèo lên xe ngựa điên cuồng cà vỏ khoai lang.
Sau một nén nhang, khoai lang đã được cho vào nồi, xa phu nhóm lửa, Lâm Hàn quan sát thê tử lý trưởng đang giúp nàng bán khoai lang, Sở Tu Viễn dẫn người đi đào khoai tây.
Hai xe khoai lang trông có vẻ rất nhiều, nhưng một hộ hai mươi, ba mươi cân, thậm chí khoai lang của Lâm Hàn còn chưa kịp chính mà hai xe khoai lang đã được bán sạch sành sanh.
Lâm Hàn thu lại số bạc, thôn dân lập tức mang khoai tây tới.
Vì mỗi nhà trồng cũng không nhiều nên Lâm Hàn nói với thê tử lý trưởng: “Cho ta một phần là được.”
Thê tử lý trưởng sửng sốt: “Một phần? Trước đây ngài đâu có nói như vậy.”
Lâm Hàn gật đầu: “Sợ nói quá ít, các ngươi không để bụng.” Không đợi bà ấy mở miệng, nàng lại nói: “Hơn nữa bọn ta chỉ có hai xe trống, các ngươi cho ta quá nhiều, bọn ta cũng không chuyển đi được.”
Thê tử lý trưởng không nhịn được nói: “Lời này cũng có lý, nhưng mà ——”
Sở Tu Viễn đánh gãy lời bà ấy: “Nếu các ngươi thấy áy náy thì cứ làm một ít để nếm thử mùi vị, số còn dư lại mang vào hầm cất trữ, sang năm đầu xuân phân cho thân thích bằng hữu gieo trồng. Nếu bệ hạ biết được việc này, chắc chắn sẽ thưởng cho noàng.” Hắn nhìn Lâm Hàn rồi nói.
Thê tử lý trưởng đưa mắt nhìn lý trưởng.
Sau đó mở miệng nói: “Nghe Đại tướng quân. Trời sắp tối rồi, Đại tướng quân còn phải tới phía tây, các ngươi mau chạy đi cân đi.”
Thê tử lý trưởng vừa thấy mặt trời sắp xuống núi, vội vàng gọi người trong thôn đi phụ giúp cân khoai.
Đám người Lâm Hàn đi ăn khoai lang.
Đợi khi bọn họ ăn no, phần khoai tây thuộc về Lâm Hàn cũng đã được chất lên xe.
Lâm Hàn từ biệt thôn dân, sải bước lên ngựa rồi hỏi Sở Tu Viễn: “Cứ trực tiếp tiến về phía tây hay là dừng lại nghỉ một đêm ở quan đạo?”
Cuối tháng chín trời rất nhanh tối, lúc bọn họ ăn khoai lang thì mặt trời chỉ mới vừa xuống núi, lúc này sắc trời đã tối.
Chỗ này cách quan đạo khoảng bảy tám dặm đường, chờ bọn họ đến được đó thì trời cũng tối đen.
Sở Tu Viễn ngẫm lại: “Nghỉ một đêm đi. Lần trước nghỉ ở đâu? Lần này cứ tới đó đi.”
Lâm Hàn vỗ ngựa đi tới bên cạnh hắn: “Đại tướng quân cũng muốn bắt cá?”
Sở Tu Viễn khẽ lắc đầu, nghiêm túc nói: “Đại tướng quân muốn quăng nàng vào sông cho cá ăn.”
Lâm Hàn vung roi ngựa.
Đại tướng quân cuống quýt xin tha: “Ta trêu nàng thôi.”
Lâm Hàn trừng mắt liếc hắn.
Sở Tu Viễn cười: “Nàng có mang lưới cá theo không?”
Lâm Hàn: “Không có.” Lại liếc thanh kiếm nằm trên lưng ngựa: “Dùng kiếm của chàng để bắt.”
Sở Tu Viễn hỏi: “Xem bảo kiếm như đồ xiên cá sao?” Thấy nàng còn dám gật đầu: “Nàng nỡ thật sao.”
Lâm Hàn: “Để mãi không dùng sẽ thành sắt rỉ.”
Sở Tu Viễn nghiêm trang nói: “Đó là đầu của nàng, không phải bảo kiếm của ta.”
Lâm Hàn giơ roi muốn quất vào m.ô.n.g ngựa của hắn.
Sở Tu Viễn lảo đảo ngã về phía trước, cuống quýt túm chặt dây cương: “Phu nhân ——”
Bang!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-245.html.]
Lâm Hàn lại vung một roi.
Sở Tu Viễn tức khắc không dám nói thêm chữ nào.
Lâm Hàn vỗ ngựa chậm rãi đi theo phía sau, cười hỏi: “Phu quân, vừa rồi muốn nói cái gì?”
Sở Tu Viễn chưa từng nói gì cả, chiều hôm sau trở lại phủ Đại tướng quân, Sở Tu Viễn dường như đã quên mất chuyện này.
Nhưng mà chờ đến tối, Lâm Hàn mới biết Sở Tu Viễn không hề quên, còn rất mang thù, biểu hiện rõ ràng nhất là tới giữa trưa ngày hôm sau Lâm Hàn mới từ trên giường bò dậy.
Khoảng giờ Mùi, nha hoàn bưng đồ ăn lên, Sở Tu Viễn vào phòng, nhìn thấy Lâm Hàn chống tay xuống trường kỉ, tay chống cằm, bộ dáng uể oải ỉu xìu, bèn ngồi xuống bên cạnh nàng: “Phu nhân, không thoải mái chỗ nào?”
Lâm Hàn trừng hắn, tiếp tục ngây ngốc.
Sở Tu Viễn nhỏ giọng hỏi: “Có muốn vi phu xoa xoa giúp nàng không?”
“Lăn!” Lâm Hàn thấp giọng phun ra một chữ, liếc thấy Sở Mộc dắt theo ba đệ đệ đi vào, vội vàng ngồi thẳng, đẩy Sở Tu Viễn: “Cách xa ta một chút.”
Đại Bảo Bảo sáng mắt, nhảy nhót đến bên cạnh Lâm Hàn: “Mẫu thân, ngài và cha cãi nhau sao?”
Sở Tu Viễn giành nói: “Không có. Ta và mẫu thân con không cãi nhau.”
Đại Bảo Bảo nửa ngồi nửa quỳ trên cái đệm tròn, hai mắt long lanh, tò mò hỏi: “Không cãi nhau thì sao mẫu thân lại muốn cha cách xa một chút, nếu cãi nhau thật thì mẫu thân có đánh cha không?”
Sở Tu Viễn cười hỏi: “Muốn biết à? Lại đây ta nói cho con biế.”
Đại Bảo Bảo chun mũi: “Lại là chiêu này.” Quay đầu nói với Lâm Hàn: “Mẫu thân, con và nhị ca làm hai bản thực đơn, khi nào mới đưa đến vườn Phù Dung in ấn?”
Lâm Hàn lấy lại tinh thần: “Hai bản?”
Sở Ngọc gật đầu: “Nếu không có tranh minh họa thì chỉ cần một bản thôi.”
Lâm Hàn suy nghĩ một chút: “Ngày mai cứ đưa qua đó đi.” Nhìn về phía Sở Mộc: “Nhớ nói kỹ càng với thợ thủ công bên kia, cứ từ từ in, ta không vội, tới cuối năm sau in xong cũng được.”
Sở Ngọc kinh hô: “Một năm a?”
Lâm Hàn: “Nếu con đòi gấp, bọn họ chắc chắn sẽ không vẽ màu cho các con. Con muốn màu sắc sặc sỡ hay là hai màu đen trắng?”
Sở Ngọc đương nhiên muốn nhiều màu sắc: “Hài nhi nghe mẫu thân.” Lại gắp cho Lâm Hàn một cái đùi gà: “Mẫu thân, dùng bữa.”
Sở Tu Viễn ho nhẹ một tiếng.
Sở Ngọc quay sang cha nó: “Ngài không thoải mái sao?” Lại nhìn thấy rau xanh trước mặt: “Vậy cha ăn thanh đạm thôi.” Lại gắp cho hắn một ít rau xanh.
Sở Mộc thấy thế, suýt nữa thì sặc.
Sở Ngọc không rõ nguyên do: “Huynh cũng bị bệnh?”
Đại Bảo Bảo và đại huynh Sở Dương nhà nó vội vã lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Sở Nhị công tử cảm thấy khó hiểu: “Lại làm sao vậy?”
Lâm Hàn nén cười nói: “Cha con cũng muốn ăn đùi gà.”
“A?” Nhị công tử cả kinh há mồm, không dám tin nhìn cha nó: “Vậy sao cha không nói thẳng. Ngài ho khan ai biết ngài muốn làm sao. Trước đây ngài cũng đâu có như thế.”
Lâm Hàn gắp đùi gà cho Sở Tu Viễn: “Cha con cũng không nghĩ tới con thân là nhi tử của hắn mà một chút ăn ý này cũng không có.”
Sở Ngọc: “Là con —— nương, là cha không hiểu ý con, nương nói ngược.”
Lâm Hàn nhìn Sở Tu Viễn: “Phản rồi à?”
Sở Tu Viễn gật đầu: “Phản.” Cười nhìn Sở Ngọc: “Phản muốn lật trời rồi.”
Sở Ngọc bưng chén ngồi đối diện hắn.
Lâm Hàn nhéo vào hông Sở Tu Viễn: “Đừng cố ý hù dọa nó.” Ngay sau đó hỏi Sở Mộc: “Trong hai ngày ta và thúc phụ của ngươi không có ở nhà, Đại Bảo Bảo không nghịch ngợm chứ?”
Đại Bảo Bảo buông chén tạo ra một tiếng “bang”, trừng mắt nhìn Lâm Hàn.
Lâm Hàn biết rõ còn cố hỏi: “Làm sao vậy?”
Tiểu hài tử thực tức giận, nói: “Vì sao nương chỉ nói con mà không nói đại ca cùng nhị ca?”
Lâm Hàn: “Hai người bọn nó lớn rồi, hiểu chuyện, con còn nhỏ a.”
Tiểu hài tử muốn nói nó không nhỏ nữa, lại nghĩ tới năm nay nó mới tám tuổi nhưng chuyện nghịch ngợm đã làm trong năm không hề ít: “Ai nói còn nhỏ thì không biết nghe lời? Người không nghe lời nhất chính là Mộc ca!” Giơ tay chỉ vào Sở Mộc.
Sở Mộc hỏi: “Ta không nghe lời lúc nào?”
Tiểu hài tử thuận miệng nói thôi, làm sao mà biết được. Hơn nữa hai ngày này nó bận rộn học tập đó.
Tiểu hài tử ngẫm lại, dù sao cha nương cũng không biết: “Huynh, huynh lớn như vậy rồi, nghịch ngợm lúc nào còn không tự biết, còn không biết xấu hổ hỏi đệ? Mẫu thân, ngài phải giáo huấn Mộc ca, khiến huynh ấy phải nhớ cho kỹ.”